• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Liu không thích trẻ con

  Trương Nhất Linh và nàng đã nhận nuôi một đứa trẻ.

  Nói nó được nhận nuôi là không đúng, nói chính xác là Trương Nhất Linh nhặt được từ bên đường.

  Khi nghĩ đến chuyện này, Tống Liu không khỏi than thở, lúc trước nàng được Trương Nhất Linh đón về nhà, cô có thích trẻ con đến vậy đâu?

  Trương Nhất Linh ôm lấy đứa trẻ sơ sinh, vội vàng dỗ dành Tống Liu: "Em bao nhiêu tuổi rồi, còn ghen tị với đứa nhỏ sao?"

  Vâng, Trương Nhất Linh đã đón một đứa trẻ khác từ bên đường.

  Sự việc này khá hấp dẫn. Một hôm cô đi làm về, đột nhiên không biết tại sao muốn đi dạo nên đi theo một lối nhỏ về nhà.

  Cô đi dọc theo con đường vắng vẻ về nhà, sớm tối đèn đã bật, đầu mùa thu, gió đêm thổi qua rất mát mẻ.

  Cô có tâm trạng tốt, tốc độ của cô chậm lại.

  Sau đó, cô nhìn thấy một hộp carton trong thùng rác bên cạnh lối đi.

  Mấu chốt là thùng carton này rất sạch sẽ, trông có vẻ lạc lõng bên cạnh thùng rác này.

  Trương Nhất Linh tò mò liếc nhìn vào. Trông bộ dạng này thực sự rất tuyệt vời, có một đứa trẻ trong hộp.

  Cô nhanh chóng bế đứa nhỏ ra khỏi thùng carton, không biết đứa trẻ đã bị gió thổi qua bao lâu, mặt đỏ bừng, sờ trán thì thân nhiệt nóng ran. Nếu cô để nó một mình, cô không thể đảm bảo đứa trẻ sẽ sống.

  Trương Nhất Linh vội vàng đưa đứa trẻ đến bệnh viện, đang làm thủ tục cho nó thì Tống Liu gọi đến, nghe tin vội vã đến bệnh viện.

  Tống Liu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

  Trương Nhất Linh ôm đứa trẻ trên tay, đó là một bé gái, đứa trẻ đã được tiêm thuốc rồi, khuôn mặt của nó trông có vẻ hồng hào hơn, nó đang ngủ. Trương Nhất Linh nói: "Nhìn xem."

  Tống Liu cau mày nói: "Đây là con của ai?"

  Trương Nhất Linh cho biết: "Chị nhặt nó ở bên đường. Ước tính ba mẹ đứa nhỏ không muốn nuôi. Nó đang ốm nặng, chị không thể để nó một mình.

  Tống Liu nghĩ, chuyện này thì sao. Nhưng lúc trước nàng cũng đã được Trương Nhất Linh đưa về nhà, nghĩ xong vẫn không nói.

  Trương Nhất Linh: "Chị đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đứa nhỏ này rất yếu. Nếu được gửi đến trại trẻ mồ côi và cô nhi viện không được chăm sóc tốt, tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn".

  Trương Nhất Linh chớp mắt nhìn nàng đầy mong đợi.

  Tống Liu đột nhiên có dự cảm không tốt: "Vậy chị muốn làm gì?"

  Trương Nhất Linh nói: "Chị muốn nhận nó làm con nuôi."

  Nàng biết ngay mà.

  Tống Liu rất khó chịu, sự không vui của nàng ghi trực tiếp trên mặt, biến thành một thứ năng lượng đen gần như tiến hóa thành một thể rắn xung quanh nàng.

  Trương Nhất Linh thực sự rất mềm lòng.

  Nhiều năm trước, cô mềm lòng tốt bụng. Sau bao nhiêu năm, cho dù trải qua bao nhiêu thời gian thăng trầm, tính cách của cô vẫn không hề thay đổi.

  Trương Nhất Linh nói muốn nhận con nuôi thì phải nhận con nuôi, chuyện hai người sẽ không có con, cả hai đều không muốn sinh ra một đứa trẻ có một nửa DNA do người khác cung cấp. Dung Nhã Thi và Trương Minh đã nhiều lần đề cập đến chuyện này. Hai người nên nuôi dạy một đứa trẻ và xây dựng một gia đình trọn vẹn.

  Thời gian quá trùng hợp, cứ như thể số phận của đứa trẻ sẽ đến.

  Đối với những gia đình như Trương gia, thủ tục nhận con nuôi thật dễ dàng.

  Chẳng bao lâu cô bé chưa đầy một tuổi này đã trở thành một thành viên của Trương gia.

  Trương Nhất Linh rất vui, thậm chí còn hỏi Lâm Sang Ngư cách nuôi dạy một đứa trẻ. Lâm Sang Ngư tốt bụng nói cô chưa bao giờ nuôi một đứa trẻ, vì vậy đừng hỏi cô, cô không biết.

  Thôi thì nói không biết thì thôi, dù sao cô cũng không bận, nên học cách chăm con từ từ thôi.

  Cuộc sống trôi qua nhanh chóng, bởi với sự giúp đỡ của dì Mã và Dung Nhã Thi, đứa trẻ lớn lên nhanh chóng và khỏe mạnh.

  Trương Nhất Linh đặt tên đứa trẻ là Tống

  Tống Liu hỏi cô tại sao cô đặt họ của nàng?

Trương Nhất Linh nói, nếu nàng thích đứa trẻ thì để nó mang họ của nàng. Nếu không thích đứa trẻ, cô sẽ cảm thấy có chút đau lòng. Tống Liu đành phải chấp nhận cho đứa trẻ mang họ mình.

  ·

  Tống Liu thực sự không thích Tống chút nào.

  Vì nó khó chịu.

  Khi còn nhỏ, Tống Chu Vĩ thường xuyên khóc giữa đêm vì sức khỏe không tốt, vì con dâu mới sinh con nên dì Mã cũng bận chăm sóc cháu trai, ngày thường bà không ở Trương gia.

  Trương Nhất Linh chỉ có thể thoát ra khỏi vòng tay nàng vào lúc nửa đêm, mặc quần áo vào, rời khỏi giường đến phòng con để dỗ dành nó.

  Đôi khi Trương Nhất Linh nói Chu Vĩ lớn lên sẽ lấy một đứa con trong tương lai, tại sao em lại ghen tị?

  Tống Liu cho rằng điều đó có lý, nàng không muốn tranh giành với một đứa trẻ, nàng cũng biết nó quá ngây thơ nên chỉ có thể chịu đựng.

  Sau hai ba năm chịu đựng, cuối cùng đứa trẻ cũng có thể nửa đêm ngủ thiếp đi, hết khóc, đi lại nói được một chút thì rắc rối khác ập đến.

  Tống Chu Vĩ lớn hơn một chút, luôn quấy rầy Trương Nhất Linh để ngủ với cô.

  Tống Liu chắc chắn không thể đồng ý, nói đùa, tại sao nàng lại đồng ý?

  Trương Nhất Linh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt Tống.. vào giữa chiếc giường lớn trong phòng cô, đặt đứa trẻ ngủ giữa cô và Tống Liu.

  Tống Liu nghĩ cô sẽ làm gì khác nhưng hóa ra lại là một ý kiến

tồi.

  Đứa trẻ ngủ trong vòng tay của Trương Nhất Linh, nàng ngủ một tháng không chịu nổi nên mua nôi cho Song Chuwei đặt cạnh giường lớn, mặc kệ đứa trẻ phản đối, nàng ném đứa trẻ vào.

  Nhưng Tống Chu Vĩ thuở nhỏ rất đa mưu túc trí, vừa bị Tống Liu ném vào nôi liền khóc, lúc nhỏ còn có khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, khi khóc đã mang mưa đến. Thương tâm khóc lóc Trương Nhất Linh không chịu nổi nữa, vội ôm đứa trẻ đang khóc trở lại giường.

  Lần đầu tiên Tống Liu cảm thấy tức giận đến mức không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.

  Sau khi chuyện này xảy ra hai ba lần, Tống Liu rốt cuộc không thể kìm lòng được, mặc kệ lời khuyên của Trương Nhất Linh là giữ đứa trẻ lại, một mình bế Tống Chu Vĩ vào phòng riêng.

  Tống Chu Vĩ bốn tuổi, một năm nữa cậu sẽ ở tuổi tiểu học, còn nhỏ gì? Khi nàng tám tuổi, nàng đã bị ném xuống biển cho cá mập ăn rồi. Tống Chu Vĩ mới bốn tuổi đã không thể ngủ một mình?

  Tống Liu chế nhạo: "Đừng giả bộ đáng thương, đối với chị ấy thì có ích nhưng lại vô dụng với ta".

  Tống Chu Vĩ nhìn bộ dạng Tống Liu như vậy liền ngừng diễn, mắt tròn mắt dẹt, tức giận nhìn nàng: "Hừ, ta chỉ không cho mẹ ta ngủ với ngươi, ngươi là đồ xấu!"

  Ồ, đúng rồi, Tống Chu Vĩ gọi Trương Nhất Linh là mẹ của cậu. Cậu chưa từng gọi Tống Liu như vậy bao giờ, thậm chí còn gọi thẳng tên thật của nàng. Nàng không quan tâm.

  Tống Liu kiên nhẫn hỏi cậu: "Tại sao ngươi không để chị ấy ngủ với ta?"

  Vẻ mặt Tống Chu Vĩ vẫn là tức giận nói: "Ngươi bắt nạt mẹ ta, ta đều nghe nói qua!"

  Tống Liu: "..."

  Ồ, hóa ra con nhỏ vô tình cho con nghe đàn sống ảo.

  Tống Liu ngồi xổm xuống, nhìn cậu chằm chằm giải thích, "Ta không bắt nạt mẹ ngươi, ta đang phục vụ thõa mãn mẹ ngươi a."

  Rốt cuộc vẫn là Trương Nhất Linh nuôi, Tống Chu Vĩ nhi tử vẫn là vô tội, nghe đến đây, cậu có chút chấn động: "Thật sao?"

  Tống Liu nói, "Tất nhiên đó là sự thật. Nếu ngươi không tin ta thì đi hỏi mẹ ngươi đi."

  Sau đó, sự việc kết thúc với việc Trương Nhất Linh đỏ mặt đuổi Tống Liu ra thư phòng ngủ trong một tháng.

  Tống Liu nghĩ, chắc chắn rồi, mình vẫn không thích trẻ con.

  ·

  Sau một năm nữa, Tống Chu Vĩ lớn hơn một chút và có phòng riêng, đã đến lúc vào trường tiểu học.

  Trường tiểu học không xa Trương gia. Mỗi ngày Trương Nhất Linh và Tống Liu đều đưa cậu đến trường trước khi đi làm. Ba giờ chiều, thời điểm kết thúc buổi chiều của trường tiểu học thật quá bi thảm. Cô thực sự không có thời gian, cô chỉ có thể nhờ thư ký đến đón, thỉnh thoảng đi công tác, Tống Liu mới đi đón một mình.

  Đã nhiều năm như vậy, Tống Liu vẫn không có thiện cảm với đứa trẻ trùng họ với nàng. Tống Chu Vĩ khi còn nhỏ đã khóc, khi lớn lên rất thích gây chuyện, nhưng có một điều không thay đổi, cậu luôn thích chọc phá Trương Nhất Linh và Tống Liu.

  Cho nên không thể trách Tống Liu không thích cậu.

  Tất nhiên, Tống Chu Vĩ không thích nàng, một người mẹ khác trên danh nghĩa, bởi vì nàng không chỉ bắt nạt mẹ cậu, mà còn cả cậu.

  Khi đó, Tống Liu hỏi Trương Nhất Linh là Tống Liu có đang bắt nạt cô hay làm tổn thương cô hay không. Trương Nhất Linh đã sững sờ trong mười giây trước khi đuổi Tống Liu ra thư phòng ngủ trong một tháng.

  Thật sự không thể chịu nổi.

  Trong thời gian này, Trương Nhất Linh đến Quốc gia M để làm phim và truyền hình Ling long, Tống Liu phải chăm sóc Tống Chu Vĩ.

  Tống Liu đã biến mất khỏi làng giải trí, quay trở lại cuộc sống đã nhiều năm nhưng vẫn còn đó những huyền thoại của nàng trên thế giới. Các phóng viên giải trí và người hâm mộ vẫn nhớ đến nàng. Nàng và Trương Nhất Linh tự nhiên bị chụp ảnh khi đưa đón con đi học về. Có một làn sóng chủ đề nói nàng đang có một cuộc sống hạnh phúc và có con, nàng đã lên Weibo đăng một tin với dòng chữ "Một cuộc sống tốt đẹp, cảm ơn tất cả các bạn, xin đừng để ý đến cuộc sống riêng tư của tôi". Đột nhiên một nhóm người đã theo dõi nàng vừa chạy vừa hú trên Weibo, khóc vì suиɠ sướиɠ.

  Nữ thần của tôi có một cuộc sống tốt, tôi rất hạnh phúc.

  Ah, ah, Tống Liu, chị phải sống tốt !!

  Nữ thần, khi nào thì đóng phim !! Chị có đang thiếu tiền nuôi con không? !! Chúng ta sẽ đưa tiền cho chị !!

  Nữ thần, chúng ta nhớ chị rất nhiều ...

  Tống Liu không thích bị phanh phui chuyện đời tư theo cách này, dù đã nhiều năm không bị lộ nhưng dù sao nàng vẫn là người của công chúng nên rất dễ bị người khác dòm ngó, còn Tống Chu Vĩ thì dễ bị người khác nhìn bằng tâm.

  Một ngày nọ, lúc ba giờ chiều, Tống Liu lái xe đến đón đứa trẻ về nhà, nhưng được giáo viên chủ nhiệm của Tống Chu Vĩ cho biết cậu đã tan học.

Tống Liu có một linh cảm không ổn trong lòng.

  Nàng nhanh chóng đánh giá môi trường xung quanh và vị trí địa lý, sàng lọc một vài nơi mà Tống Chu Vĩ có thể xuất hiện, loại trừ từng người một, liên lạc với Hồ Tú Thành yêu cầu anh đưa một vài người đến.

  ·

  Trước sự ngạc nhiên của Tống Liu, Tống Chu Vĩ đã được tan học.

  Đó là một người hâm mộ cực đoan của Tống Liu. Nhìn thấy nàng hiện đã có con, hắn đã suy sụp tinh thần. Từ tin tức do một phóng viên giải trí đưa tin một thời gian trước, hắn đã mua thông tin về trường tiểu học của Tống Chu Vĩ. Lợi dụng lượng người đông đúc ở trường tiểu học, Giáo viên không thể chăm sóc cậu, cho nên hăn đã bắt cậu ra ngoài.

  Tống Chu Vĩ nói muốn ăn kem, cho nên hắn đã đề nghị cậu đi ăn kem ở KFC. Tống Chu Vĩ ăn một cách thích thú. Cậu dường như đã tin những gì được gọi là "trợ lý của Tống Liu" nói, "Tống Liu hiện rất bận nên không thể đến được, để hắn đến đón cậu. Đây là một lý do nực cười.

  Trong túi vẫn còn một con dao, tay hắn cho vào túi quần, cầm chặt con dao, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

  Hắn muốn thấy Tống Liu lo lắng tìm kiếm con nàng, không biết đứa trẻ đau đớn như thế nào.

  Nhưng hắn lại nghĩ, gϊếŧ một đứa trẻ thì dễ, nhưng gϊếŧ rồi thì làm được gì?

  Tống Liu có thể quay lại không?

  Hắn chưa kịp hiểu thì đã bị một lực rất lớn ném xuống bàn, hai tay bị vặn đè ra sau lưng, không thể cử động được.

  Những người đang ăn ở KFC la hét lao ra khỏi cửa, nơi này đã được dọn sạch sẽ.

  Hồ Chí Thành vội vã cùng cảnh sát và thanh tra chạy tới, chiếc túi của Tống Chu Vĩ ban đầu được trang bị hệ thống định vị. Vấn đề này được giải quyết nhanh chóng. Nghi phạm đã bị đưa đi. Hồ Chí Thành xác nhận Tống Chu Vĩ không bị thương.

  Trước khi rời đi, Hồ Tú Thành sờ sờ đầu Tống Chu Vĩ nói: "Nhóc con, sau này nhớ đừng đi cùng người lạ như vậy."

  Tống Chu Vĩ ngoan ngoãn gật đầu, dường như sắp khóc vì sợ hãi.

  Hồ Tú Thành không nói nhiều, cùng Tống Liu chào hỏi rồi đưa nghi phạm về đồn.

  Tống Chu Vĩ còn chưa ăn xong kem, vô thức tiếp tục cắn một cái, lần đầu tiên Tống Liu xoa xoa đầu cậu, "Xin lỗi, ta chậm trễ chờ cứu viện."

  Tống Chu Vĩ dè dặt gật đầu tiếp tục ăn kem của mình.

  ·

  Mặc dù Tống Liu và Tống Chu Vĩ đã cố gắng hết sức để che giấu chuyện này, nhưng Trương Nhất Linh vẫn biết chuyện này.

  Cô vội vã trở về nhà nói với Tống Liu: "Là lỗi của em. Tại sao em vẫn có nhiều người hâm mộ cực đoan sau khi chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy."

  Tống Liu duỗi tay nói nàng vô tội.

"Không có cách nào khác. Chúng ta đều rất bận, thực sự không thể nhịn được nữa, dì Mã cũng không có ở nhà. Nếu không, chúng ta nên gửi Chu Vĩ đến trường tiểu học ở bên cạnh khu quân sự. Ở đó an toàn hơn nhiều."

  Tống Liu gật đầu đồng ý.

  "Vậy thì làm đi, chị sẽ liên lạc với Hồ Tú Thành nhờ cậu ấy giúp đỡ đưa Chu Vĩ vào."

  Tống Chu Vĩ háo hức nhìn Trương Nhất Linh, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao đột nhiên cô lại chuẩn bị gửi cậu đến trường tiểu học ở xa.

  Cậu cảm thấy mình có thể đã bị Tống Liu đánh lừa!

  Tống Chu Vĩ và Tống Liu nhìn nhau. Tống Chu Vĩ đã sai, biết rằng cậu đã thua hoàn toàn, bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng anh ở phía sau. Ở tuổi của cậu không thể hoàn toàn chiến đấu với cáo già, cậu không khỏi đau lòng kêu lên một tiếng.

  Tống Liu nghĩ, chắc chắn, nàng vẫn không thích trẻ con.

  Sự độc quyền của nàng đối với Trương Nhất Linh không hề phai nhạt trong một ngày nào đó. Trong tâm trí của Trương Nhất Linh, nàng luôn phải được xếp hạng nhất.

  Nhưng nàng đã có cái nhìn khác về Tống Chu Vĩ. Nàng cảm thấy thực ra cuộc đời nàng có một cậu bé thú vị như vậy cũng không tồi.

  Cuộc sống, luôn phải sống trong một trò đùa.

  Nhưng sau đó Tống Chu Vĩ được gửi đến trường tiểu học trong khu quân sự. Đã gặp ai và chuyện gì sẽ xảy ra? Đó là một câu chuyện khác.

  TOÀN VĂN HOÀN.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang