Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Thâm nghe vậy lập tức nhướn mày: "À? Ý của em là, nếu con trai không có ở đây, anh có thể làm bất cứ điều gì?"

Giọng anh không nhỏ lắm nên Hạ Cẩm Ngôn nghe thấy. Cậu liếc nhìn nhất cử nhất động của hai người, lập tức ngáp một cái: "Ba mẹ, hiện tại con đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, vậy con ngủ trên ghế một lát, hai người có thể xem như con không tồn tại."

Hạ Nhiên rớt nước mắt nhìn vào Hạ Cẩm Ngôn trực tiếp bỏ cô vào miệng cọp, muốn cho cậu một bài học. Nhưng cô không có cơ hội này, bởi vì lúc này cô đang ngồi trên đùi

Trình ThAm, bị anh giám sát. Anh cười: "Vậy bây giờ em có câu hỏi gì không?"

"Tôi…"

Hạ Nhiên nhìn nụ cười của anh, những từ đó mắc kẹt trong cổ họng cô. Nửa giờ sau, cô nói: “Tôi cũng thấy hơi buồn ngủ, không bằng qua ngủ với thằng bé đi?”

Lý do này làm cho Trình Thâm trực tiếp cười lớn. Anh ngẩng đầu hôn lên môi Hạ Nhiên, vòng tay qua eo cô để tránh cô ngã xuống. Nụ hôn này kéo dài không lâu, khi Trình Thâm buông Hạ Nhiên ra, cô liền vòng tay qua cổ anh. Đây là một hành động phụ thuộc vào cảm xúc và tiềm thức, phát hiện này khiến trái tim anh lập tức nóng lên. Tuy nhiên, anh không hề để lộ. Ở tư thế này, anh đưa tài liệu đến trước mặt cô, cẩn thận giải thích tường tận về buổi trình diễn ngày mai.

“Anh có thể thả tôi ra được không?” Hạ Nhiên cảm thấy hành động của hai người có chút kỳ quái, thật sự không thích hợp nói chuyện nghiêm túc.

“Đương nhiên.” Trình Thâm ngoài miệng muốn đồng ý, nhưng tay trên eo cô vẫn không buông, Hạ Nhiên nhìn thấy Trình Thâm nhướn mày: “Nếu như buông ra, anh sẽ không kể cho em chi tiết về ngày mai, em muốn chọn cái nào?"

Hạ Nhiên vừa định đi xuống, liền sững người lại. Đây là lần đầu tiên cô dẫn chương trình catwalk nên không hiểu về quy trình cũng như những vấn đề cơ bản khác. Đây là cơ hội tốt để Philka nổi tiếng, nếu cô làm loạn, người phụ trách sẽ cảm thấy cô đang cố tình làm xấu mặt cô ấy. Khi đó, cô sẽ không chỉ có thù ở trụ sở chính mà ngay cả trong công ty của mình.

"Này, tôi không sao."

Hạ Nhiên đã đưa ra quyết định mà không do dự. Kể từ khi cô nghi ngờ mối quan hệ giữa Nhiếp Tư Diệu và Trình Thâm, cô càng ngày càng cảm thấy Trình Thâm dường như không thích điều đó. Ngồi trên đùi anh cũng không mất miếng thịt nào, lại có một người giải thích tốt như vậy. Việc trao đổi này không phải là xấu.

Thấy Hạ Nhiên ngoan ngoãn không nhúc nhích, anh tiếp tục giải thích. Hạ Nhiên phát hiện Trình Thâm nói chuyện rất nghiêm túc, trong lúc giải thích cũng không làm những hành động không cần thiết khác với cô, cho nên tự nhiên càng làm càng ổn định.

“Chờ đã, vừa rồi anh nói cái gì.”

Đối mặt với câu hỏi của cô, Trình Thâm kiên nhẫn giải thích lại.

Hạ Cẩm Ngôn đang nằm trên ghế sofa giả vờ ngủ, mở mắt ra nhìn hai người, khịt mũi một chút. Thanh âm chỉ có cậu mới có thể nghe được: "Cho ba cơ hội, Trình Thâm, ba thật đúng là không biết nắm chắc là có ý gì a, hắc."

Hạ Nhiên và Trình Thâm không biết Hạ Cẩm Ngôn vẫn đang lo lắng cho hai người, cả hai đều rất nghiêm túc làm việc. Thật lâu sau, Hạ Nhiên đã quên mất mình còn đang ngồi trên đùi anh, ngay cả khi có người gõ cửa trong văn phòng, cô cũng không có phản ứng gì. Mãi đến khi thư ký Chu đi vào nhìn cô một cách kinh ngạc, cô mới chợt ý thức được mình bây giờ đang ở tư thế gì, xấu hổ nhảy khỏi Trình Thâm, nhìn Thư ký Chu giải thích:

"Không có gì hết. Tôi về trước, cô báo cáo công việc đi."

Sau đó, cô đi thẳng đến trước mặt Hạ Cẩm Ngôn, thấy con trai buồn chán chơi game, Hạ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là mẹ đưa con về nhé? Dù sao cũng không còn sớm. Vài phút nữa là tan làm rồi."

Nghe vậy, Hạ Cẩm Ngôn gật đầu mạnh, phớt lờ Trình Thâm nói: "Vâng. Tiểu Hi tối qua không gặp mẹ đã rất lo lắng. Chúng ta hãy nhanh lên. Đi nào."

Lý do này rất chính đáng.

Nếu như sáng nay Hạ Nhiên không phải từ miệng Trình Thâm biết, Hạ Mộng Hi tối hôm qua hoàn toàn không nghĩ tới mẹ, sáng nay cũng không khóc không làm loạn, cô nhất định sẽ tin.

Trình Thâm bất lực nhìn, nhìn hai người đi ra ngoài, không có ai chào hỏi anh cả. Sau khi Hạ Nhiên và Hạ Cẩm Ngôn ra ngoài, thư ký Chu ngừng nói về công việc. Cô không khỏi nhìn về phía Trình Thâm, hỏi: “Trình tổng, thật ra chuyện này tôi không nên hỏi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình nên nói. Anh và giám đốc Hạ có quan hệ tình cảm, vậy con của cô ấy...?"

Ngoài việc quản lý công ty, cô ấy còn chịu trách nhiệm về tình hình cá nhân của Trình Thâm, để xử lý nếu không may bị truyền thông biết được.

Trình Thâm không chút che giấu nói: "Hạ Nhiên là vợ của tôi. Hai đứa con của cô ấy cũng là của tôi."

Lúc đầu, thư ký Chu nghĩ Hạ Nhiên là người yêu cũ của anh hoặc gì đó, nhưng không ngờ sự thật còn thú vị hơn những gì cô ấy muốn biết. Lập tức căng thẳng đẩy kính, nhìn ra ngoài cửa, nói:

"Vậy... Nhiếp tiểu thư thì sao?"

Nếu không phải Nhiếp Tư Diệu cùng Trình Thâm có quan hệ mập mờ, nếu không phải Trình Thâm tự mình tung ra tin tức sẽ cùng Nhiếp Tư Diệu đính hôn, cô ấy sẽ không ngạc nhiên khi biết Trình Thâm và Hạ Nhiên đã kết hôn nhiều năm.

"Đó là thỏa thuận trước đây giữa tôi và Nhiếp Tư Diệu và bây giờ đã kết thúc." Trình Thâm thẳng thắn nói: "Tôi quyết định nói với cô bởi vì tôi dự định sẽ sớm công bố thân phận của Hạ Nhiên. Đến lúc đó cô phụ trách bộ phận PR, nhân cơ hội thúc đẩy danh tiếng của Philka."

Thư ký Chu vẫn còn mù mờ, tin tức vừa rồi đã giáng một đòn mạnh vào cô.

Trình Thâm không nghe thấy cô trả lời, nhíu mày nói: "Sao?"

Thư ký Chu bị giọng nói của anh làm giật mình: "Vâng!" Sau đó rón rén bước ra ngoài.

Hạ Nhiên và Hạ Cẩm Ngôn tình cờ gặp Nhiếp Tư Diệu trong thang máy. Nhiếp Tư Diệu đứng bên cạnh giơ tay chào cô, hỏi: "Hôm nay cậu đến trụ sở chính làm gì vậy? Cậu có đến gặp A Thâm không?"

Giơ tay nâng văn kiện trong tay lên, Hạ Nhiên khẳng khái nói: "Là buổi diễn ngày mai, tôi sợ ngày mai sẽ không suôn sẻ. Công ty chúng tôi là mới thành lập, cho nên phải cẩn thận."

Nhiếp Tư Diệu nhìn Hạ Cẩm Ngôn, giọng điệu thấp xuống: "Gần đây tôi nghe được một số tin đồn rằng Trình Thâm đã hoãn cuộc họp ngày hôm qua vì cậu."

"Đúng là có liên quan đến tôi. Bạn tôi xảy ra chuyện nên anh ấy đã giúp tôi."

Ánh mắt Nhiếp Tư Diệu thay đổi nhưng rất nhanh đã kiềm chế bản thân. Nhiếp Tư Diệu gượng cười: "Thì ra là như vậy, người bạn đó của cậu bây giờ sao rồi?"

Hạ Nhiên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hạ Cẩm Ngôn đã ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn Nhiếp Tư Diệu: "Chị, tối hôm qua dì Tô đã rất sợ hãi. Chú Trình nói chỉ có thể giúp mẹ ở đây, dù thế nào cũng không giúp được gì hơn."

Những gì Hạ Cẩm Ngôn nói rất xúc tích, Nhiếp Tư Diệu hiểu ngay những gì cậu muốn bày tỏ. Lúc này, Nhiếp Tư Diệu chợt nhận ra đứa trẻ này rất thông minh. Có thể dễ dàng nghe những gì cô ta đang kiểm tra và có thể trả lời một cách chính xác. Hạ Nhiên nghe thấy những lời của Hạ Cẩm Ngôn thì cau mày, ngay khi cô định nói, Hạ Cẩm Ngôn đã chớp mắt với cô. Hạ Nhiên im lặng.

Nhiếp Tư Diệu và Hạ Cẩm Ngôn nhìn nhau, xác định cậu bé không nói dối, sau đó nắm lấy tay của Hạ Nhiên nói: "Thì ra là như vậy, tại sao cậu không nói cho tôi biết?Nếu bạn bè của cậu câng giúp đỡ có thể tìm đến tôi. Mặc dù quan hệ của tôi không tốt bằng A Thâm, nhưng vẫn rất có ích."

Hạ Nhiên giật giật khóe miệng, kéo tay của Nhiếp Tư Diệu, không thể nói cô không muốn có quan hệ với cô ta.

Trong mắt Nhiếp Tư Diệu, phản ứng của cô không tốt. Nhiếp Tư Diệu càng cảm thấy giữa Trình Thâm và Hạ Nhiên, việc ly hôn là điều chắc chắn. Nhiếp Tư Diệu không quan tâm đến thái độ của cô, vui vẻ nói: "Nếu cậu cần luật sư để khởi kiện, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Luật sư của A Thâm rất giỏi. Mặc dù tôi có mối quan hệ tốt với anh ấy, nhưng tôi không thể để cậu chịu khổ...”

Nhiếp Tư Diệu nói xong lời này, liền rời đi. Hạ Nhiên đợi đến khi cô ta đi xa đến mức nhìn không rõ bóng dáng mới lên tiếng: "Vừa rồi tại sao con lại nói như vậy?" Hạ Nhiên giơ tay gõ đầu cậu một cái.

Hạ Cẩm Ngôn che cái đầu đau đớn của mình và giải thích: "Con chỉ nghĩ rằng Nhiếp Tư Diệu không liên quan gì đến chúng ta nên chỉ cần tìm một lý do là được."

Hạ Nhiên vẫn cảnh báo con trai vài lời, cuối cùng, cô nhận được lời hứa của Hạ Cẩm Ngôn sẽ không làm mình phân tâm, rồi đưa cậu trở về nhà.

Hạ Mộng Hi thấy hai người trở về liền nhào vào Hạ Nhiên, ngọt ngào nói: "Mẹ, sao tối hôm qua mẹ không về? Tiểu Hi nhớ mẹ lắm đó."

Nghe vậy, Hạ Nhiên cười híp mắt: "Thật sao? Vậy tối hôm qua sao Tiểu Hi không gọi điện thoại cho mẹ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK