Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Giác Hút hai mắt vô hồn bỗng nhiên đứng lên, chui vào bụi cỏ phụ cận, chưa được bao lâu, nó lại ngậm một đóa hoa trắng ngóc đầu nhảy ra. Đi đến trước nền bùn đất, Giác Hút duỗi tay cắm đóa hoa trong miệng lên trên đất, sau đó tròng mắt chảy xuống một giọt nước mắt. Nó đang cúng viếng mình? [Nó rõ ràng đã mất đi năng lực tự hỏi, lại vẫn nhớ mang hoa tới thăm ngươi, nói lên nó đã làm vậy rất nhiều lần, thậm chí...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.