“Anh là… Baker?” Khải Nhạc ngạc nhiên nhìn người trước mắt, đây là lần đầu tiên cậu thấy rõ diện mạo của Baker… Anh tuấn! Không đúng, phải gọi là rất anh tuấn. Tóc đen nhánh, da của y dưới ánh trăng hiện ra màu trắng bóng, ngũ quan rất tuấn tú, nhất là đôi mắt quỷ dị của y── hiện lên một màu tím nhạt, người như vậy, căn bản không giống người thường.
“Anh…”
Thấy Khải Nhạc dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, Baker bối rối kéo áo choàng mũ lên.
“Không cần che, tôi đã thấy hết rồi.” Khải Nhạc không hiểu khuôn mặt đẹp mắt như thế, tại sao muốn che đi. Hay là, bởi vì đẹp, nên mới che?
“Đừng quên ngày mai là ngày tế điện, tôi đi trước!”
Khải Nhạc cảm thấy hoa mắt, Baker dùng tốc độ sét đánh bò lên bờ, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng.
“Ha ha ha… Ha ha ha…” Nhìn bộ dạng gấp rút của Baker, Khải Nhạc cười ra tiếng. Không biết tại sao, chứng kiến tác Baker chật vật như vậy, cậu lại thấy buồn cười.
“Ha ha… Cái này sẽ là nhược điểm của anh!” Khải Nhạc nhìn chằm chằm Baker biến mất liền nhỏ giọng nói, quay người lưng tựa ở bờ thềm đá, tạm thời chưa muốn bò lên bờ.
Nước trong hồ thật sự rất mát, Khải Nhạc đặt tay ở trên mặt nước quơ nhè nhẹ.
Đột nhiên, trên mặt nước chiếu rọi ra một khuôn mặt anh tuấn, mặc hoàng phục, trong tay cầm quyền trượng, thản nhiên nhìn cậu.
“Ngươi đứng ở trong nước làm gì? Muốn tắm sao?” Vừa rồi trở về phòng ngủ không thấy được người của hắn, cho nên đi ra ngoài tìm, trong lúc đó vô tình nhìn thấy Baker toàn thân ướt sũng từ nơi này chạy ra, thấy hiếu kỳ nên tới đây xem, không ngờ lại trông thấy cậu đứng trong nước cười ngây ngô.
Cậu và Baker vừa mới xảy ra chuyện gì? Nhìn bộ dạng của cậu, không biết tại sao, nhìn cậu vui vẻ như vậy, trong nội tâm có một ngọn lửa vô danh nổi lên, tâm trạng cũng vì thế mà không khá hơn chút nào.
Khải Nhạc có chút nghiêng cơ thể, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Oropesa Seth, không có ý định trả lời hắn.
“Sao vậy? Vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua sao?” Thấy cậu không thèm nhìn mình, Oropesa Seth có thêm vài phần tức giận, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ta phong ngươi chức vị Khải Hoành Tư, sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi, lúc nào ta cũng có thể hạ lệnh giết ngươi!"
Người này thật khó hiểu, thật sự không thể nói lý, bất nhân còn tàn bạo, cậu căn bản không muốn nghe giọng nói của hắn, nếu cậu biết cách mà không cần nhờ đến Baker, cậu đã lập tức rời khỏi đây rồi. Khải Nhạc trừng mắt nhìn Oropesa Seth, bước đi hai bước.
“Ngươi muốn làm cái gì? Đừng đi nữa, chỗ đó rất sâu!” Oropesa Seth đứng ở trên, trông thấy hành động của cậu, lập tức nổi giận nói.
Khải Nhạc không để ý tới hắn, tiếp tục bước về phía trước một bước, bỗng nhiên cả cơ thể rơi vào khoảng không dưới nước, còn chưa kịp kêu cứu, cả người đã chới với giữa hồ.
Oropesa Seth sững sờ, không cần nghĩ ngợi mà nhanh chóng nhảy vào trong hồ, bơi đến chỗ Khải Nhạc, bắt lấy thân hình của cậu sau đó nổi trên mặt nước, ôm cậu đưa khỏi vùng nước sâu, đặt ở trên bậc thang.
“Khụ khụ… Khụ…” Khải Nhạc ho ra một ngụm nước, có chút ngồi dậy, giọt nước óng ánh theo khuôn mặt chảy xuống, vì thiếu dưỡng khí khiến cho lồng ngực kịch liệt phập phồng, cậu đã quên mất mình không biết bơi.
Nhìn toàn thân ướt đẫm của Oropesa Seth, Khải Nhạc không tình nguyện nói: “Cảm ơn!”
Đó là cảm giác gì? Khi thấy cậu chới với giữa hồ, có loại cảm giác kì lạ ập đến? Gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, thân thể giống như phản xạ tự nhiên, nhảy vào trong nước, hắn chưa từng có loại cảm giác sợ hãi mất mác này…
“Nếu không có gì làm thì mau trở về ngủ! Ngày mai còn làm lễ.” Trong lời Oropesa Seth nói mang theo cảnh cáo, đưa mắt nhìn Khải Nhạc.
"Sau này đừng để ta phải nhìn những chuyện như vậy lần nữa! Nếu không hậu quả ngươi không nghĩ tới đâu!”
Nói xong hướng thẳng về tẩm cung mà đi.
“Anh… Nếu không muốn cứu thì đừng có cứu, còn nói hậu quả cái gì?” Khải Nhạc ngồi dưới đất nhỏ giọng nói, đúng là một người không thể nói lý.
“Còn không đi?” Đi được hai bước Oropesa Seth không thấy Khải Nhạc đi theo, quay người thúc giục nói.
“Đến đây!” Khải Nhạc không thể không đi theo. "Thật là con người kì lạ!”