• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khải!

Khải Nhạc!

Là ai? Ai đang ghé vào lỗ tai khẽ gọi cậu?

Khải Nhạc!

Âm thanh rất quen thuộc, là Bội sao?

Không! Không phải Bội! Bội không gọi cậu là Khải Nhạc, vậy người kia là ai chứ? Trong đầu hỗn độn một mảng, không cách nào nghĩ ra được!

"Khải Nhạc! Cậu tỉnh chưa?"

Tiếng gọi bên tai mang theo sắc thái vui sướng, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thật.

Mở đôi mắt nặng ngàn cân có một chút sưng ra, ngọn đèn ở trước mắt mông lung mờ ảo mà lắc lư, cảnh tượng trước mắt giống như đều bịt kín một tầng hơi nước ướt át, đau rát! Tại sao mắt lại đau nhức như thế? Không mở ra được... Lại một lần nữa vô lực nhắm lại, cảm giác có một dòng nước ấm từ khóe mắt tự chảy xuống...

"Khải Nhạc! Cậu có khỏe không?"

"Ahh..." Vô thức thì thào một tiếng, mắt cố gắng mở một đường nhỏ, ở khe hở giữa có một thân ảnh đang lắc lư.

"Bội!"

Khải Nhạc mơ hồ nâng một cánh tay lên, ý muốn bắt lấy ảo ảnh trước mắt, người duy nhất mà cậu muốn nắm giữ nhất.

Tay đang duỗi ra liền bị người đó một phát bắt được, ý thức lập tức thanh tỉnh không ít, Khải Nhạc cố sức mà nháy mắt, muốn nhìn rõ người trước mắt, dần dần ánh mắt càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cho người khác đau lòng, bất tri bất giác một giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống...

"Ô Nạp Tư..."

Tiếng Khải Nhạc khô khốc ám ách trong miệng bật ra, lại mang theo rõ ràng âm thanh đang khóc.

"Khải Nhạc! Cậu xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ? Có phải thấy không thoải mái ở đâu không? Tại sao lại khóc?"

Nhìn mặt mũi Khải Nhạc nhầy nhụa nước mắt, Ô Nạp Tư thoáng một phát luống cuống, lo lắng liên tục hỏi.

Khải Nhạc không nói gì, chỉ yên lặng lắc đầu.

Cậu đúng là đã trở về.

"Cậu thật sự không có chuyện gì chứ? Hôm nay lúc đang học đột nhiên cậu ngất xỉu, dọa mọi người sợ một phen đó!"

Ô Nạp Tư biết rõ Khải Nhạc rất mạnh mẽ, không thích cùng người khác thân thiết quá, vì không muốn làm cậu ghét nên hắn cũng không dám tùy tiện nhiều lời, chỉ là, bộ dạng của cậu giờ phút này thật sự làm cho người ta lo lắng.

"Ngất xỉu?" Khải Nhạc nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy! Cậu không nhớ sao? Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, hôm nay lúc bắt đầu học cậu rõ ràng còn rất bình thường, nhưng thời điểm giáo sư giảng đến Vương triều thứ tám Ai Cập cổ, cậu liền... liền..." Ô Nạp Tư quan sát sắc mặt Khải Nhạc càng lúc càng tái nhợt, đột nhiên nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào về hành vi bất thường của cậu ở trên lớp hôm nay.

"Liền như thế nào?" Khải Nhạc truy vấn, trong nội tâm sớm đã kinh hãi không thôi, tại sao lời Ô Nạp Tư với cậu một chút ấn tượng đều không có? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?

Đưa mắt nhìn ánh mắt vội vàng của Khải Nhạc, Ô Nạp Tư phun ra nuốt vào nói: "Cậu liền... đột nhiên đứng lên, tôi hỏi cậu xảy ra chuyện gì? Cậu cũng không trả lời, như... Như bị trúng tà hướng về phía cửa phòng học mà đi, trong miệng còn thì thào "Oropesa Seth" gì đó. Sau đó lúc giáo sư chuẩn bị giữ cậu lại thì cậu liền ngất xỉu..."

"Không... Không phải như vậy, sự thật không phải như thế... Ô Nạp Tư, cậu có nhớ cậu đã từng cho tôi xem bản đồ của Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ không, chúng ta còn cùng nhau đi đến Giza..."

Lời Ô Nạp Tư nói thật sự có chút kỳ lạ. Cậu rõ ràng biến mất lâu như vậy, tại sao Ô Nạp Tư đối với sự xuất hiện của cậu một điểm phản ứng đều không có? Bỏ qua giai đoạn đầu về Ai Cập cổ không nói, bản đồ và ngôi mộ đều là bọn hắn cùng trải qua mà! Tại sao hắn lại tỏ ra như không biết gì? Tại sao...

"Khải Nhạc... Cậu không có... Không có sao chứ? Bản đồ Vương triều Ai Cập cổ thứ tám gì chứ? Tôi... Khải Nhạc... cậu..."

Khải Nhạc hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ban ngày đã biểu hiện bất thường rồi, hiện tại lại như bị mất hồn mất vía mê sảng nói năng lung tung, ở cùng cậu lâu như thế, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Khải Nhạc khác thường như vậy, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy lo lắng và đau lòng, còn đối với Vương Triều Ai Cập hắn thật sự không có ấn tượng!

"Không phải! Không phải! Ô Nạp Tư... Cậu sao lại quên được? Chúng ta cùng đi đấy! Chúng ta..."

Nhìn Ô Nạp Tư càng phát ra thần sắc nghi hoặc cùng lo lắng, Khải Nhạc cảm giác hắn giống như một người hảo tâm đang lắng nghe một người điên nói. Tại sao có thể như vậy?

__________________________

năm mới rồi, chúc mọi người 2019 có thật nhiều niềm vui, gặp thật nhiều may mắn, và luôn hạnh phúc nhé, love all <3

Sẵn đây chúc mừng tui được 730 fl:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK