Phượng Tử Hề nhận túi, nói: “Vất vả rồi!”
Sau cúi đầu mở túi ra.
Ngân châm dài ngắn khác nhau dưới ánh mặt trời thì lấp lánh.
Đồng tử của Đường Hạo Vũ co rụt lại, trong lòng chấn động vô cùng, Phượng Tử Hề lại hiểu châm cứu!?
Phượng Tử Hề ngồi xổm trên mặt đất, che lại mọi tạp âm, trong mắt chỉ có ngân châm và người đàn ông trên mặt đất……
Cô lấy ra năm cái ngân châm khác nhau, dùng cồn rửa sạch lại.
Sau đó, lại châm vào năm huyệt vị.
Động tác liền mạch lưu loát, tựa như nước chảy mây trôi……
Lúc Từ Thanh Trạch qua đến nơi, vừa lúc thấy động tác ghim châm của Phượng Tử Hề, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ cô là bác sĩ!
Nhưng trên tư liệu không viết cái này mà!
Đường Hạo Vũ không chuyển mắt nhìn động tác của cô, lại một lần nữa khẳng định cô nàng biết y thuật!
Mà Doãn Thu thấy một màn như vậy, lại càng sùng bái Phượng Tử Hề!
Thậm chí tới mức gần như là phát cuồng lên rồi!
Mắng cô nàng thì có thể, còn mắng Phượng Tử Hề thì đừng mơ!
Mọi người ngừng thở, lẳng lặng nhìn mọi việc, nội tâm yên lặng cầu nguyện: Ngàn vạn lần xin đừng có chuyện gì!
Chỉ huy trưởng tuy rất đáng giận, nhưng không đến nỗi đáng chết!
Lại nói, chỉ huy trưởng nghiêm khắc, cũng là có ý trách nhiệm với mọi người!
Thời gian yên lặng qua.
Không trung có một loại áp lực đè ép.
Phượng Tử Hề duỗi tay lau mồ hôi trên trán, rút ngân châm ra, ngay sau đó lại châm vào mười huyệt vị khác.
Đường Hạo Vũ nhìn thấy Phượng Tử Hề dùng ngân châm không chút do dự châm vào huyệt thái dương của Dạ Lăng Mặc thì rùng mình một cái……
Nội tâm như có sóng to gió lớn đánh vào thần kinh anh……
Sao cô lại dám?
Sao cô lại dám chứ hả?
Đó là huyệt thái dương đó!
Là huyệt vị yếu nhất của mỗi người đó!
Chỉ một chút bất cẩn thôi, là có thể đi tong rồi!
Từ Thanh Trạch cũng trừng lớn mắt nhìn cây châm trên huyệt thái dương, lại khác hẳn chấn động của Đường Hạo Vũ, cậu là lửa giận ngập đầu, người phụ nữ này muốn hại chết đội trưởng!
“Cô…… cô…… sao cô lại dám?” Hai mắt Từ Thanh Trạch nhiễm màu đỏ tươi, ngọn lửa trong cơ thể cuồn cuộn như sóng vỗ, duỗi tay run rẩy chỉ vào Phượng Tử Hề.
Sau khi nói xong, giống như mãnh thú cuồng điên nhào về hướng người con gái.
Đường Hạo Vũ lập tức giữ chặt Từ Thanh Trạch, dùng ánh mắt ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu: “Đừng gây thêm phiền phức!”
Từ Thanh Trạch tức giận đến muốn nức cả lồng ngực ra rồi, Đường Hạo Vũ lại dám nói cậu gây thêm phiền phức!
Chẳng lẽ anh ta không thấy người phụ nữ kia châm vào huyệt thái dương của lão đại sao!
Đường Hạo Vũ trầm mặc một lát, ghé sát vào, nhỏ giọng nói: “Khí sắc của đội trưởng khá hơn nhiều rồi!”
Từ Thanh Trạch nghe được lời này, theo tầm mắt nhìn lại, quả nhiên thấy gương mặt tái nhợt của Dạ Lăng Mặc dần dần có huyết sắc.
“Di ——” Từ Thanh Trạch kinh ngạc ra tiếng.
Thật sự là khá hơn nhiều!
Binh lính vây xem cũng rất ngạc nhiên.
Trời ạ, Phượng Tử Hề thật sự biết y thuật!
Tránh ở nơi xa Cổ Tư Mộng sợ tới mức cả người run rẩy, hai chân như bị đổ chì, không sao đi được.
Cô ả yên lặng nói bản thân không thể để tay chân rối loạn.
Có lẽ là nhân viên công tác xem nhẹ kiểm tra!
Nghĩ như thế, trái tim thấp thỏm bất an của Cổ Tư Mộng dường như cũng bình tĩnh hơn vài phần.
——
Nếu là ngày thường, một giờ chớp mắt một cái là hết.
Nhưng hiện tại, lại sống một ngày tựa như một năm……
Mồ hôi tẩm ướt quần áo của Phượng Tử Hề.
Cô chậm rãi thu lại ngân châm, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hạo Vũ: “Một lát là tỉnh thôi!”
Nói xong, cô bỏ ngân châm vào túi, chậm rãi đứng dậy.
“A ——” vì ngồi xổm lâu, hai chân đều đã tê rần, giống như không còn là của mình nữa, chẳng thể điều khiển nổi.
Chân phải hơi khuỵu, thân mình tựa như sợi dây bị giật, lảo đảo bước đi.
Ngay lúc Phượng Tử Hề lảo đảo đó, Doãn Thu nhanh chóng duỗi tay muốn giữ chặt cô laik.
Nhưng, vẫn chậm một nhịp!