Anh nghiêm túc nhìn Hạ Nhiên: "Cũng không cần công khai gì đó, thỉnh thoảng cùng anh đi ra ngoài hẹn hò một chút, buổi trưa cùng ăn một bữa cơm là tốt rồi."
Loại chuyện này với Hạ Nhiên cũng không khó đáp ứng, thế nhưng không nhịn được Trình Thâm không ngừng trêu chọc cô.
"Anh biết em lo lắng, bất quá chúng ta có thể khiêm tốn một chút, em muốn thế nào đều theo em, được không?"
Giọng nói dịu dàng của Trình Thâm lướt qua bên tai Hạ Nhiên, khiến cô tê dại, đặc biệt là âm cuối cùng cao lên trực tiếp khiến lỗ tai Hạ Nhiên ong ong.
Hạ Nhiên nghẹn nước miếng, vươn tay trực tiếp che miệng anh lại, sợ một giây sau mình mặc kệ anh nói cái gì cũng sẽ gật đầu.
Đột nhiên Hạ Nhiên che miệng Trình Thâm, ngón tay bị thứ gì đó đảo qua, nhiệt độ ẩm ướt phảng phất, làm cho dòng điện khắp người tê dại. Đến cuối cùng Hạ Nhiên rốt cục vứt bỏ áo giáp đầu hàng.
Trình Thâm đạt được mục đích của mình, sau đó chuyển đề tài: "Hôm nay dựa theo suy đoán của em điều tra lại, loại trừ Lạc Nhất Đan trộm bản thiết kế của em vào ngày đó, lại căn cứ vào thời gian cô ta rời khỏi. Phỏng chừng chỉ có thời gian ngày hôm sau, nhưng anh đã điều tra camera cũng không có bất kỳ gì khác thường."
Không có gì bất thường?
Nhìn Hạ Nhiên mê mang, còn chưa hiểu rõ ý tứ của lời này, Trình Thâm trực tiếp giải thích: "Hơn nữa anh tìm kỹ thuật viên chuyên nghiệp, xác định đoạn video giám sát kia cũng không có ai động tay động chân. Cái này chỉ có thể nói rõ, Lạc Nhất Đan là ở thời gian làm việc đi, em có nghĩ ra điều gì không?”
Nếu như nói là thời gian làm việc mà nói, Lạc Nhất Đan luôn bận rộn. Cửa phòng căn bản không bị phá, vậy ai có thể động đến bản thiết kế...
Hạ Nhiên suy nghĩ một chút: "Ngày đó nếu như em nhớ không lầm, cả ngày đều ở văn phòng đọc sách. Không ai có thời gian ở một mình trong văn phòng em trong một thời gian dài và xử lý dấu vân tay."
Hạ Nhiên coe thói quen trước khi tan tầm sửa sang lại đồ đạc trong phòng làm việc của mình một lần, chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Khả năng duy nhất là có người tìm thời gian để đánh cắp bản thiết kế ra khỏi văn phòng, sau đó trở lại vào giờ tan tầm.
Hơn nữa lúc đặt trở về, rất có khả năng mang theo găng tay!
Trình Thâm nhìn cô suy luận, trực tiếp lấy ra một văn kiện bày ra trước mặt Hạ Nhiên, nói:
"Đây là người đáng nghĩ nhất, cũng đã giữ người trộm bản thiết kế của em. Ngày mai tới công ty với anh, có lẽ không có vấn đề gì.”
Hạ Nhiên kinh ngạc nhìn anh, sau đó cầm lấy văn kiện kia xem. Khi nhìn thấy trên văn kiện kia ghi tên một trong những nhân viên nhỏ trong bộ phận thiết kế của bọn họ, Hạ Nhiên nhíu mày:
"Vậy mà là cô ấy... Nhưng không đúng? Tại sao cô ấy lại làm thế với em? Điều này cũng không giải thích được bản thảo thiết kế ở chỗ Lạc Nhất Đan."
"Có lẽ nàng là Lạc Nhất Đan sớm đã tìm người thế mạng nên ngày mai không cần điều tra như thế nào, những thứ này rất nhanh sẽ có giải thích." Trình Thâm nói.
Quả nhiên giống như Trình Thâm nói, khi hạ nhạc Lạc Nhất Đan cùng lãnh đạo cấp cao tập trung ở phòng họp, họ đặt video và suy luận trước mặt nhân viên, người đó không quá cứng miệng. Bởi vì bất luận chuyện này cô chống lại hay không cũng đã là chuyện hiển nhiên, sau khi cô nhìn Lạc Nhất Đan một cái, Tần An An tình nguyện làm quỷ chết thay: "Là tôi, là tôi trộm bản thiết kế của Hạ Nhiên."
Cô ta miêu tả quá trình hành động của mình một lần, sau đó chủ động nói: "Tôi làm như vậy hoàn toàn là vì ghen tị, tôi ghen tị với Hạ Nhiên nhảy dù, cô ấy rõ ràng không có bản lĩnh gì nhưng có thể cưỡi trên đầu tôi.”
Trình Thâm ánh mắt thâm trầm nhìn Lạc Nhất Đan một cái, sau đó nói với Tần An An: "Vậy bản thiết kế sao lại ở chỗ nào ở Lạc Nhất Đan?”
Tần An An rõ ràng đã chuẩn bị từ rất sớm, cô ta bình tĩnh nói: "Tôi đã làm như thế này, tất nhiên, đổ lỗi cho một trong những người dễ bị nghi ngờ nhất. Lạc Nhất Đan nóng lòng tham gia đại hội tri ân, bản thiết kế của cô ta cùng Hạ Nhiên đụng phải, điều này rất dễ dàng đi dời sự chú ý của người khác. Bản thiết kế là tôi đã cho cô ta, tôi nói đây là những gì tôi không sử dụng trước đây. Nếu như có thể sinh ra cảm hứng gì với cô ta cũng tốt, cầm đi tùy tiện dùng cũng được."
Cứ như vậy tất cả mọi chuyện đều giải thích rõ ràng, ngoại trừ lý do hơi có lệ ra.
Hạ Nhiên lẳng lặng nhìn nữ nhân viên đọc xong lời thoại, sau đó lại nhìn về phía Lạc Nhất Đan, cuối cùng nhận được một ánh mắt đắc ý.
Nhân viên kia bị đuổi việc, Trình Thâm cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Lạc Nhất Đan, nói: "Phó giám đốc Lạc chịu ủy khuất rồi.”
Lạc Nhất Đan nghe nói như vậy, căn bản không nghe ra nguy hiểm trong những lời này của Trình Thâm, ngược lại đối với Trình Thâm tự cho là lễ phép cười cười. Sau đó cô ta liền nhìn thấy Trình Thâm nhếch môi, anh nói:
"Sự kiện sao chép kia bị phát hiện, vì sao cô không giải thích? Im lặng không nói, chẳng lẽ cô còn sợ một nhà thiết kế không có quyền thế, ngay cả tiền cũng không có?"
Lời này vừa nói ra, cảm thấy sự tình không đúng lắm trong nháy mắt mọi người đều phản ứng lại. Lạc Nhất Đan toát mồ hôi lạnh.
"Tôi, tôi..."
Cô ta nghĩ đến bể đầu cũng không thể nói ra.
Hạ Nhiên nhìn Lạc Nhất Đan, cô nói với mọi người: "Hiện tại hiềm nghi của tôi đã được rửa sạch, có phải tôi cũng có thể nói mấy câu hay không?”
Những người khác nghe được lời này của Hạ Nhiên, nhao nhao gật đầu. Trong ánh mắt tò mò của bọn họ, Hạ Nhiên đứng lên trịnh trọng nói:
"Chuyện sao chép này đối với ngành thiết kế là một sự sỉ nhục rất lớn, cho nên tôi hy vọng công ty có thể điều tra chuyện này đến cùng, đừng làm lạnh trái tim của nhà thiết kế chúng tôi.”
Đầu tiên là đường hoàng nói mấy câu, Hạ Nhiên lúc này mới nhìn Lạc Nhất Đan ở một bên luống cuống, cô nói:
"Tuy rằng hiện tại cũng không có chứng cớ chứng minh, Lạc Nhất Đan đối với đạo văn biết hay không biết, công ty chúng ta đối với chuyện này có thể không làm lới. Thế nhưng Lạc Nhất Đan vô luận thân phận gì cũng không thể xuất hiện ở đại hội tri ân, như vậy đối với danh tiếng công ty có ảnh hưởng không tốt."
Đại hội lần này quy mô lớn như vậy, tự nhiên sẽ không cho phép các nhà thiết kế sao chép xuất hiện. Coi như là trên người treo nhãn nghi ngờ sao chép, nếu như bị người ta biết, đối với đại hội này cũng là một loại không tôn trọng.
"Không! Mội người phải tin tôi và cho tôi một cơ hội."
Lạc Nhất Đan khiếp sợ mở to hai mắt.
Thì ra dựa theo cô ta tưởng tượng, coi như là hãm hại Hạ Nhiên không thành công, cô ta còn có thể bỏ tiền đi mua thư mời của Tư Duệ. Hiện tại Hạ Nhiên nói một câu lại muốn cắt đứt tài nguyên cho mình, cô ta tất nhiên không có khả năng tiếp nhận. Huống chi lúc này đây để cho bọn họ lấy danh tiếng nghi ngờ sao chép, vậy khẳng định còn có lần sau tiếp theo, cô ta vĩnh viễn cũng không có khả năng xé bỏ một cái nhãn hiệu như vậy.
Hạ Nhiên quay đầu nhìn Lạc Nhất Đan, hướng về phía cô ta ôn hòa lại lạnh như băng nở nụ cười, trong ánh mắt chán ghét ý tứ rõ ràng: "Lạc Nhất Đan, cô không phải là người như vậy sao?
Danh Sách Chương: