Mục lục
Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe môi Dạ Lăng Mặc khẽ nhếch, tiy đang cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

Anh không cho rằng những tân binh đó có thể kiên trì đến cuối cùng!

Nhưng mà......

Dạ Lăng Mặc dừng một chút, trong đầu hiện ra một dáng vẻ linh hoạt và một khuôn mặt xinh đẹp.

Nếu là cô thì có lẽ có thể kiên trì đến cuối cùng!

Từ Thanh Trạch thấy anh không nói lời nào, sờ sờ tai, tăng tốc theo đi theo.

Tối hôm qua lăn lộn một đêm, ngàn vạn không cần lại có thêm chuyện gì mới tốt!

Dạ Lăng Mặc nhìn bóng Từ Thanh Trạch, đôi mắt đen ánh lên một ý cười.

Giữa mày cũng lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập sung sướng.

Đôi chân thon dài cất bước, tốc độ cực nhanh đi đến điểm cần đến.

Dừng bên cáp điện, mũi chân nhẹ điểm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm......

--

Bất giác, mọi người đã chạy được ba vòng sân rồi, quần áo ước sũng mồ hôi, ánh mặt trời chói lóa chiếu vào mặt, bỏng rát.

Mọi người đều đã hít thở khó khăn, mí mắt hơi nặng, cẳng chân run rẩy cả....

"Phanh --" có binh lính thể lực tiêu hao quá mức, hai mắt nhắm nghiền, ngất lịm.

Đám lính nghiêng đầu nhìn xuống, không lên tiếng tiếp tục chạy về phía trước

Đến bản thân cũng là Bồ Tát qua sông còn dính bùn, tự thân mình cũng khó bảo toàn*, làm sao có thời giờ đi quản chuyện người khác!

(*là 1 câu tục ngữ, ý nói đến bản thân còn không giữ được sao có thể rảnh lo cho người khác.)

Từ Thanh Trạch vội vàng đi qua, đưa tay lên sờ trán người kia, thấy chỉ là do kiệt sức thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu ta gọi người nâng người kia đi.

Đích đến càng lúc càng gần, chân ngược lại càng lúc lại càng nặng.

Hai chân Phượng Tử Hề giống như bị đổ chì, không sao nâng lên được.

Cô thở ra, lại hít vào, tự nhủ bản thâm không thể bỏ cuộc, cho dù có phải bò cũng phải bò đến đích.

Tình trạng hiện tại, với cô mà nói, là một loại sỉ nhục!

Kiếp trước đứng trên đỉnh cao làm gì từng xảy ra loại tình huống này

Nội tâm cô mạnh mẽ, không cho phép bản thân mình yếu đuối!

Chỉ có không ngừng khiêu chiến chính mình, các chức năng trên cơ thế mới có thể hoàn toàn khởi động!

Dạ Lăng Mặc ở xa xa đã nhìn thấy sắc mặt Phượng Tử Hề tái nhợt, không nghĩ ngợi gì lập tức đi qua, hành động còn nhanh hơn não.....

Thân người cao lớn đĩnh bạt phủ lên người Phượng Tử Hề.

Lúc Dạ Lăng Mặc đứng ở trước mặt người con gái ấy, lại có chút hối hận, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, vì sao anh lại hành động như thế?

Dạ Lăng Mặc rối rắm một lát, cảm thấy Phượng Tử Hề nếu ngã xuống như thế, thì sẽ chả còn bao nhiêu vui vẻ nữa.

Đúng!

Chính là như vậy!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dạ Lăng Mặc vươn ngón trỏ chọc chọc lên cánh tay Phượng Tử Hề gằn từng chữ một nói: "Phượng Tử Hề, không được thì đừng chạy nữa, cũng không ai cười cô cả!"

Phượng Tử Hề nửa híp mắt, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, uể oải ỉu xìu nói: "Đừng tới phiền tôi!"

Hiện tại người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là Dạ Lăng Mặc!

Khuôn mặt Dạ Lăng Mặc tối sầm: "Không biết tốt xấu!"

Ném xuống bốn chữ, lập tức xoay người rời đi.

Khóe môi Phượng Tử Hề gợi lên một ý cười lạnh, là không biết tốt xấu, hay là muốn nhìn cô bị chê cười!

Trong lòng hai người đều rõ ràng, không cần thiết phải nói ra!

Cô chính là con gián nhỏ đánh mãi không chết đấy!

Càng muốn nhìn cô bị chê cười, cô lại càng hăng hái!

Đợi sau khi Dạ Lăng Mặc đi xa, Doãn Thu mới lặng lẽ ghé sát vào Phượng Tử Hề quan tâm hỏi: "Hề Hề, có phải khó chịu ở đâu không?"

Phượng Tử Hề nhìn ánh mắt quan tâm của cô, nhợt nhạt cười: "Không có việc gì!"

Nói xong, dừng một chút, hình như nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói: "Doãn Thu, thể lực của cậu không tồi!"

Doãn Thu gãi gãi đầu, lộ ra hai hàm răng trắng tinh: "Nhà tớ dân nông thôn, suốt ngày bận rộn không xong việc ấy chứ!"

Phượng Tử Hề không khỏi hâm mộ, người nông thôn đã thuần phác, lại có thể chịu khổ nhọc!

"Tớ đỡ cậu chạy!" Doãn Thu thấy sắc mặt Phượng Tử Hề không tốt, đưa ra kiến nghị.

Phượng Tử Hề lắc đầu: "Không cần, nghỉ ngơi một chút, bây giờ khá hơn nhiều, có thể chạy đến đích cũng không phải nói giỡn đâu!"

Giọng nói mềm nhẹ lại mang theo kiên định xưa nay chưa từng có, ẩn ẩn còn kèm theo vài phần giận dỗi nhè nhẹ.

------ lời nói ngoài lề ------

Nam chủ khẩu thị tâm phi có phải rất đáng yêu, rất ngạo kiều không?......

Editor: Ngạo kiều cho đẫy rồi có ngày mất vợ như chơi đó anh à! Tuần sau tui đi học rùi, nhưng cũng sẽ bắt đầu tập trung vào truyện này nhé! Hi vọng được mọi người quan tâm hơn. Xin lỗi vì thời gian quan hơi chậm trễ. Iu mọi người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK