Danh hiệu tiền tố từ bình thường chuyển sang mạnh mẽ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được tố chất cơ thể mình đã tăng lên không ít, xương chân trên tay đã bị hắn làm cho nứt ra.
“Lại trở nên mạnh mẽ!” Phòng Kỳ nhếch miệng cười, tâm trạng vui sướng.
【Một bước nữa để trở thành quái vật lớn đầy cơ bắp, cố gắng lên!】
“Câm miệng!”
【Được rồi!】
……
Dựa theo lời tự thuật nhắc kiên quyết đi về hướng đông, tốn mấy giờ đồng hồ, Phong Kỳ cuối cùng đã rời khỏi khu vực Zombie đầy xương khô.
Những gì hiện ra trước mắt chính là những tòa nhà đổ nát bị tàn phá, những biển quảng cáo treo ngược dây điện, hầu hết những tòa nhà văn phòng ngả nghiêng đã bị sập phân nửa, những cửa hàng bám đầy bụi, một tòa cao ốc rách nát nằm ngang giữa đường.
Bước đi trong đống đổ nát, hắn có thể cảm giác được thế giới sau thảm họa thường thấy trong phim ảnh.
Vì hiếu kỳ với cảnh mộng tương lai của thế giới, hắn dày công tốn sức leo lên một tòa nhà cao mười tám tầng, đứng ở đỉnh quan sát đằng xa.
Theo như mắt nhìn thấy, một vùng hoang vu, chỉ có Zombie và đủ loại quái vật hình thù kỳ quái đang lang thang khắp nơi.
Lúc này, hắn bỗng nhiên có chút lạc lõng.
“Nếu như không trở về được hiện thực, thế giới này chỉ còn lại mình ta, ta có thể kiên trì xuống dưới sao?”
【Ta không biết ngươi có thể không, ta khẳng định không thể, mẹ ôi quá im ắng, muốn cái gì cũng không có, cả ngày sống với Zombie và quái vật, đó là nơi chỉ được duy trì tính mạng bằng cac-bon?】
Phong Kỳ: …
【Đúng rồi, quên bổ sung thêm một câu, tuy ta không thể, nhưng ta cảm thấy ngươi có thể!】
Phong Kỳ: …
Miệng không che đậy, lời tự thuật thi thoảng lại nhảy ra nói, luôn làm hắn không kịp phản ứng.
Trầm ngâm một lát, hắn mở miệng dò hỏi:
“Lời tự thuật, chính xác ngươi là cái gì? Có giống với người chỉ dẫn tân thủ trong trò chơi không?”
【Vì ngươi đã chân thành đặt câu hỏi, ta đây liền rộng lòng từ bi nói cho ngươi biết… (thoáng dừng một chút, âm thanh bgm vang lên) Bảo bối, bảo bối, ta là ba của ngươi nha!】
“Đi đi, ngươi có bản lĩnh nhảy ra khỏi đầu ta, xem ta có đánh chết ngươi không.” Phong Kỳ nổi gân xanh đầy trán, cơ hồ muốn đánh tơi bời người kể chuyện vì xúc động mãnh liệt.
Nhưng câu chuyện cười của lời tự thuật cũng xua đi cảm giác mất mát trong lòng hắn.
Hít sâu một hơi, hắn dọc theo con đường đi lên mà bò xuống dưới.
Vẫn chưa xác định được Tiểu Hắc đã rời khỏi nơi trú ẩn dưới mặt đất hay chưa, kế tiếp hắn quyết định tiếp tục khám phá thế giới sau thảm họa này.
Leo xuống dọc bức tường bên ngoài, hai chân vừa hạ, Phong Kỳ bỗng quay người về bên phải, chẳng biết đôi mắt màu máu xuất hiện lơ lửng từ lúc nào, xuất hiện ngay cạnh hắn.
Nhìn đôi mắt màu máu lơ lửng ở bên phải cách đó không xa, Phong Kỳ ý thức được việc lớn không ổn.
Với thực lực hiện tại của hắn, căn bản không phải là đối thủ của sinh vật trận địa do phù văn sinh ra.
Nhưng ngay khi Phong Kỳ xoay người muốn chạy trốn, đôi mắt màu máu chớp chớp, một cỗ lực lượng vô hình bao vây hắn, nhất thời hắn phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.
Lúc này lực lượng vô hình nâng thân thể hắn lơ lửng lên trời.
Áp lực trên người càng ngày càng nặng, Phong Kỳ không cam lòng ra sức giãy dụa, muốn một lần nữa khống chế thân thể của mình.
Nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào, đều không thể ở dưới áp bách của lực lượng vô hình này nhúc nhích một chút nào.
Đôi mắt màu máu lần thứ hai chớp chớp, cánh tay trái của hắn bỗng nhiên bị cỗ lực lượng vô hình bẻ gãy, vô lực rũ xuống.
Từ đầu tới cuối Phong Kỳ luôn cho rằng mình không cảm nhận được đau đớn, nương theo cơ bắp xé rách, nhất thời cảm giác được đau đớn mãnh liệt được truyền đến từ cánh tay trái gãy đoạn.
Lúc này đôi mắt màu máu chậm rãi tiếp cận Phong Kỳ, mặt ngoài nhãn cầu hiện ra từng xúc tu nhỏ, trên đầu mỗi một xúc tu còn có phần miệng có những chiếc răng sắc nhọn.
Ý thức được mình lại sắp bị ăn, lại nghĩ đến cái mạng này đáng giá hơn một trăm vạn, trái tim hắn đang nhỏ máu.
Ngay khi Phong Kỳ cho rằng mình sắp chết, cách đó không xa hiện lên một bóng đen, chính là Tiểu Hắc hắn rất quen thuộc.
Đôi mắt màu máu dường như cũng phát hiện ra vị khách không mời, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc đang bị khói đen bao phủ.
Lập tức Phong Kỳ cảm giác cỗ lực lượng vô hình trói buộc mình trở nên yếu đi, đôi mắt màu máu dường như buông tha hắn, đem lực chú ý chuyển hướng về phía Tiểu Hắc.
Mặt đất chấn động, sỏi đá vụn của tòa kiến trúc đổ nát xung quanh đôi mắt màu máu lơ lửng trên không trung, trong chớp mắt dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía Tiểu Hắc.
Đối mặt với sự tiến công của đôi mắt màu máu, thân hình Tiểu Hắc kéo ra tàn ảnh, xuyên qua đống kiến trúc đổ nát đập tới trước mặt, dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận đôi mắt màu máu, những móng vuốt sắc nhọn vươn ra từ trong sương đen chợt bị chụp lại.
“Vù ~ vù ~ vù"
Không khí phát ra tiếng vù vù, trong nháy mắt mọi thứ xung quanh tĩnh lặng, bị cỗ lực lượng vô hình trói buộc, bao gồm cả móng vuốt sắc bén mà Tiểu Hắc chụp được.