Cố Phi Âm không nghĩ tới có một ngày mình còn có thể gặp lại quỷ Diễm, cô sắp vui mừng đến chết, lúc trước khi cô phát hiện trấn Bạch Ngọc chính là thôn Mạc Gia trước kia, còn nghi ngờ nhiều tiểu quỷ như vậy tại sao không một con nào quen biết, còn nghĩ tới có phải bọn họ bị cẩu ông trời lấy đi hồn phách rồi không?
Bây giờ Tiểu Diễm đã xuất hiện vậy thì mộ của cô không còn xa nữa?
“Tiểu Diễm, là cô sao Tiểu Diễm?!”
“……”
Quỷ Diễm chỉ nhìn thấy mặt cô gái tóc dài vốn đã âm trầm cười lên càng thêm quỷ dị, đôi mắt đen như mực nhìn có vẻ không dễ gần nhưng người này lại khiến cô có cảm giác cực kì quen thuộc, lại nói người gọi cô là Tiểu Diễm cũng chỉ có cô gái tóc dài mấy chục năm trước, đáng tiếc cô ấy đã hôn mê mười mấy năm sau đó trong một đêm mưa đã tiếng sét đánh cho tiêu tan.
Nghe nói có một tiểu quỷ tận mắt nhìn thấy lúc cô đang đánh với một con ác quỷ thì bị một tiếng sét đánh đến hồn cũng không còn! Những con quỷ đều nói lần này cô ấy xong rồi, lần này là xong thật rồi, dù sao thì tiểu quỷ khó có thể sống sót dưới tiếng sét của thiên lôi, nếu không hồn bay phách tán thì cũng sợ là bị đánh trở thành một tên ngốc.
Cô và cô gái tóc dài dù sao cũng quen biết vài năm, một trận thiên lôi đã làm cho phách cũng không còn, nghĩ thế nào cũng có chút khổ sở và tiếc nuối, nghĩ tới kết cục tương lai của chính mình cũng không khác gì mấy liền cảm khái trong chốc lát. Chỉ có điều cũng chỉ trong chốc lát.
Quỷ Diễm nhìn chằm chằm cô gái tóc dài, tại sao cô gái này lại quen biết cô? Chẳng lẽ ngoài cô gái tóc dài còn có người nào khác sao?
Cô lại nhìn nhìn ba tiểu hòa thượng ở bên cạnh, trong đó một người còn là người quen chính là tiểu đồ đệ của Tông Nan, lần trước lúc cô nhìn thấy ông ấy không hề già đi cho nên cô thiếu chút nữa là không nhận ra, mấy tiểu hòa thượng đi cùng cô gái tóc dài tới đào mộ cô làm gì?
Lúc cô còn đang nghi ngờ thì nhìn thấy cô gái tóc dài múa máy đôi tay vặn vẹo nói: “Là tôi đây, tôi là Âm Âm đây!”
Quỷ Diễm kinh ngạc: “………………??!!”:)
Cô không nói hai lời xoay người chui vào vũng bùn, không còn bóng dáng.
Cố Phi Âm: “???”
……
Cuối cùng vẫn Cố Phi Âm dốc toàn bộ sức lực thật vất vả mới chui vào mộ, lúc hòa thượng Liễu Nguyện, Tịnh Hành và Chân Độ cùng tiến vào mộ, quả nhiên cảm thấy nơi này lạnh lẽo hơn rất nhiều so với bên ngoài hơn nữa oán khí đầy trời, cơn gió lạnh càng lạnh đến thấu xương, dường như có rất nhiều quần áo cũng không thể ngăn cản sự lạnh lẽo này.
Cố Phi Âm rất hài lòng với tình huống này, oán khí càng dày đặc thì chứng tỏ tuổi của ngôi mộ càng lâu càng cổ xưa, mà tuổi mộ cũng giống như đồ cổ, đối với xã hội hiện đại mà nói, tùy tiện một nồi niêu chum vại cũng là đồ cổ mà nói đến đồ cổ thì không có hàng nào rẻ tiền. Mặc dù mấy thứ này đều phải nộp lên quốc gia, nhưng vẫn có thể để lại một ít đồ hữu dụng cho cô? Giống như tiền bạc trong mộ quỷ phu nhân, bọn họ làm nghiên cứu sẽ không cần những thứ này đúng lúc có thể cho cô.
Chính chủ của ngôi mộ này đột nhiên biến thành Tiểu Diễm, cô không thể xuống tay được. Lại nói đã qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ tài sản của Tiểu Diễm có thể ngang với quốc khố, nhưng lúc trước mộ của cô ấy nằm gần mộ cô như vậy, căn bản không cần phải chuyển nhà đi?
Chỉ có điều sau khi cô đi được vài bước thì phát hiện ở trong ngôi mộ này mang tới cho cô một cảm giác cực kỳ quen thuộc, luôn cảm giác bức tường này, mặt đất này, tảng đá này đều rất quen thuộc? Cô lại đi vài bước thì phát hiện ngay cả khúc cua cũng rất quen thuộc ……
Chân Độ còn hỏi cô: “Cố thí chủ, cô quen biết nữ quỷ kia sao?”
Tịnh Hành nói: “Hơn nữa nữ quỷ kia nhìn có vẻ không giống quỷ lạm sát người vô tội, tại sao cô lại muốn bắt quỷ?”
Liễu Nguyện cười không nói gì.
Cố Phi Âm kinh ngạc một lát rồi bỗng nhiên bừng tỉnh vỗ tay hét lên một tiếng rồi chạy: “Tiểu Diễm, Tiểu Diễm, Tiểu Diễm——!”
Cố Phi Âm sắp cao hứng muốn chết, cô đã nói vì sao ngôi mộ này lại cho cô một cảm giác quen thuộc như vậy, bởi vì ngôi mộ này không phải là mộ mà bản thân cô đã đau khổ tìm kiếm rất lâu rồi sao?
Cô đã ở đây vài chục năm, tảng đá nhìn như thế nào cô đều biết rất rõ, bây giờ càng nhìn càng quen thuộc, càng nhìn càng thân thiết, cô kích động đến mức khoa chân múa tay. Bản thân cô chưa từng nghĩ đến quỷ Diễm lại tốt đến như vậy, từ bỏ mộ của mình để tới đây canh giữ mộ giúp cô! Đây là tình cảm gì, không nghĩ tới quỷ Diễm lại có tình cảm sâu nặng với cô như vậy, cô nhất định phải đưa cho cô ấy thật nhiều vàng thỏi để cảm tạ cô ấy.
Cố Phi Âm hét chói tai điên cuồng chạy về phía trước, cũng không đòi công đạo gì nữa khiến những tiểu quỷ nhìn thấy cảnh này đều thay đổi sắc mặt, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì to tát, mấy người Tịnh Hành và Chân Độ cũng khiếp sợ, thầm nói chẳng lẽ Cố thí chủ bị quỷ mê hoặc rồi sao? Vội vàng chạy theo sau nhìn xem, lão hòa thượng Liễu Nguyện lại vuốt râu, một chút cũng không lo lắng, ông không quen quỷ Diễm nhưng lại biết cô ấy.
Sư phụ ông đã từng nói trong núi có một số tiểu quỷ, lúc Cố tỷ tỷ sợ sư phụ ông bắt đi đã tới tị nạn ngôi mộ của quỷ khác, nghe nói con quỷ đó tên là quỷ Diễm đại khái chính là nữ quỷ ở trước mặt.
Cố Phi Âm quen thuộc mọi ngóc ngách nên tìm tới chủ mộ thất, quả nhiên nhìn thấy quỷ Diễm đang nằm trên giường đá, cô chạy tới: “Tiểu Diễm Tiểu Diễm cô thật tốt lại giúp canh giữ mộ lâu đến như vậy, tôi sẽ cảm tạ cô thật tốt.”
Tiểu Diễm: “……”
Tiểu Diễm: “Cô là ai? Tôi không quen biết cô.”
Cố Phi Âm: “???”
Cố Phi Âm sửng sốt, lúc này mới nhớ tới bây giờ cô đang là một con người không giống như lúc trước, Tiểu Diễm không nhận không ra cô cũng rất bình thường, rốt dù sao thì lúc trước cô cũng là quỷ. Quỷ nhập vào người vẫn không ra ngoài được, đại khái trên đời này cũng chỉ có mình cô.
Sau khi cô quan sát vài lần đã lén lút giải thích với quỷ Diễm, nói cô chính là Cố Phi Âm của mấy chục năm trước, là hàng xóm mấy chục năm của cô đó, vì cô không cẩn thận nên bị sét đánh thành người!
Ánh mắt Tiểu Diễm nhìn cô đầy thâm trầm, nhếch miệng nói: “Là ai vậy? Tôi không quen biết.”
Cố Phi Âm sốt ruột: “Chính là tôi đây, là Cố Phi Âm đây, là hàng xóm mấy chục năm trước của cô, là người đã ở nhờ ngôi mộ cô lúc trước đó cô quên rồi sao?”
“Ồ cô đừng nói nữa, đây là mộ của tôi, cứ coi như tôi có một người bạn nhưng tuyệt đối không phải cô, cô chính là kẻ lừa đảo từ đâu tới đây?”
“Tôi chính là bạn của cô đó Tiểu Diễm.” Cố Phi Âm giải thích, “Mộ của cô ở đỉnh núi bên cạnh, tôi biết cô thích nhất là người đẹp, lúc trước khi hòa thượng xinh đẹp tới thôn chúng ta, chúng ta còn cùng nhau đi nhìn lén đó cô quên rồi sao?”
Cố Phi Âm không phát hiện vẻ mặt của Tiểu Diễm đã trắng bệch, nhìn lén nhưng bị người khác phát hiện thì còn có thể là ai?
Cô cười ha hả: “Bạn của tôi là quỷ chứ không phải là người.”
“……”
Xong rồi, lần này xong rồi, không nghĩ tới trong lòng Tiểu Diễm lại phòng bị đến như vậy, không hề tin những lời cô nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chủ: Cảm ơn cô đã giúp tôi giữ mộ, Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm: Cô là ai?
Danh Sách Chương: