• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Lam mở miệng nói.
Nàng trở thành Quân Phi Yến, một con người thiện ác phân minh, thế ắt khiến tên gây hại nàng phải trả cái giá đắt, nếu như là Khương Vân Nhi, vậy thì nàng tuyệt sẽ không dễ dàng mà buông tha như vậy rồi.

Nhưng hiện tại chân tướng rất rõ ràng, Khương Vân Nhi cũng chỉ là bị một người đó lợi dụng mà thôi.

Cho nên, nàng ta nhận sai nói lời xin lỗi, Tần Lam có thể không vì thế mà truy cứu nàng ta nữa.
“Được.”
Quân Huyền Diệp gật đầu, muội muội nói điều gì thì hắn ta đều có thể đồng ý.
Khương Vân Nhi chả ngờ rằng Tần Lam thật sự bỏ qua cho nàng ta, một dòng ngấn lệ ở trong tròng mắt sắp rơi xuống, trải qua ngày hôm nay, đột nhiên nàng ta cảm thấy mặt mũi bản thân chính mình trở nên khó ưa, lại còn thêm việc đám người mắng xấu về bản thân con người của Quân Phi Yến thì có lực hấp dẫn chí mạng.
“Đại tiểu thư, vậy lão nô thì sao? Cầu xin cô cho thương tình lão nô, lão nô cũng là bị ép thôi.”
Bà cụ Lưu vốn dĩ cứ sợ hãi không dám phát ra âm thanh cầu cứu, nhưng lần này nhìn thấy được Khương Vân Nhi đều đã thoát được tội.


Quân gia đại tiểu thư vẫn còn cầu xin, ngay lúc đó lại nhanh chóng gấp gáp gật đầu lời cầu xin.
Tần Lam nhìn bà ta, bà cụ Lưu khấu đầu cực mạnh, từng nhịp từng nhịp khấu đầu có tiếng Cắp cắp phát lên.

Mặt mày của nàng lạnh nhạt , đáp một câu: “Đúng người đúng tội.”
Quân Huyền Diệp nâng cánh tay lên, ngay lúc đó có thuộc hạ đi lên phía trước mặt bịt miệng của bà cụ Lưu.
Tần Lam nói xong lời này liền trực tiếp nâng bước đi chuẩn bị rời khỏi trà quán, nửa chút tình đều không muốn ban cho bà cụ Lưu.
Quân Linh Nhi cùng với Lục Trúc chạy nhanh theo phía sau.
“Quân Phi Yến.”
Nhưng lại chính tại thời điểm này, âm giọng trầm ấm của Tiêu Phong Hàn vang lên.
Nhịp tim của đám người đập thình thịch.

Huyền vương gia hét gọi Quân đại tiểu thư làm cái gì? Ai nấy đều mắt mở to, tai lắng nghe.
Ngày hôm nay, từng chuyện cứ xuyên nhau mà phát sinh tại trà quán Tâm Duyệt, mọi người đều cảm thấy bộ não vẫn chưa được sử dụng đủ, hóng được một màn kịch lớn, một màn này hết màn khác diễn ra.

Vốn chỉ nghĩ rằng Huyền vương gia cùng với Quân gia đại tiểu thư với cái cách gọi nhau biểu hiện như nước với lửa không dung hòa nhau, nhưng dường như không phải đơn giản là như vậy.

Hóa ra, sự việc Huyền vương gia đang tắm bị nhìn trộm là có ẩn tình, hơn nữa sự việc ẩn tình này còn có chút lớn, liên lụy đến Khương gia, lục hoàng tử, phủ đại tướng quân, Huyền vương gia.....
“Vương gia có chuyện gì sao?”
Bước chân Tần Lam ngừng lại, nhìn về phía của Tiêu Phong Hàn.
Quân Huyền Diệp cũng vểnh tai lên, trong lòng cũng đang lo sợ, sợ rằng tiểu muội của mình sẽ nói thêm lời gì đại nghịch bất đạo, chọc giận lấy Huyền vương gia.

Phải biết rằng, tiểu muội nhà hắn mới chọc tức lục hoàng tử rời đi.
Ngón tay Tiêu Phong Hàn đưa bánh xe lăn dựa vào một bên, lúc trầm lúc nổi, tư thế lãnh đạm cao ngạo, khí chất lớn mạnh, toàn thân mặc trên người áo khoác bào màu đen cao quý thanh cao, sợi chỉ vàng tạo nên màu vàng ẩn thêu thành con giao long bay lên trời kèm theo áng mây, khí chất phi phàm, lại đúng lúc cái cách hắn ta xuất hiện bá đạo lẫn trầm mặc kia.

Hắn ta không mở miệng nói, đám người không dám hít thở.
Tần Lam đưa anh mắt lãnh đạm không còn nhẫn nại, hàng mi thanh thoát, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy tiếng của nói của Tiêu Phong Hàn: “Đem đan dược đó trên tay ngươi đưa cho bổn vương.”
Đã quá quen với cái cách ra giọng điệu mệnh lệnh cao cao tại thượng đó, nhưng tại khúc cuối hiện trường dường như nghĩ đến người con gái ở trước mặt, hầu như còn chưa nói hết mà trong ngữ khí lại đem theo câu hỏi ngược lại.
“Vương gia muốn cái này sao?”
Tần Lam hỏi và cầm trên tay bình thuốc dạng sứ.
Tiêu Phong Hàn gật đầu không chút vết tích.
“Một vạn lượng ngân phiếu.”
Tần Lam hỏi.
Đám người như đang bị ngạt thở do kinh ngạc, hướng đi này về đâu đây?
Huyền vương gia muốn lấy đan dược của Quân đại tiểu thư, nghe nói đan dược đó có thể khiến tinh thần của người khác mất ổn định, uống vào lời thật sẽ nói ra.

Nghe đồn đan dược này có chút liều mạnh, nhưng bất kể là biến thành người như thế nào, nếu như Huyền vương muốn nhận lấy, vậy tất nhiên là phải dùng đôi tay mà dâng lên, Quân gia đại tiểu thư này lại muốn ra giá một vạn lượng cao như thế.

Không, này không phải là chuyện tốn bao nhiêu ngân lượng.

Hơn nữa, ngươi sao có thể đưa ra điều kiện với Huyền vương gia chứ?
“Chấp nhận giao dịch.”
Sau đó thì cũng nghe thấy lời hồi âm của Tiêu Phong Hàn.
Tần Lam đưa tay lên cao, bình sứ lúc đấy vứt về phía của Tiêu Phong Hàn, cánh tay của hắn nâng lên, liền nhận lấy chiếc bình sứ đấy.

Bình sứ vừa mới rơi vào tay liền biết được trong đó còn ít đan dược.
Hàng mày kiếm của hắn nhấp nháy, còn chưa mở miệng ra nói, thì trước mặt đã nghe thấy tiếng cô nương với giọng lạnh giá vô song: “Huyền vương gia, nhất ngôn cửu đỉnh, thần nữ biết ngài sẽ không quỵt nợ đâu,
một vạn lượng ngân phiếu đem đến phủ tướng quân là được, thần nữ cáo lui.”
Lời nói kết thúc thì bước chân cũng theo đó mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK