Mục lục
Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Cố Phi Âm cũng không nghĩ tới trấn Bạch Ngọc chính là Mạc gia thôn, thay đổi như vậy khiến đầu óc cô suýt chút nữa không xoay kịp. Cô nhớ rõ cô ngủ một giấc, bị đói tỉnh, sau đó ra khỏi mộ đi tìm con lệ quỷ ăn, đang ăn thì vài đạo thiên lôi liền oanh xuống, cô bị đánh thành người luôn.

Tuy rằng nói thế giới bên ngoài biến hóa có hơi lớn chút, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Mạc gia thôn núi Mạc Sơn của cô sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Rõ ràng chỉ là một cái thôn nhỏ, giờ lại biến thành thành trấn lớn, khiến cô hoàn toàn không nhận ra được. Chẳng lẽ cô bị sét đánh một cái, không những biến thành người, trung gian còn đi qua quãng thời gian rất dài rất dài nữa hả?

Tuy rằng trước đây cô cũng từng suy đoán như vậy, dù sao thế giới lúc này biến hóa thật sự rất lớn, nhưng thật sự, cô vẫn cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi. Ông trời chó má này sao lại dày vò quỷ như vậy. Đời trước cô đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt chứ hả, hay là trong số quỷ bị cô ăn có thân thích của ông ta? Kẻ có quan hệ đúng là lợi hại mà.

Họ Trang suýt nữa thì khóc, lại để hắn thuận lợi tìm ra Mạc gia thôn như vậy. Hắn cũng không nghĩ tới trấn Bạch Ngọc chính là Mạc gia thôn, không phải mới qua vài chục năm sao, Mạc gia thôn này phát triển không khỏi cũng quá nhanh đi!

Này cũng không tốt lắm đâu, tìm được Mạc gia thôn hắn sẽ không còn giá trị lợi dụng, mà hắn vẫn chưa có khôi phục hồn lực, xem ra hắn không trốn thoát vận mệnh bi thảm bị cô gái tóc dài bán đi lấy tiền rồi.

Nghĩ như thế, họ Trang càng thêm bi thương, cúi đầu, dáng vẻ âm trầm thê thảm không thôi, oán khí tỏa ra bốn phía, huyết lệ chảy lênh láng đầy đất. Hắn che lại khuôn mặt tuấn tú khóc hu hu, khiến đám quỷ nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương.


Đương nhiên Cố Phi Âm không cảm thấy hắn đáng thương, đạp cho mấy phát rốt cục cũng được an tĩnh.

Họ Trang: . . .

Quả nhiên là cô gái tóc dài tuyệt tình lãnh khốc trừ ăn cùng tiền ra không có gì có thể lay động! QAQ

Đám cô hồn dã quỷ nhìn họ Trang thê thảm như thế, nhịn không được rùng mình một cái. Ông Dư cũng run rẩy một chút, rốt cuộc vẫn là rất kích động, hưng trí bừng bừng mời Cố Phi Âm cùng mấy đứa cô hồn dã quỷ ngày mai đến uống rượu, "Chủ yếu là muốn cám ơn các cô, nếu không có các cô ở bên cửa sổ dọa Cung Tư Tư gần chết, tôi cũng không dễ làm xong như vậy, không biết mối thù này của tôi đến bao giờ mới có thể báo."

Uống rượu? Mấy tên cô hồn dã quỷ đều hưng phấn muốn chết, rượu ai chả muốn uống chứ, chỉ cần nghĩ đến có nhiều rượu hoa quả như vậy nước miếng đều chảy xuống. Lúc này liên mồm nhận lời: "Đến chứ đến chứ, chúng tôi nhất định sẽ đến mà!"

"Oa, không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy luôn, đã lâu lắm rồi tôi không vớ được miếng thịt ngụm rượu nào."

"Ăn tết cậu ngay cả một ngụm thịt cũng không cướp được sao? Cậu lăn lộn ở đây cũng kém quá đi."

"Haix, cũng không thể trách tôi, năm rồi còn có thể cướp được chút, năm nay không biết từ nơi nào chui ra một con quỷ rất là lợi hại, bao nhiêu con quỷ nhỏ đều bị hắn bắt lại. Một khi phát hiện có tế phẩm xuất hiện, bọn họ liền kết đội hành động! Mấy kẻ không có tổ chức như tôi, muốn cướp được một ngụm cũng khó khăn."

"Vậy cậu cũng gia nhập cùng bọn họ là được rồi, cậu bị ngu à?"

"Tôi là người tự do, sao có thể chỉ vì vài ngụm thịt mà khom lưng chứ!"

". . . Ồ."

Bên này đang nói hăng say, bên kia ông Dư lại hỏi Cố đại sư: "Đại sư, cô có tới không? Cô tới đi, tôi cũng không cái gì có thể cảm ơn ngươi, chỉ có thể mời cô ăn bữa cơm."

Cố Phi Âm đương nhiên nói: "Đến chứ."


Mộ muốn tìm, rượu cũng phải uống, không ăn no thì làm gì có sức lực đi tìm mộ chứ.

Lại nói hiện tại Mạc gia thôn đã tìm được, như vậy ngọn núi phía sau kia hẳn là chính là Mạc Sơn, chỉ là biến đổi quá lớn, hoàn toàn không nhận ra được. Huống chi trên núi còn xây cái gì chùa Bạch Ngọc, mộ của cô sẽ không bị đào đi đấy chứ?

Cô nhịn không được rùng mình một cái, lo lắng không thôi, nếu như bị đào, trong mộ của cô còn nhiều bảo bối như vậy. . . Nói gì cũng phải tìm trở về!

Có điều hiện tại sắc trời cũng đã tối, tối đen như mực nhìn cái gì cũng không tiện, cô vẫn là về khách sạn ngủ trước, chờ hừng đông rồi nói sau. Dù sao bây giờ cô đã là người, ngủ muộn liền dễ dàng có nếp nhăn, không giống như lúc cô còn là quỷ, không những không cần đi ngủ, cho dù trải qua trăm ngàn năm cô cũng không có nếp nhăn, còn đẹp chán. Làm người thật là gian nan mà.

Cô bước từng bước nhỏ mù mờ trở về, lật cái tay nhỏ dắt theo tên họ Trang, sắc mặt trắng nhợt thoạt nhìn càng thêm âm trầm không dễ chọc. Đi không bao xa, phía trước liền có hai ba người đàn ông uống đến say khướt đi tới. Bọn họ kề vai sát cánh, hi ha cười nháo, trong miệng hút thuốc, thoạt nhìn không khác gì đám du côn lưu manh ven đường. Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi thuốc xen với hơi rượu nồng nặc.

Cô cũng không để ý, nhưng là tên đàn ông cao lớn đâm đầu đi tới kia nhìn về phía cô xem xét một chút, bỗng run lên, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, còn tưởng rằng chính mình gặp quỷ, tập trung nhìn kĩ lại, phát hiện chỉ là một cô gái rủ mái tóc dài cúi đầu đi tới. Trong tay cô chống một cây gậy gỗ, nheo nheo đôi mắt như thể người mù đang cố gắng nhìn đường vậy. Còn cái bóng dưới chân cô bị đèn đường kéo dài ra. Vừa thấy liền biết là người chứ không phải quỷ, chỉ là khí chất có chút khó coi, âm u lại trầm mặc.

Người đàn ông cao lớn tiến lên một bước chỉ vào khuôn mặt cô gái tóc dài, dữ tợn nói: "Đồ xấu xí kia, lớn lên xấu xí đã đành, buổi tối lại còn đi ra ngoài dọa người chính là lỗi của cô rồi, lão tử nếu như bị cô dọa hết hồn, biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô!"

Hai người đàn ông bên cạnh hắn ta cũng nhìn sang, không chỉ không ngăn hắn lại, mà còn học theo hắn dùng sắc mặt không tốt nhìn về phía Cố Phi Âm. "Con đàn bà này là sao đây, đắc tội anh Tráng của chúng ta còn không nhanh chóng xin lỗi!"

"Giải thích hẳn hoi không chừng chúng ta còn có thể tha cho cô, về sau nhìn thấy chúng ta thì đường vòng đi, nếu không cho cô biết tay!"

"Nhanh lên, quỳ xuống xin lỗi anh Tráng nhà chúng ta mau!"

Mấy tên đàn ông nói nhiều như vậy, chỉ thấy cô gái tóc dài như thể không nghe thấy, vẫn như cũ chậm rì rì đi tới, ngay cả tần suất đầu tóc dài lắc lư cũng không thay đổi chút nào.

Lúc này xem như đã chọc phải tổ ong vò vẽ, quả thực là không đem bọn họ để vào mắt!

Nhưng quả thật, Cố Phi Âm lúc này cũng không biết mấy người này là đang nói chuyện với cô. Dù sao cô cũng không gắn được mình với hai từ "xấu xí", cô cảm thấy chính mình lớn lên còn khá dễ nhìn. Mũi ra mũi, mắt ra mắt, hai má trắng đến mức không cần đánh phấn, tóc đen vừa dài vừa thẳng, mọc dày nhưng vào nếp, còn giữ ấm, gió thổi qua liền bay bay rất là phong cách. Xã hội hiện đại bây giờ phổ biến hói đầu ai mà chẳng hâm mộ chứ? Cô chính là chiếm ưu thế lớn, mặc dù rất lãng phí dầu gội đầu, nhưng lãng phí rất đáng giá, cho nên cô xấu xí chỗ nào chứ? Tuy rằng không dễ nhìn như minh tinh trong TV, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là mỹ nữ đi.


Bởi thế Cố Phi Âm đương nhiên liền không cảm thấy "cô gái xấu xí" trong miệng mấy anh bạn này chính là cô. Cô chống gậy gỗ chậm rì rì đi trở về, trong long còn suy tư xem ngày mai nếu như còn không tìm thấy ngôi mộ kia liền phải đi tìm đám cô hồn dã quỷ đến giúp đỡ. Dù sao kì nghỉ đông của cô cũng sắp hết rồi, phải trở về đi làm.

Cô không chút bị ảnh hưởng, cứ chuyên tâm đi, căn bản không quan tâm đến mấy anh bạn kia. Cứ như vậy, trực tiếp chọc giận ba tên say rượu phía trước kia. Bọn họ nhận ra bị xem thường, không chờ được khóc lóc cầu xin tha thứ ngược lại còn bị xem thường, không còn mặt mũi, mất mặt đến tận đâu rồi.

"Anh Tráng, anh xem làm như thế nào? Cô gái này rất không biết điều!"

"Đúng thế, dạy dỗ cô ta một trận, cho cô ta mở mắt ra xem chúng ta lợi hại thế nào."

Sắc mặt anh Tráng sầm xuống, tiến lên định dùng một bàn tay đạp cho cô gái tóc dài ngã ra, cho cô chút giáo huấn, lại không nghĩ đến một bàn tay này của hắn vung ra không những không đánh tới cô gái tóc dài, ngược lại là một bàn tay đánh vào không khí, cùng cô gái tóc dài còn cách một khoảng bằng bàn tay——xúc cảm dưới tay lại lạnh như băng, cứng rắn, giống như là một tảng đá vậy.

Anh Tráng đần người trong chốc lát, này, đây là có chuyện gì hả? Cho dù hắn chưa từng đọc sách hắn cũng biết không khí là thứ không sờ được, chẳng lẽ lúc này còn gặp được tường không khí nữa chắc? Cũng không phải chơi trò chơi!

Hắn nhịn không được lại sờ soạng vài cái, hòn đá lạnh như băng cứng rắn này. . . Không đúng, hắn là sao như là đụng phải thứ gì rất giống cái mũi cùng cái miệng nhỉ? Dưới tay hắn hình như là một cái đầu bự? Không không không không, khẳng định là hắn uống nhiều sinh ra ảo giác rồi. Ngay khi hắn kinh hoảng không thôi, cái miệng dưới tay hắn đột nhiên mở ra, một ngụm cắn luôn bàn tay của hắn!

Hàm răng sắc nhọn còn rắn chắc, một ngụm liền cắn cho anh Tráng đó thống khổ kêu to, đặt mông ngồi sụp xuống đất, liều mạng phủi tay, chỉ cảm thấy bàn tay của mình sắp bị cắn đứt. Càng đáng sợ chính là trước mặt hắn rõ ràng là không khí, làm sao sẽ chạy tới há miệng cắn người chứ? !

"Cứu mạng cứu mạng với! Ngươi là ai, đừng cắn tôi. . ."

"Á á á đau quá á á nhanh buông tôi ra!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK