“Trời ơi, chỉ huy trưởng chết rồi!”
“Nam thần, nam thần sao có thể chết chứ!”
“chỉ huy trưởng, chỉ huy trưởng, anh mau tỉnh lại!”
“……”
Tiếng gọi ầm ĩ như tiếng hồng thủy rào rạt.
Doãn Thu chen vào đám người, đi đến bên người Phượng Tử Hề, run rẩy hỏi: “Hề Hề, cậu không sao chứ?”
Nhưng mà, Phượng Tử Hề giống như không nghe thấy lời cô nàng hỏi, trong mắt chỉ có người đang nằm trên đất kia thôi.
Cô quỳ trên đất, duỗi tay không ngừng vỗ mặt anh, tim đau như cắt, thân thể mỗi lần hít thở lại run rẩy.
Dạ Lăng Mặc vì cứu cô mới xảy ra chuyện!
Một giọt nước mắt bỏng rát rơi trên mặt người đàn ông, giống như một thanh sắt nóng khắc vào linh hồn.
“Dạ Lăng Mặc, Dạ Lăng Mặc ——” tiếng gọi cực kỳ bi thương của Phượng Tử Hề truyền ra, không gian chỉ còn hơi thở trầm thấp, áp lực……
Doãn Thu đứng bên cạnh cô cũng không chịu nổi, chỉ huy trường vốn luôn khó ở lại vì cứu Hề Hề mà hôn mê bất tỉnh……
Nếu là cô nàng, cũng không tiếp nhận nổi……
Lúc này, một giọng nói dồn dập mà khẩn trương từ một nơi không xa truyền đến: “Còn vây ở đó làm gì, mau đưa đi bệnh viện!”
Từ Thanh Trạch vội vàng đến, cả mặt đều vẻ nghiêm trọng, trong mắt không hề còn tia sáng, trong lòng yên lặng cầu nguyện: Đội trưởng, ngàn vạn lần anh đừng xảy ra chuyện gì!
Lời này của Từ Thanh Trạch đã nhắc nhở Phượng Tử Hề.
Tâm trạng thấp thỏm bất an, kinh hoảng thất thố thoáng chốc bình tĩnh vài phần.
Cô giữ tay Dạ Lăng Mặc, xem xét một hồi.
Nhưng, tiếng ồn ào của mọi người khiến cô không thể tĩnh tâm nổi.
Giọng nói lãnh lệ tựa như một lưỡi dao sắc bén: “Đừng ồn ——”
Tuy chỉ có hai chữ, lại mang khí thế khiếp người.
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ……
Vài giây sau, Phượng Tử Hề kiểm tra phần đầu, thấy không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi……
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Từ Thanh Trạch, giữa mày tràn đầy tự tin, gằn từng chữ một nói: “Không cần đưa đi bệnh viện, nếu để tôi lo, một giờ sau sẽ tỉnh!”
“Ặc ——” Từ Thanh Trạch lộ vẻ mặt kì dị, có vẻ không tin lắm.
Nhìn Phượng Tử Hề, nói ra một giọng điệu chê cười nhất trên đời: "Cô ____"
Chỉ nói một chữ, lại lắc đầu: “Đừng nói bậy, mạng người quan trọng, không thể nói giỡn!”
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên tia u ám, lưng thẳng tắp, từng câu từng chữ, tựa như châu ngọc: “Anh cảm thấy tôi nói giỡn ư?!”
Một chữ cuối cùng vừa dứt, khí thế của Phượng Tử Hề liền biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm ý lạnh, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng cùng châm biếm, ẩn ẩn còn mang theo vài phần thị huyết làm người ta sợ hãi……
Từ Thanh Trạch trợn mắt há mồm nhìn cô, sao cậu ta lại cảm thấy Phượng Tử Hề lúc này giống lão đại quá vậy???
Xung quanh như ngưng đọng.
Mọi người đứng một bên, giống như bị mất hồn, chỉ cảm thấy lúc này Phượng Tử Hề thật kì lạ.
Lúc này, giọng Đường Hạo Vũ trầm ổn từ sau lưng truyền đến: “Để cô ấy thử xem!”
Dù sao xe cứu thương vẫn chưa tới!
Ngựa chết biết đâu chữa ra ngựa sống được thì sao!
“Doãn Thu, về ký túc xá lấy một bộ ngân châm qua đây!” Phượng Tử Hề nói rồi, lại ghé vào tai Doãn Thu nói mật mã.
Doãn Thu gật đầu, chạy hết tốc lực về ký túc xá.
“Phượng Tử Hề, muốn cứu người, cũng phải tìm một chỗ an tĩnh chứ!” Từ Thanh Trạch mày nhíu chặt, lớn tiếng nói.
“Hiện tại không thể tùy ý di chuyển, anh đi tìm một cái dù qua đây!” Phượng Tử Hề bình tĩnh nói.
“Cô ——” Từ Thanh Trạch nghe được lời này thì muốn bùng nổ, cô gái này còn muốn sai cậu ta đó ư???.,
“Mau đi đi, còn đứng đó làm gì?” Đường Hạo Vũ thấy cậu ta ngây ngốc đứng kia lại lớn tiếng nói.