(*không biết nói sao, đại ý là bên ngoài nhìn thì giòn, bên trong lại ngọt mềm ý)
Đường Hạo Vũ nuốt nuốt nước miếng, đi qua: “Nhìn qua thì có vẻ ăn được đó!”
Phượng Tử Hề thấy bộ dạng thèm ăn của anh, đáy mắt hiện ra một ý cười xấu xa không dễ phát hiện.
Cúi đầu nhìn mỹ thực trong tay, thần sắc say mê: “Không phải có vẻ, mà là thật sự ăn rất ngon, đáng tiếc, không có phần của anh……”
Đường Hạo Vũ trắng mắt liếc mỗ nữ một cái, khóe miệng run rẩy: Cô gái nhỏ này, thật nhỏ mọn!
Doãn Thu lộ ra nụ điềm đạm xinh đẹp, chắp tay trước ngực, giữa mày nhiễm vài phần vui sướng: “Có thể ăn chứ?!”
Phượng Tử Hề chia ra một nửa, đưa cho Doãn Thu: “Cầm đi, đừng để bị người nào đó đoạt!”
Sau khi nói xong, ánh mắt khôn khéo quét hết đám người trong bếp……
Đám nam binh đang chảy nước miếng xấu hổ đến mức mặt đỏ cả lên, mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào hai người.
Bọn họ cũng chỉ là nghĩ thế thôi!
Nào dám đoạt đồ của nữ binh chứ!
Làm thế thật thì còn gọi là đàn ông sao?
Nhưng mà, bọn họ nào biết đâu rằng, trước mặt đồ ăn ngon, hết thảy đều là mây bay!
Ví như Đường Hạo Vũ……
Lúc này anh đã đứng đối diện với Phượng Tử Hề, yết hầu gợi cảm không ngừng lăn lộn, ánh mắt nghiêm túc mang theo một tia khát vọng……
Khóe môi Phượng Tử Hề gợi lên cười bỉ ổi, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, xé một miếng thịt ngửi ngửi: “Thơm quá ——”
Đường Hạo Vũ nuốt nuốt nước miếng, không chuyển mắt nhìn miếng thịt kia, phảng phất như đang nói: Cho tui, mau cho tui……
Giây tiếp theo, đã bị Phượng Tử Hề nuốt vào trong bụng.
Đường Hạo Vũ cả mặt đều đen, cô gái nhỏ đang trả thù anh!
“Ăn ngon, ăn ngon thật, sau khi vào bộ đội, đây là lần đầu tiên ăn được đồ ngon như thế!” Phượng Tử Hề vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, dáng vẻ gợi cảm khiến người ta tâm thần nhộn nhạo……
“Cô gái nhỏ, cho tôi một chút, sau này muốn vào bếp, cứ trực tiếp tới phòng bếp là được rồi!”
Trong mắt Phượng Tử Hề tràn đầy ý cười, chính là chờ những lời này đây!
Nhưng mà, trưởng ban khu bếp lộ ra vẻ khó xử rõ rệt: “Đội trưởng, như vậy không tốt lắm đâu!”
Đường Hạo Vũ vung tay lên, không giận mà uy, giọng điệu không cho phép thương lượng ra lệnh: “Sau này cô gái nhỏ này tới phòng bếp, cho cô ấy một chỗ!”
“Rõ——” bếp trưởng tỏ vẻ thật bất đắc dĩ.
Đuôi mày Phượng Tử Hề nhiễm ý cười nhè nhẹ, xé một miếng thịt, mới vừa duỗi tay, đã bị người ta đoạt lấy, ngay sau đó đã nghe được tiếng khen ngợi: “Không tồi, không tồi, thật không sai, có tay nghề đầu bếp!”
Mắt Đường Hạo Vũ đầy hắc tuyến, huyệt thái dương hơi hơi nhô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ Lăng Mặc, đó là tôi!”
Mỗ nam ngước mắt lười nhác nhìn về phía Đường Hạo Vũ tức muốn hộc máu, không mặn không nhạt hỏi một câu: “Viết tên anh sao?”
“……” Đường Hạo Vũ tức giận đến ngực đã muốn nổ tung, trên trán nảy lên gân xanh, trên đời sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như thế kia chứ?!
Phượng Tử Hề liếc xéo mỗ nam, đôi mắt đen láy hiện lên ý cười giảo hoạt, nâng mày nói: “Đội trưởng, một phần của anh đã bị chỉ huy trưởng ăn rồi!”
“……” trong lòng Đường Hạo Vũ hộc máu.
Doãn Thu ngây ngốc đứng một bên, cảm thấy một màn này có chút huyền huyễn!
Chỉ huy trưởng mạnh mẽ như thần đè ép người ta lại bình dân như thế á?
“Dạ Lăng Mặc, tôi muốn đánh nhau với cậu!” trong cơ thể Đường Hạo Vũ như có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, tựa như muốn hủy diệt tất thảy chung quanh……
_____
Editor: Các cụ nói cấm có sai: "miếng ăn là miếng nhục". Lại có "thực sắc tính dã". Một người vì thực, một kẻ vì sắc lại thành huynh đệ tương tàn. Thật đáng cảm khái một chút ha!