• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hắn hướng về phía Lục hoàng tử gật đầu nói.

“Lục hoàng tử, muội muội ta không có ác ý, nàng chỉ là… rất muốn phá án.


Hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói.

Thật ra trong lòng Quân Huyền Diệp cũng cảm thấy khó hiểu, tại sau tiểu muội hắn lại cố ý nhắm vào Lục hoàng tử?
Trong hoàng thất, Lục hoàng tử được xem như người có danh tiếng hoàn mỹ, là công tử chính trực, ôn nhu đoan trang, nổi tiếng ôn hòa không màng danh vọng.

Hôm nay ở trà quán nếu có điều tiếng ắt sẽ nhanh chóng lan rộng, những lời đàm tiếu sẽ khiến cho tất cả hình ảnh tốt đẹp mà Lục hoàng tử xây dựng dắt sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Lời nói thật sự đáng sợ.

Tiêu Thành Vũ chịu đựng hồi lâu, cuối cùng nén xuống lửa giận, vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Quân cô nương, bản hoàng tử bị người khác hãm hại, trăm miệng cũng khó mà giải thích được, cho nên ta chỉ có thể đích thân điều tra để chứng minh bản thân vô tội, trong vòng một tháng, ta sẽ giao hung thủ cho ngươi.



“Được, vậy làm phiền Lục hoàng tử rồi.


Tần Lam trực tiếp đáp lời.

Trái tim Tiêu Thành Vũ giống như có gì đó chặn lại, hắn không thể nén xuống, cũng không thể rút ra, cực kỳ khó chịu, vậy nên chắp tay hướng về phía Tiêu Phong Hàn nói,
“Thất hoàng tử, hoàng huynh hôm nay trong người không khỏe, xin cáo từ trước.


“Hoàng huynh đi thong thả.


Tiêu Phong Hàn nói.

Tiêu Thành Vũ cũng không muốn nán lại lâu, cất bước đi ra khỏi cửa.

“Lục hoàng tử.


Nhìn thấy Tiêu Thành Vũ đang rời đi, Khương Vân Nhi vội vàng kêu lên.

Tiêu Thành Vũ dừng bước, quay đầu nhìn Khương Vân Nhi, ánh mắt lạnh lùng u ám không có một tia ấm áp, không nói gì trực tiếp nhấc chân rời đi.

Khương Vân Nhi nước mắt giàn dụa, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Tiêu Thành Vũ, biết rõ Tiêu Thành Vũ là đang trách tội nàng, đây là họa do nàng gây ra.

Khương Vân Nhi không hiểu tại sao đại tiểu thư Quân gia lại muốn nhắm vào Lục hoàng tử như vậy, nàng định mở miệng hỏi nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cuối cùng lại im lặng không nói.

Tiêu Thành Vũ rời đi, nhưng Tần Lam vẫn đang đứng tại chỗ.

Nàng vẫn còn có chút mê man, trong tim tê tái.

Sự việc đến nước này, nàng ép Tiêu Thành Vũ đến nước này, dù thắng một chiêu nhưng nỗi hận trong lòng không hề thuyên giảm chút nào.


Ngay từ đầu nàng đã nhận ra sắc mặt Thu Nguyệt không ổn, sau khi tìm cơ hội bắt mạch cho nàng ta thì biết nha hoàn này đã là người sắp chết, vậy nên mới bố trí một nước đi như vậy kéo Tiêu Thành Vũ xuống nước, cuối cùng dùng một viên đan dược để tạo ra màn kịch này.

Nàng bị Tần Hồng Sương và Tiêu Thành Vũ bắt tay sát hại, trọng sinh thành Quân Phi Yến hiện tại.

Quân Phi Yến bị người khác hạ độc, chết bất ngờ nên nàng mới có thể trùng sinh.

Nhân quả xoay vòng, tốt nhất là Tiêu Thành Vũ tự mình tìm ra kẻ sát nhân đã hãm hại Quân Phi Yến.

“Tiểu muội, muội sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”
Quân Huyền Diệp lo lắng hỏi, kéo thần trí của Tần Lam quay trở lại.

Tần Lam quay đầu nhìn lại, phát hiện bản thân đã ngẩn ngơ một hồi lâu, ánh mắt tất cả mọi người đều đang đổ dồn về phía mình, nàng gượng cười nói:
“Đại ca, muội không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, muội muốn quay về nghỉ ngơi.


“Đại ca phái người đưa muội về phủ.


“Không cần, xe ngựa đang ở bên ngoài rồi.


Tần Lam nói.


“Vậy để Lục Trúc và Linh Nhi đi cùng muội.


Quân Huyền Diệp lo lắng.

Tần Lam gật đầu.

Nhấc chân vừa định bước ra ngoài, thanh âm lo lắng của Khương Vân Nhi ở phía sau nàng vang lên.

“Quân tiểu thư.


Quay người nhìn lại, Tần Chân thấy ánh mắt cầu xin của Khương Vân Nhi đang nhìn nàng.

Tần Lam dừng lại, nhìn Quân Huyền Diệp nói,
“Đại ca, Khương nhị cô nương chỉ là bị người khác lừa dối mà đánh cược với muội, cô ấy không biết gì về chuyện này, hơn nữa cô ấy cũng đã nói lời xin lỗi với muội rồi, chuyện này muội không muốn làm nó phức tạp hơn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK