Mục lục
Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Mọi người cùng nói: “Đã hiểu.”

Bọn họ đứng một lát thì thấy quản gia cất cao giọng: “Mọi người yên tĩnh, lão gia tới rồi.”

Cả sân đều yên tĩnh.

Vẻ mặt của đám người Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng đều sợ hãi, ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc một áo choàng màu đỏ từ phòng trong đi ra, hắn khoảng chừng 30 tuổi, tóc chia ba bảy, còn vuốt keo chải tóc. Mặc dù sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng lại không giống với vẻ mặt cứng đờ của tiểu quỷ thông thường, khóe miệng mỉm cười, cả người thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, nếu không phải quỷ khí ngút trời trên người hắn, dường như vừa nhìn thấy, người khác vẫn thực sự cho rằng hắn là một người nho nhã, bởi vì sắp kết hôn được làm chú rể mà vui vẻ.

Đám người Trương đạo trưởng hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ra, dự cảm không tốt càng sâu, Quỷ Vương này quả nhiên không thể coi thường, chỉ riêng oán lệ khí(1) trên người so với mấy con quỷ lúc trước bọn họ đã từng gặp thì cao hơn một đoạn dài, oán lệ khí này cũng đại diện cho đạo hạnh của một con quỷ, bây giờ nhìn thấy đạo hạnh con quỷ cao thâm như vậy, so với mấy con quỷ lúc trước lợi hại hơn rất nhiều.

(1)Oán lệ khí: oán (oán hận) khí và lệ (tàn ác) khí.

“Trương đạo trưởng, ông có chắc là đối phó được không?”

“Chỉ sợ là không được, oán khí trên người Quỷ Vương rất nặng, một mình tôi năng lực có hạn, cần phải có sư phụ và sư thúc của tôi tới đây mới được.”


“Ai, hy vọng bọn họ nhận được tin tức đã đến thành phố D rồi……”

Trang tiên sinh đứng trước mặt mọi người, hắn nhấc tay lên, những con quỷ còn đang náo nhiệt nói chúc mừng đều yên tĩnh lại, Trang tiên sinh nói: “Rất cảm ơn mọi người không quản đường xa tới tham gia hôn lễ của tôi, từ nay chúng tôi về chung một đường, đây chính là duyên phận cũng là chuyện vui, mọi người cứ vui vẻ ăn uống thỏa thích!”

Trang tiên sinh vừa nói ra, những con quỷ đồng thời hưởng ứng.

Còn có mấy con quỷ lớn có quan hệ thân thiết với Trang tiên sinh nói: “Lão Trang, sao chỉ có mình anh, không nhìn thấy cô dâu, cô dâu của anh đang ở đâu? Sao còn giấu đi nữa, sợ chúng tôi cướp mất sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, trên đường tới đây chúng tôi đã nghe rất nhiều tin đồn, nghe nói cô dâu như chim sa cá lặn, đẹp tựa thiên tiên, đừng giấu nữa, mau đưa tới đây đi!”

Ngay cả những con tiểu quỷ cũng bắt đầu xì xào bàn tán, đều hiếu kỳ không biết rốt cuộc cô dâu trong truyền thuyết là ai? Rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp? Lại có thể khiến cho Đại vương của bọn họ kết một nữa, dù sao những đồ vật gì giấu càng sâu thì càng thu hút lòng hiếu kỳ của người khác.

Trang tiên sinh thấy thế, trong lòng đắc ý, cao giọng nói: “Đi, đi đón dâu thôi!”

Quản gia hắng giọng hô to: “Đi đón dâu thôi——”

Những con quỷ đồng thanh hô: “Đón dâu thôi!”

“Đón dâu thôi!”

“Chúng ta đi đón dâu thôi——!”

Trong lúc nhất thời, khua chiêng gõ trống thổi kèn xô na, kết hợp với màu đỏ tràn ngập niềm vui, thật sự rất náo nhiệt.

Nhóm người Trương đạo trưởng đi phía sau những con quỷ, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười cong 45 độ cứng nhắc, nghi ngờ không thôi: “Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy cô dâu này rất có thể là người chúng ta quen biết, mọi người còn nhớ Hạ Dao đã gọi điện đến không? Cô ấy nói chúng ta mau tới cứu cô ấy, mọi người nói có thể là……?”

“Tôi cũng nghĩ là có thể, thời gian quá trùng hợp, đám người Hạ Dao vừa mất tích, Quỷ Vương liền muốn kết hôn, rất có thể đám người Hạ Dao bị Quỷ Vương mang đi.”

“Đợi lát nữa mọi người chú ý một chút, Quỷ Vương cưới vợ, cưới quỷ thì còn dễ nói, nếu như hắn thật sự cưới Hạ Dao, vậy thì phiền phức rồi!”

“Không biết là chỉ có một mình Hạ Dao, hay còn có đám người Thiệu Nhất Chu và Thẩm Việt đều ở đây?”

“……”

Vốn dĩ đối phó với những con quỷ này đã không dễ dàng rồi, nếu như sáu người Hạ Dao, Thiệu Nhất Chu, Thẩm Việt đều ở trong ngôi nhà quỷ này, muốn cướp người từ tay của quỷ, nói nghe thì dễ?


Nghĩ đến đây, sắc mặt của đám người Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng trắng đi mấy phần, không khỏi khẩn trương lên.

“Trước tiên đừng nghĩ nữa. Nhanh, đuổi theo đi! Nếu bị nghi ngờ thì xong luôn.”

Bọn họ đi theo những con quỷ đi gần 10 phút, cuối cùng cũng tới một thiên viện, cũng may là Quỷ Vương này còn nhớ rõ tập tục của nhân gian, một đường đi qua, nếu như bay qua thì mấy người Trương đạo trưởng thực sự sẽ bị lộ tẩy.

Quỷ Vương này cũng rất hào phóng, lúc đi qua cầu trên sườn núi còn tung mấy bao lì xì, chọc những con quỷ bay lên, cướp lấy, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

Ngay cả đám người Trương đạo trưởng cũng may mắn cướp được mấy cái bao lì xì, vừa cầm thì nhìn thấy, là một vạn, hai vạn, ngay cả bốn năm vạn đều có, mấy người bọn họ gộp lại hơn mười vạn, thực sự là một con số không nhỏ.

Cầm tiền của người chết ở trong tay, thực sự có muốn vui vẻ cũng không được, không vui vẻ cũng không được.

Trương đạo trưởng lau mồ hôi, thầm nghĩ lạm phát ở dưới này lợi hại như vậy sao?

……

Hạ Dao gấp đến sắp khóc, sắc mặt cô tái nhợt, hô hấp dồn dập, nhất là khi nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống kia, sắc mặt lại trắng thêm, cô ở trong phòng đi qua đi lại, nghẹn ngào nói: “Làm sao bây giờ? Bọn họ tới rồi! Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Thẩm Việt ngồi ở bên cạnh, sắc mặt nhìn cũng không được tốt cho lắm, chỉ là so với Hạ Dao thì bình tĩnh hơn nhiều, dù sao anh cũng là người đàn ông đã từng chiến đấu với quỷ mặt người, vì vậy lúc này anh tương đối bình tĩnh: “Cô trước tiên đừng gấp, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn(2), hôm nay náo nhiệt như vậy, chúng ta có thể nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn cũng không chừng.”

(2) bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Có một nhân viên công tác cùng đi với bọn họ cả người đang run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Đúng, đúng vậy, chúng ta nhất định có thể chạy trốn…… Nhất định có thể…… Nhất định!”

“Đúng vậy, người nhiều thì dễ mắc sai lầm, khẳng định là bọn họ sẽ không canh chừng chúng ta liên tục, chúng ta tìm được cơ hội, đánh bọn họ ngất xỉu rồi bỏ chạy!”

Thẩm Việt nhìn sắc mặt của Thiệu Nhất Chu ở bên cạnh hình như không được tốt cho lắm, nghĩ nghĩ, từ trong cổ lấy ra năm sáu bảy tám lá bùa bình an đưa một lá bùa cho Thiệu Nhất Chu nói: “Đây là tôi mua ở trong đạo quán của Trương đạo trưởng, có lẽ sẽ có tác dụng, anh cầm lấy đi.”

Thiệu Nhất Chu nhìn Thẩm Việt, gương mặt xinh đẹp của anh ta trắng bệch, cầm lấy lá bùa chú cho vào trong túi, kìm nén một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra một câu: “Tôi, tôi không muốn gả, vì sao tôi lại gả? Lão tử là đàn ông! Xu hướng tình dục của người đàn ông là phụ nữ!”

Mọi người: “…………”

Thẩm Việt vỗ vai của anh ta, nói: “Người anh em, bình tĩnh!”

Thiệu Nhất Chu thật sự khóc không ra nước mắt, lúc trước anh ta nhìn thấy thôn trang treo đèn kết hoa, nghe nói là Trang tiên sinh muốn lấy vợ, lúc ấy anh ta còn rất vui vẻ nói chúc mừng Trang tiên sinh, còn hỏi vợ của hắn là người ở đâu vân vân, chuẩn bị tặng quà cho hắn, lúc nào nghĩ tới vừa xoay người mũ phượng khăn quàng vai(3) đều đã đưa tới trước mặt anh ta, Trang tiên sinh còn không biết xấu hổ nói: “Từ khi gặp được cậu, tôi cảm thấy mình dường như đã gặp được linh hồn để bầu bạn, tôi không để bụng cậu là nam hay nữ, chúng ta tâm linh tương thông như vậy là đủ rồi.”


(3): một phần trong lễ phục của người phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa.

Dọa anh ta sợ tới mức ngã chỏng vó, khiếp sợ không thôi, lập tức từ chối thẳng thắn, nói anh ta thích là phụ nữ, không có hứng thú với đàn ông, Trang tiên sinh cũng nói: “Tôi cũng thích phụ nữ, nhưng tôi sống lâu như vậy, đã phai nhạt giới tính, chỉ cần tôi thích, là nam hay nữ không có gì quan trọng?”

Thiệu Nhất Chu nói: “Nhưng tôi không thích anh, tôi sẽ không kết hôn với anh, tôi muốn xuống núi! Anh mà ép buộc tôi là phạm pháp, cảnh sát sẽ bắt anh, anh sẽ phải ngồi tù!”

Trang tiên sinh cười ha hả: “Ngồi tù? Pháp luật của nhân gian sao có thể trói buộc được tôi? Tôi muốn cưới cậu, ai cũng không thể nói không.”

Hắn vung tay lên, mũ phượng khăn quàng vai tròng lên người anh ta, mặc cho anh ta làm như thế nào cũng cởi ra được, giống như nó lớn lên trên người ở trên người anh ta vậy, lúc đó Thiệu Nhất Chu sợ ngây người, anh ta rất tin tưởng vào khoa học, chưa từng nhìn thấy hiện tượng không phải tự nhiên này, lắp bắp nói: “Anh, anh, rốt cuộc anh là người gì?”

Trang tiên sinh nói: “Tôi không phải là người.”

“Đúng vậy, anh không phải là người, nhưng tôi là người, chúng ta là người yêu khác biệt, không thể có tương lai!”

“Không sao, tôi không chê cậu là người.”

“…… Nhưng tôi chê anh không phải là người!!!”

Thiệu Nhất Chu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị quản gia và đại thẩm nhét vào phòng tân hôn, nói với anh ta là cứ yên tâm chờ gả, không cần nghĩ nhiều, đợi lát nữa khách tới rồi, đừng để cho lão gia mất mặt vân vân.

Thiệu Nhất Ch

Anh ta sao có thể không nghĩ nhiều? Lúc này anh ta thật sự rất hối hận, hối hận không sớm nghe lời của Thẩm Việt, lại tin những lời ngon ngọt của họ Trang kia —— hắn ta phất tay là có thể tròng quần áo lên người anh, hắn ta sao có thể là người bình thường? Chỉ sợ không biết là yêu ma quỷ quái gì đó ở trong ngọn núi này.

Thiệu Nhất Chu muốn chạy trốn, nhưng không nói đến ngoài cửa có người canh giữ, ngay cả cửa sổ anh ta cũng không mở được, cũng không biết họ Trang kia đã làm pháp gì, khiến anh ta một chút biện pháp cũng không có. Lúc này anh ta rất sợ, chỉ hy vọng mấy người Thẩm Việt và Hạ Dao có thể sớm phát hiện anh ta đang gặp nguy hiểm, mau mau tới đây cứu anh ta ra ngoài!

Nào biết được chẳng được bao lâu, mấy “hy vọng” cũng bị đưa tới, còn nhốt chung một chỗ với anh ta.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK