Đau.
Toàn thân mệt mỏi rã rời.
Tần Lam mở mắt ra thì đập ngay vào mắt nàng là màn trướng màu tím trong một căn phòng cổ xưa.
Nàng hơi ngạc nhiên, kí ức bỗng ùa về, cảnh tượng thê thảm trên đỉnh núi hiện lên trong đầu.
Nàng cố gắng ngồi dậy, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ kinh sợ.
Nàng đã được người ta cứu sao?
Không, không thể nào.
Tần Như Sương đã đổ nước khiến cơ thể phân hủy lên ngực nàng, khiến cả người nàng bắt đầu thối rữa cho đến cuối cùng hóa thành một vũng máu.
Rất hận, cũng rất đau.
Ngay lúc này, có tiếng mở cửa cót két, Tần Lam bất ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy một tiểu cô nương trên đầu cài trâm hoa đang bê một cái khay đi vào.
Lúc đầu hình như nàng ấy không chú ý đến nàng, nhưng khi nàng ấy vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Lam đang ngồi.
Nàng ấy sững sờ một chút, cái khay trong tay rơi “Bộp” xuống đất, trong mắt hiện lên nét mừng rõ như điên: “Tiểu thư tỉnh rồi ạ, cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh lại rồi…”
Nàng ấy hét lớn, kích động bước tới, mắt đỏ hoe.
Tần Lam ngẩng lên nhìn nàng ấy, là một tiểu nha hoàn xa lạ, nhìn có chút quen mắt nhưng không thể nào nhớ nổi là đã gặp ở đâu.
“Ngươi là ai?”
Tần Lam vô thức hỏi.
Nàng vừa dứt lời thì thấy tiểu nha hoàn kia cứng người lại, đứng dây ra tại chỗ: “Đại tiểu thư, nô tỳ là Lục Trúc đây mà, người không nhận ra nô tỳ sao? Hu hu hu...”
Vừa nói nước mắt của nàng ấy vừa rơi xuống.
“Lục Trúc?”
Tần Lam tỏ vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm, trong lòng thấy khó hiểu nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì.
Nàng bước xuống giường, hai chân vừa chạm đất thì thấy choáng váng, suýt nữa thì đã ngã xuống giường, cơ thể của nàng rất yếu.
“Tiểu thư, người muốn làm gì? Người vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn rất yếu, bây giờ không thể xuống đất được.”
Tiểu nha hoàn tên Lục Trúc vội vàng đỡ lấy nàng.
“Ngươi gọi ta là tiểu thư, vậy đây là đâu?”
Tần Lam lại hỏi.
Những thắc mắc trong lòng nàng lại càng nhiều.
Vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Lục Trúc ngày càng rõ: “Tiểu thư, người không nhớ gì sao? Đây là phủ Tướng quân mà, người là Đại tiểu thư của phủ Tướng quân.”
Tiểu nha hoàn vội vàng nói.
Tần Lam nhíu mày lại, không chớp mắt lấy một chút, phủ Tướng quân, Đại tiểu thư?
Hô hấp của nàng trở nên khó khăn hơn, cắn răng ngồi dậy: “Lấy gương đồng lại đây cho ta.”
Tần Lam nói.
Lúc này trong lòng nàng cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn luôn lạnh lùng, không biểu hiện gì.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, trong phòng không có gương đồng.
“Tiểu thư, người cần gương đồng làm gì vậy? Bây giờ tiểu thư có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không? Để bây giờ nô tỳ đi kêu người báo với Đại Tướng quân một tiếng…”
Tiểu nha đầu Lục Trúc lộ vẻ sốt ruột, Tần Lam ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy: “Ngươi không muốn cho ta soi gương sao?”
Nàng vừa nhìn đã đoán được ý của tiểu nha hoàn đó.
“Không phải…”
“Vậy thì đi lấy đi.”
Tần Lam nói.
Tiểu nha hoàn Lục Trúc không thể lay chuyển được Tần Lam nên đành phải chậm rãi đi ra ngoài, rất nhanh sau đó nàng ấy đã mang về một chiếc gương đồng.
“Tiểu thư, cái này…”
“Đưa cho ta.
Tần Lam nói.
Lục Trúc chậm rãi đưa gương đồng cho nàng, trong lòng thấy hơi bất an, nàng ấy cảm thấy lần này Đại tiểu thư nhà mình tỉnh dậy đã thay đổi thật nhiều.
Tần Lam đưa tay lên, gương phản chiếu lại dung mạo của nàng.
Thiếu nữ trong gương có đường nét thanh tú, đôi mắt mang vẻ trong trẻo lạnh lùng, làn da căng bóng, nhưng trên vầng trán mịn màng lại có một vết sẹo phá hủy cả dung mạo đẹp đẽ.
Tần Lam kinh ngạc nhìn vào gương, tim đập dồn dập, theo bản năng nàng lấy tay lên sờ lấy gương, thiếu nữ trong gương cũng làm động tác y như nàng.
Đây là…
Tần Lam nhìn thiếu nữ trong gương, trong đầu xuất hiện hình bóng của một người, đó là Quân Phi Yến.
Là con gái của Đại Tướng quân Quân Lôi Đình, người đứng đầu về quân sự ở nước Đại Hạ.
Nàng ấy là một thiếu nữ luôn ỷ vào những chiến công hiển hách của cha mình mà kiêu ngạo hống hách, làm việc vô pháp vô thiên.
Nàng ấy là một thiếu nữ quần là áo lụa, thường hay mặc y phục màu hồng, tay cầm roi ngựa, cưỡi ngựa chạy khắp phố xá của kinh đô với tính cách khoe khoang, không xem bất cứ ai ra gì.
Tần Lam cảm thấy khó thở.
Nàng sẽ không nhận lầm khuôn mặt này, cho dù trên khuôn mặt này có thêm một vết sẹo xấu xí.
Đúng vậy, trong ấn tượng của nàng, Quân Phi Yến xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng nàng ấy lại có một dung mạo kiêu sa sắc sảo đến kinh người.
Vì vậy, đã có chuyện gì xảy ra?
Nàng chết thảm ở trên đỉnh núi Bắc Sơn, khi tỉnh dậy lại biến thành Phi Yến của Quân gia? Nếu vậy thì Quân Phi Yến đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy đi đâu rồi?
Trong lòng Tần Lam vô cùng kinh hãi, cứ nhìn vào gương mà mãi không nói gì.
“Tiểu, tiểu thư, người, người đừng đau buồn, nô tỳ cảm thấy vết sẹo này cũng rất đẹp, giống như một mảnh trăng lưỡi liềm vậy, nó…”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Không đợi tiểu nha hoàn nói xong, Tần Lam đã cất tiếng hỏi.
Lục Trúc nghe thấy Tần Lam hỏi thì rơi nước mắt: “Tiểu thư, người thật sự không nhớ gì sao?”
Tần Lam do dự một lúc rồi gật đầu.
Lục Trúc òa lên khóc, sau đó mới mở miệng nói: “Mười ngày trước, tiểu thư nghe được tin Huyền Vương phải đến ngọc tuyền của Hoàng thất cho nên đã lén chạy đi.
Sau đó người bị Huyền Vương phát hiện, đánh cho trọng thương rồi đưa về phủ Tướng quân.
Tiểu thư cứ hôn mê mãi không tỉnh, đến nay cũng mười ngày rồi.”
Lục Trúc vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.
Huyền Vương Tiêu Phong Hàn sao?
Có rất nhiều lời đồn đãi về Huyền Vương này.
Đây là đứa con út của đương kim Thánh thượng, mẫu thân hắn là Tuyết Quý phi rất được Hoàng thượng rất sủng ái, vinh sủng hậu cung suốt hai mươi năm.
Còn Tiêu Phong Hàn là con trai mà được Hoàng thượng xem trọng nhất, nhưng từ khi sinh ra Huyền Vương Tiêu Phong Hàn đã không được khỏe mạnh, thân thể yếu ớt, hai chân bị tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nên không thể sắc phong thành Thái tử được.
Đây chính là tiếc nuối lớn nhất của đương kim Thánh thượng, vào năm ba tuổi Tiêu Phong Hàn đã được phong Vương, tên giữa ban cho chữ Phong, tặng phủ đệ, thưởng đất phong.
Cũng chính vì vậy mà trong hoàng thất, Tiêu Phong Hàn là đối tượng được tất cả các Hoàng tử khác lấy lòng.
Bởi vì hắn có được thịnh sủng nhưng lại không thể tranh giành ngôi vị Hoàng đế.
Nhưng nghe đồn rằng, người tên Tiêu Phong Hàn này có tính cách lạnh lùng, tâm tính thất thường và không gần nữ sắc.
Cho nên, bởi vì Quân Phi Yến nhìn trộm Huyền Vương Tiêu Phong Hàn tắm nên đã bị đánh trọng thương, tổn hại ở đầu, hôn mê mất mười ngày cho đến khi nàng sống lại sao?
Vậy thì Quân Phi Yến chết rồi sao?
Vậy nàng ấy đâu rồi?
Tần Lam không chịu nổi những đau đớn trong lòng, lên tiếng hỏi: “Bây giờ là tháng nào năm nào?
Lục Trúc khóc thút thít, nghĩ đến chuyện sau khi Đại tiểu thư nhà mình hôn mê mười ngày xong đã quên hết mọi chuyện thì trong lòng nàng ấy cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nàng ấy vẫn trả lời: “Tiểu thư, bây giờ là năm Bình Lịch thứ ba mươi sáu.”
Tần Lam lập tức ngẩng đầu lên, năm Bình Lịch thứ ba mươi sáu? Mà khi nàng chết là năm Bình Lịch thứ ba mươi ba, vừa mở mắt mà thoắt cái đã được ba năm sao?
Ba năm đó.
Nhưng mà rõ ràng mọi chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua mà.
Tần Lam nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng thảm thiết đó, nhớ lại cảm giác máu thịt đều bị hóa thành nước, nàng run rẩy nói: “Đích nữ của Tần gia, Tần Lam, bây giờ ra sao rồi?”
“Sao ạ?”
Lục Trúc không phản ứng kịp, mắt chớp chớp, sau đó nàng ấy nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của tiểu thư nhà mình hướng về phía này, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến Lục Trúc giật mình.
Nàng ấy cảm thấy ánh mắt của tiểu thư rất đáng sợ, nàng ấy rất muốn khóc.
Nàng ấy đã từng là nha hoàn mà tiểu thư yêu thích nhất, bây giờ tiểu thư lại trừng mắt nhìn nàng ấy như vậy, lại còn không nhớ nàng ấy nữa.
Hu hu hu.
“Ngươi có biết Tần Lam, đích nữ của Tần gia không?”
Tần Lam hỏi lại một lần nữa.
Lục Trúc hoàn hồn gật đầu: “Có biết, tiểu thư hỏi đến nàng làm gì vậy? Đại tiểu thư của Tần gia đã bỏ trốn với người khác ba năm rồi, người mà không nhắc đến nàng thì nô tỳ cũng sắp quên người này rồi.”
“Bỏ trốn, tại sao lại bỏ trốn?
Tần Lam ngẩng đầu lên, thậm chí bởi vì quá kích động nên nàng nắm lấy tay của Lục Trúc, hai mắt đầy kinh ngạc hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi nói rõ cho ta xem,tại sao đích nữ của Tần gia lại bỏ trốn với người khác, bỏ trốn với ai?”.
Danh Sách Chương: