Thân thể vì tức giận mà đã run lên, thân thế của nàng ta vốn dĩ là bí mật, đã bị chôn giấu bao nhiêu năm, sao lại đột nhiên bị người khác lôi ra ánh sáng trước mặt bao nhiêu người cơ chứ.
“Hồ sẽ không nói bậy, trong lòng Khương nhị tiểu thư hiểu rõ ràng.
”
Tần Lam khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Nhưng một câu của nàng lại thật sự là đã kinh động đến tầng tầng lớp sóng, mọi người nghe được bí sử này, đều cảm thấy kinh ngạc.
Con của vợ lẽ sao?
Khương nhị tiểu thư là của vợ lẽ sinh ra, là con thừa tự sao?
Tại sao trước này lại chưa từng nghe người ta nhắc đến chứ? Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng Khương nhị tiểu thư là con gái của Chính Văn Bát Kinh chứ.
Quân Linh Nhi ở phía sau kia rất hả giận, toàn thân đều cảm thấy vô cùng thoải mái, ai da, đường tỷ thật là lợi hại, nhìn gương mặt biến thành màu gan heo của Khương Vân Tử, sao lại cảm thấy rất buồn cười, tức giận cả nửa ngày đã tức khắc tiêu tan.
Trước kia khi hai người nàng ta và đường tỷ gặp phải chuyển gì mà nói chỉ có thể là đánh nhau, đây vẫn là lần đầu tiên, không cần dùng đến vũ lực, chỉ cần dùng một cái miệng đã có thể khiến cho người kia tức chết.
Lục Trúc cũng hả giận, cảm thấy tiểu thư nhà nàng ấy thật sự là không còn gì để nói.
“Nhị tiểu thư, trước kia đại tiểu thư không thích lên tiếng, đều là giấu hết tri thức vào bụng, đại tiểu thư vốn chính là văn võ song toàn.
”
“Đúng vậy, văn võ song toàn, để cho Khương Vân Tử không biết xấu hổ này còn dám không thừa nhận không, ta và tỷ tỷ văn võ kết hợp ra tay, vậy thì nàng ta chắc chắn không thể rời khỏi Tâm Duyệt trà lâu.
”
Quân Linh Nhi cắn răng.
Bên này Khương Vân Tử tức đến nỗi ngực phập phồng, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, hai mắt đầy căm giận trừng Tần Lam, lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của nàng, một đôi con ngươi tràn đầy sắc lạnh dừng lại trên người nàng ta: “Người tôn trọng người khác, người khác sẽ tôn trọng mình*, khi ngươi hạ nhục người khác, thì cũng nên nghĩ đến lúc nào đó sẽ bị người khác hạ nhục.
”
(*Câu gốc: “敬人者, 人恒敬之”, trích dẫn trong Ly Lâu Chương Cú Hạ của Mạnh Tử.
)
Khương Vân Tử bị mấy câu nói của Tần Lam khiến cho sắc mặt trắng bệch, càng nhiều tà khí hơn, đôi mắt nàng ta tràn ra một tia hận ý: “Ta hạ nhục người khác khi nào? Chẳng lẽ nói thật ra cũng không hay sao?”
“Ta cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi, sao Khương nhị cô nương lại thẹn quá thành giận rồi?”
Tần Lam nhàn nhạt trào phúng lại.
Khương Vân Tử chỉ cảm thấy mình đã bị nữ tử đeo khăn che mặt trước mặt này khiến cho không thể mở miệng, trên dưới không ra trên dưới không ra dưới, vài lần mở miệng lại phải ngậm lại, đơn giản mà nói, nữ tử ăn mặc bình thường trước mặt này mới nói mấy câu thì đã có thể khiến nàng ta không thể thốt lên lời, thậm chí nàng ta còn sợ nếu như lại mở miệng, người trước mặt này sẽ thốt ra càng nhiều chuyện có liên quan tới nàng ta hơn nữa.
Chỉ cắn cắn môi, trong mắt tựa hồ đã dâng lên một tầng sương mù nước mắt oan ức, nghiêng đầu một cái nhìn Tiêu Thành Vũ, tuy rằng nàng ta đã nói không cần Lục hoàng tử ra tay, nhưng nàng ta bị người khác khinh nhục đến tận bây giờ, lại hy vọng nam tử ôn nhã trước mặt này ra mặt vì nàng ta, lại chỉ thấy trong đôi con ngươi ôn hòa của nam tử bên cạnh lại thâm sâu như sương mù, thẳng tắp mà dừng lại trên người nữ tử đeo khăn che mặt kia.
Trong mắt Khương Vân Tử hiện lên một tia không cam lòng, thu lại tầm mắt.
Ở khoảng cách xa Tần Lam bị ánh mắt mang theo đánh giá của Tiêu Thành Vũ dừng lại trên người nàng, nàng cảm thấy áp lực, vẫn chưa nhìn lại, nàng sợ nếu đối diện, nàng sẽ không thể nào khống chế được…
“Thân phận của ngươi là gì chứ, sao dám dựa vào loại khấu khí này mà nói chuyện với tiểu thư nhà chúng ta chứ?”
Nha hoàn tên Thu Nguyệt kia vừa thấy chủ tử nhà mình bị làm cho tức giận, tức khắc tức giận lên tiếng mắng chửi Tần Lam.
“Một nô tỳ, lại vượt quá chức phận, thật là uy phong, nơi này từ khi nào đến lượt một nô tỳ như ngươi được mở miệng chứ, đây là gia giáo của Khương gia sao? Không có chút quy củ nào cả! Quả thật là chủ tử là cái loại thế nào thì nô tài sẽ là cái dạng đó mà!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Lam bắn qua, như lưỡi dao xẹt qua, lại khiến cho Thu Nguyệt kia giật mình một cái, như thu mình vào một vỏ ốc.
Trên đời này, có một loại người chính là, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta sợ chết khiếp.
Tiêu Thành Vũ đứng trên lầu hai, ánh mắt của hắn ta từ một khắc khi Tần Lam nói chuyện đã luôn dừng lại trên người nàng, không hiểu sao lại có hơi xuất thần, bởi vì cô nương này khiến cho hắn ta có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, khiến hắn ta nghĩ đến một người…
Hắn ta có chút xúc động muốn tiến lên lột khăn che mặt của nàng ra.
Bên trong trà lâu rơi vào khoảnh khắc im lặng lạ kỳ.
Tần Lam đột nhiên đứng ra, lạnh lẽo bùng nổ khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Tiêu Thành Vũ phục hồi tinh thần lại, hắn ta nhìn về phía Tần Lam, sau đó lại mở miệng nói: “Không biết bổn điện hạ có may mắn được biết thân phận của cô nương hay không?”.
Danh Sách Chương: