Khải Nhạc nhắm chặt hai mắt lại, cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này!
Tính dục vốn là bản năng nguyên thủy của mỗi người, chỉ là có người biểu hiện mãnh liệt, có người thì biểu hiện lãnh đạm. Dù là gì thì cũng không còn quan trọng nữa, người mình không yêu cũng đã cùng hắn lên giường không phải sao? Chỉ là trước khi chạy khỏi nơi này vĩnh viễn cậu cần phải học được tính nhẫn nại và ngoan ngoãn là được rồi, tất cả những điều phải chịu đựng hiện tại rồi cũng chỉ là quá khứ…
Oropesa Seth sờ soạn cả người cậu, từng đợt tê dại theo lưng thẳng lên, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng ấm lên, thân thể thoáng chốc xuất hiện những giọt mồ hôi.
Đôi môi hắn vẫn duy trì hôn khắp ngực cậu, lưu lại những dấu hôn điềm mật ngọt ngào, ngón tay thon dài chẳng biết lúc nào đã cởi bỏ những thứ vướn víu trên người Khải Nhạc xuống, bàn tay lớn ven theo bắp đùi của cậu tìm kiếm.
“Ưm…” Oropesa Seth không hề báo trước mà xâm nhập giữa hai chân cậu, lòng bàn tay thô ráp bao ở phân thân cậu, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, khiêu khích ma sát qua lại.
“Không… Ah…” Khải Nhạc kinh hoảng trừng lớn mắt, chỗ tư mật cực nóng bị hắn nắm lấy, kích thích loại khoái cảm lạ lẫm khiến cậu muốn né tránh, thân thể bất lực giãy dụa.
“Khải! Đừng sợ… Hãy trung thực với dục vọng của mình…” Oropesa Seth hơi đứng dậy, môi lần nữa hôn lên đôi môi Khải Nhạc, ôn nhu dụ dỗ cậu, khí tức cũng đã trở nên bất ổn, tay càng khuấy động nhanh hơn, không cho Khải Nhạc có một chút cơ hội chạy thoát.
Khải Nhạc cắn chặt môi dưới, không muốn cho âm thanh dâm đãng từ miệng mình bật ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp đã hỗn loạn gấp rút, thân thể nóng quá, thật sự rất nóng! Nhưng mà, tại sao thân thể rõ ràng nóng như vậy, ở sâu trong nội tâm lại hiện lên một tia lạnh buốt?
Nếu có cách có thể làm cho thân thể và linh hồn tách ra, thật là tốt biết mấy! Rồi đến một ngày, một mình đứng trong nắng ấm buổi trưa, nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở đây, cậu sẽ cho rằng những điều này chỉ là một giấc mộng. Nếu có thể, những điều xảy ra ở đây, cậu muốn quên sạch, quên đi tất cả…
“Nghe lời, đừng nhẫn nhịn nữa, ta muốn nghe tiếng rên của em.” Âm thanh Oropesa Seth ma mỵ ở bên tai Khải Nhạc nỉ non.
“Ưm… Ah…” Khải Nhạc muốn thét lên, muốn điên cuồng gào thét, muốn đem hết đau khổ trong lòng trút ra ngoài. Nhưng mà cậu thật sự không cho phép mình làm như vậy, tốc độ ma sát của Oropesa Seth càng lúc càng nhanh, động tác mỗi lúc càng kịch liệt, Khải Nhạc nhịn không được cong người lên, tiếng rên rỉ nghiền nát từ nơi sâu nhất ở yết hầu trào ra.
Trong nháy mắt, loại khoái cảm đáng sợ lập tức xuyên thấu toàn cơ thể Khải Nhạc, một cái khom lưng run rẩy, một trận kịch liệt co rút, cậu cuối cùng cũng phóng thích trong lòng bàn tay của Oropesa Seth vì đã không còn đường lui. Xem ra, thân thể vẫn là trung thực với dục vọng nhất, Khải Nhạc tự giễu mà nghĩ, thân thể vô lực xụi lơ.
Đôi mắt hắn đã mờ mịt dục vọng, ngón tay thấm đầy mật dịch ướt át, nhanh chóng tham lam tiến đến hậu phương Khải Nhạc, không chần chờ mà xông thẳng vào mật huyệt, chậm rãi rút ra sau đó lại nhanh chóng xông vào, không ngừng lặp lại.
“Không… Không muốn…” Khó chịu và đau đớn từ bên dưới không ngừng truyền đến vì bị dị vật xâm nhập, chính là cảm giác này, cảm giác thống khổ của lần trước mơ hồ hiện lên, khiến cho Khải Nhạc nhịn không được mà thốt lên.