Lâu đến nỗi cậu cảm giác mình sẽ bị Oropesa Seth ôm đến da thịt đều mất đi cảm giác.
“Khải! Ta có một vật cho em.”
Oropesa Seth tựa hồ nghĩ cái gì đó, cuối cùng buông lỏng hai tay đang ôm Khải Nhạc ra, từ cái gối bên cạnh lấy ra một vật thể màu vàng, đưa tới trước mặt Khải Nhạc.
Vật kia là một sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây được đúc thành hình con bọ, được mắc vào sợi dây da màu đen, con bọ màu vàng lấp lánh lắc lư trước mặt Khải Nhạc.
“Em biết đây là gì không?” Oropesa Seth tràn ngập vui vẻ hỏi cậu.
Khải Nhạc ngẩn người nhìn đồ trang sức tinh xảo bằng vàng trước mắt, lại nhìn Oropesa Seth đang mỉm cười, kinh ngạc lắc đầu, không trả lời.
Kỳ thật, Khải Nhạc rất am hiểu Ai Cập, cậu sao có khả năng không biết sợi dây trước mắt là cái gì cơ chứ? Đồng thời cậu cũng biết Oropesa Seth đưa vật này cho cậu là có dụng ý gì, chỉ là cậu không muốn nói mà thôi.
Con bọ này mọi người thuờng gọi là bọ hung. Ở Ai Cập, hình ảnh bọ hung được sử dụng rất nhiều, bích hoạ có, điêu khắc có, thậm chí phụ nữ đeo trang sức trên mặt dây chuyền chuyền cũng có hình bọ hung. Bởi vì người Ai Cập nghĩ rằng bọ hung giống như một mô hình địa cầu thu nhỏ, bọ hung động cũng giống như bầu trời động, cho nên bọn họ cho rằng con bọ cánh cứng này là truyền nhân của thần thánh, gọi nó là ‘Thần thánh bọ cánh cứng’.
Ở Ai Cập cổ mọi người đều có ý nghĩ rằng bọ hung mỗi ngày đều đón luồng sáng đầu tiên của mặt trời phía đông mới từ trong đất chui lên, nó là chính là Thái Dương thần hóa thân, đại diện cho linh hồn, biểu tượng của sự sống. Cho nên người Ai Cập cổ đem bọ hung làm bùa hộ mệnh. Bọn họ cho rằng, đeo nó lên, có thể được thần phù hộ, có được khỏe mạnh, vận may, xua đuổi tà ác, đau khổ và các loại tật bệnh khác.
Người dân ở Ai Cập cổ trước khi chết, đều muốn đeo vật có hình bọ hung lên người xem như là bùa hộ mệnh. Ở thế kỷ hai mươi mốt, trong nhiều ngõ nhỏ của thành phố Cairo, mỗi một nhà đều trưng bày nhiều đồ trang trí, trong những vật trang trí đó không ít vật có hình bọ hung.
Mặc dù ở Ai Cập cổ có đến 275 loại bùa hộ mệnh, thần bọ cánh cứng chỉ là một trong số đó, nhưng điều đặc biệt là, bởi vì nó hấp thụ lấy luồng ánh mặt trời đầu tiên, thể hiện tánh mạng lộng lẫy, là biểu tượng của sức sáng tạo. Thậm chí có người xem nó là biểu tượng của tình yêu, chỉ cần tặng nó cho người mình yêu thương, có thể cùng người ấy sống đến đầu bạc răng long, vĩnh viễn không chia lìa.
Đã từng có một vị nhà văn Ai Cập viết như thế này “Thánh bọ cánh cứng nâng lên ánh sáng mặt trời chói lọi, chiếu rọi nơi cung điện vàng son lộng lẫy giữa sa mạc, chiếu rọi sinh mệnh quyền trượng Pharaoh thánh nhật, chúng cũng mang đến một hạnh phúc bền vững."
Oropesa tưởng Khải Nhạc không biết thật, sủng nịnh hôn lên trán của cậu một cái, sau đó đem sợi dây chuyền trên tay đeo vào cổ của cậu, ghé vào tai cậu dịu dàng nói “Đây là bọ hung, chúng được coi là Thái Dương thần hóa thân, là bùa hộ mệnh của mọi thần dân Ai Cập, nó sẽ phù hộ em khỏe mạnh, mang đến vận may, và quan trọng nhất… Ta hi vọng nó có thể phù hộ cho chúng ta vĩnh viễn không chia lìa."
“Khải! Em có thích không?”
Khải Nhạc thất thần sờ sờ vật trên cổ, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhận được một món quà, mặc dù đây cơ hồ là bị ép buộc, mặc dù bản thân không nguyện ý nhận, nhưng mà trong lòng có một dòng nước ấm áp đang chậm rãi chảy vào, từ ngực truyền đến toàn thân, bất tri bất giác Khải Nhạc nhẹ gật đầu.
Mặc dù chỉ là một cái gật đầu hời hợt, lại khiến cho Oropesa Seth tột đỉnh vui sướng.
“Thật tốt quá, em thích là tốt rồi, vốn ngày hôm qua định đưa cho em, nhưng mà… không có cơ hội.”
Vừa nghĩ tới hôm qua trời xế chiều đã xảy ra đủ chuyện, Oropesa Seth ngữ khí có chút không được tự nhiên, nhưng mà vì được Khải Nhạc đồng ý nhận quà, khiến cho hắn hưng phấn dị thường, bởi vì đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn tặng quà cho người khác, hơn nữa còn là người mình thương yêu nhất.
Hắn nghĩ Khải Nhạc đồng ý nhận quà chính là nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn không chia lìa…