Chu Cẩm trừng mắt nhìn cô trợ lý nhỏ, cô trợ lý nhỏ che miệng lại, sắc mặt tái mét.
Tiểu trợ lý kêu lên: "Thực xin lỗi, tôi..."
Đạo diễn Trần vẫn đang quan sát, Chu Cẩm trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, lộ ra một nụ cười có thể gọi là hòa nhã: "Từ nay về sau cẩn thận một chút, lần này tôi không tốt, không nên làm như vậy với cô."
Trước khi phạm phải sai lầm lớn, Chu Cẩm và đoàn phim đã có hợp đồng, đạo diễn Trần không thể làm gì cô.
Nhưng suy cho cùng, trong đoàn làm phim cũng không nên làm mất lòng đạo diễn, Chu Cẩm dù kiêu ngạo nhưng vẫn hiểu rõ điều này.
Trương Nhất Linh đỡ Lưu Kiều lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô xoa đầu Lưu Kiều, nhẹ nhàng hỏi xem có đau không, nàng lắc đầu nói không đau. Tống Liu đứng sau thấy mọi thứ trong mắt, không nói một lời.
Trương Nhất Linh cảm thấy vết thương của Lưu Kiều không phải là vấn đề lớn. Cho nên cô dừng lại, nói, "Mọi người trong vòng đều biết Chu Cẩm dễ kích động, cũng quá bốc đồng."
Nếu đạo diễn Trần tới sớm, nàng sẽ không bị thương.
Lưu Kiều đau lòng cười một tiếng, nói: "Chị ấy là như vậy, không ai có thể nhìn thấu được."
"Nhưng trong trường hợp này, cô ấy -" Trương Nhất Linh bình tĩnh nhìn nàng, chỉ tay về phía cô trợ lý nhỏ vẫn đang đứng một bên, "Sau này cô ấy sẽ không có cuộc sống tốt."
Lưu Kiều im lặng.
Khi nghĩ về chuyện nàng đã làm Chu Cẩm bực mình. Sau này nàng sẽ không thể làm hài lòng Lộ Tín. Đó là sự thật. Không cần phải tìm rắc rối cho mình như vậy, thật sự không phải chuyện tốt.
Nhưng Chu Cẩm đã như vậy thì không ai có thể chịu được.
Lưu Kiều im lặng một lúc, mới nói: "Chị Nhất Linh, em phải làm sao bây giờ?"
Trương Nhất Linh mỉm cười: "Không sao đâu. Tôi sẽ giải quyết chuyện này. Ước tính cô ấy đã ký hợp đồng dài hạn với Lộ Tín. Chỉ là thay đổi công việc, một chuyện tầm thường thôi. Em cũng là nghệ sĩ công ty tôi, sẽ để em có chuyện gì được sao?"
Lưu Kiều sửng sốt khi nghe cô nói: "Cảm ơn chị."
Trương Nhất Linh mỉm cười: "Tôi đã làm gì đâu mà cám ơn."
Thực ra, Trương Nhất Linh khá thích Lưu Kiều. Dù nàng có leo cao một chút, nhưng dù sao trong làng giải trí, Lưu Kiều không có hậu thuẫn, thực sự không thoải mái, nắm bắt cơ hội cũng là điều dễ hiểu.
Nành cũng rất can đảm, thực sự giống như Tiếu Đào.
Trương Nhất Linh thì thào: "Em phải biết việc tuyển chọn tất cả các diễn viên ở đây, ngoại trừ Chu Cẩm do Lộ Tín cử đến, đã được đích thân đạo diễn Trần và tổng giám đốc đàm phán."
Trương Nhất Linh nói xong, vỗ vỗ vai Lưu Kiều rồi đi tìm chườm đá cho nàng, sau đầu nàng hơi sưng, khá đau.
Lưu Kiều sững sờ hồi lâu vì lời nói của Trương Nhất Linh, sau đó mới phản ứng lại, lau mắt.
Ngay cả Lâm Chí Tuấn cũng không phải là người mà Trương Nhân nhét vào. Nên đương nhiên Lưu Kiều không thể là người mà cậu nhét vào.
Vì Chu Cẩm cũng đã xin lỗi nên đạo diễn Trần không nói gì. Nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục quay phim.
Nữ chính và nữ phụ là bạn tốt trước khi gặp nam chính, đương nhiên không thể thiếu màn kịch đầu tiên, hai người tuy không hòa hợp nhưng dù sao cũng có tố chất chuyên nghiệp của diễn viên. Tống Liu mặc lại trang phục ngồi xem kịch bản, dùng ngón tay vuốt một đường, gõ hai lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Cẩm rồi cúi đầu đọc kịch bản.
Khi Tống Liu vào sân, Chu Cẩm và Lưu Kiều không cần thay quần áo. Chu Cẩm mỉm cười khiêu khích Tống Liu. Tống Liu chỉ chú ý đến người phụ nữ đang đứng đó mà không nói một lời.
Tất nhiên, Chu Cẩm biết Tống Liu, người không có nền tảng học vấn, đã bị NG mười lần trong cảnh đầu tiên, cuối cùng qua cảnh trong lần thứ mười một.
Tại sao đạo diễn Trần lại thích?
Đôi mắt xanh đen của Tống Liu nhìn Chu Cẩm, không có cảm xúc chứ đừng nói đến nịnh hót, nàng đứng đó trong im lặng, vẫn trong bộ trang phục màu đen, trên đầu có dải băng trắng cùng với đôi mắt xanh đen của nàng càng trở nên quý phái, xinh đẹp.
Nó cũng khiến Chu Cẩm khó chịu.
Người mới phải giống người mới, cần học cách làm hài lòng tiền bối.
Cảnh này là cạnh tranh giữa Chu Cẩm, Lưu Kiều và Tống Liu. Nhưng Lưu Kiều thì không thành vấn đề, nàng chỉ cần nằm nghiêng một bên yếu ớt, điểm nhấn là Chu Cẩm và Tống Liu. Cuộc đối đầu giữa hai người.
Nữ phụ là người đầu tiên Thiên Quyết gặp trên đường biết được nguồn gốc cụ thể về "Lone Heart". Tất nhiên, họ đã cùng nhau phiêu lưu, cuối cùng nam chính có được "Lone Heart". Nữ chính biết thứ này không phải thứ tốt đẹp, nhưng nam chính hoàn toàn không quan tâm, cuối cùng một ngày nữ chính đánh cắp “Lone Heart” từ nam chính, muốn lặng lẽ vứt bỏ nó. Nhưng nữ phụ đã bí mật theo dõi cô đến tận vách đá.
Khi đó, nữ phụ đã yêu nam chính, cô biết "Lone Heart" rất quan trọng đối với nam chính, cho nên cô nhất định giành lấy bảo bối bí mật từ tay bạn tốt của mình. Có một cuộc chiến trên mép vực, cuối cùng nữ chính xuất sắc hơn. Nhưng vào lúc cô ném "Lone Heart" xuống vách đá, "Lone Heart" đã gắn chặt vào lòng bàn tay cô, cô không thể giũ bỏ nó, Nữ Thần đã đứng trước mặt cô.
Nữ thần đã không đạt được mục đích của mình, cho nên tự nhiên "Lone Heart" sẽ không bị vứt bỏ.
Những gì họ muốn quay là cảnh đối đầu này.
Chu Cẩm đứng cách Tống Liu không xa. Với "action" của đạo diễn, ánh mắt của cô ta thay đổi ngay lập tức, từ ánh mắt khiêu khích sang yếu ớt cứng rắn, hoàn toàn không giống với vẻ độc đoán vừa rồi.
Lộ Tín luôn khen ngợi cô ta vì lý do riêng. Phong cách của cô ta chỉ đơn giản là một bông hoa lạ trong làng giải trí nhưng cũng được một bộ phận khán giả vô cùng yêu thích. Họ cho là Chu Cẩm dám yêu dám ghét, không kiêu căng, không ảo tưởng, khác hẳn những người khác.
Tất nhiên, có một trong những lý do quan trọng nhất khiến Lộ Tín ca ngợi cô ta rất nhiều là kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt.
Chu Cẩm cũng là người từng đoạt giải ảnh hậu, mặc dù cảnh trao giải "Kim Mã" bị mọi người phản đối nhưng điều này không thể phủ nhận kỹ năng diễn xuất của cô ta.
Một người mới dù tài giỏi đến đâu, làm sao có thể so sánh được với cô ta?
Nữ chính đánh nhau với nữ phụ vào lúc này nên đã vô cùng yếu ớt, nhìn chằm chằm vào Nữ Thần đang bình tĩnh đứng trước mặt mình, hít thở sâu hai hơi xoa dịu nhịp tim quá mức của mình. Một nụ cười cực kỳ mỉa mai: "Ngươi là Nữ thần núi tuyết?"
Nữ Thần khẽ liếc cô một cái, ánh mắt như nhìn thấu con người.
Nữ chính hít một hơi thứ hai, nói với vẻ khinh bỉ: "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là ai sao? Một con quỷ chuyên lấy tinh thần đàn ông để kiếm sống!"
Thực ra, lời thoại không phải như vậy, nó phải là "Phù thủy sống nhờ vào linh hồn con người để kím sống". Câu thoại của Tống Liu là "Phù thủy à? Ta thích cách gọi này hơn là Tữ Thần. Thật đáng tiếc cho thế giới. Bọn họ đều không biết, còn tôn sùng ta là Nữ Thần, ngươi nói như vậy không phải là vô lý sao? ”Mới vừa đổi hai chữ, ý tứ bên trong rất khác nhau, nếu tiếp tục dây dưa như vậy liền có chuyện.
Chu Cẩm như cố tình thay đổi hai từ. Nói chung, các diễn viên mới không thể nhanh chóng phản ứng lại tình huống như vậy. Cô ta sử dụng thủ thuật này để dạy cho nhiều diễn viên mới, hầu hết các diễn viên mới đều thuộc kịch bản để diễn. Theo tình huống này thì thay đổi lời thoại rất khó.
Đôi mắt xanh đen của Tống Liu nheo lại, biểu cảm trong mắt nàng lập tức trở nên nguy hiểm.
Lúc này nữ chính không thể đứng vững nữa, cô quỳ trên mặt đất với vũ khí của mình. Nữ Thần từng bước tiến đến gần cô, cô cảm thấy áp lực của Nữ Thần đang tiến đến từng bước, cơ thể bắt đầu run lên theo bản năng. Hơi thở nóng hổi phả vào cổ dọc theo khuôn mặt cô, như muốn liếʍ ɭáρ, nhưng chỉ nhích lại gần rồi rời đi.
Nữ Thần nhéo nhéo cằm nữ chính, nhìn vẻ mặt của cô, nhỏ giọng thì thào: "Trên thế giới này ta đã thấy vạn người, vẻ mặt của ngươi cũng có chút phong lưu."
Đây là lạm dụng a.
"Ngươi……"
Sắc mặt...tái nhợt, không ngờ Nữ Thần lại xem nhẹ bản thân như vậy. Dù sao Nữ Thần cũng là Nữ Thần, trong trường hợp này có thể bình tĩnh hành động, phất tay áo đứng dậy đứng ở trên đỉnh núi. Đôi mắt xanh đen đầy vẻ khinh thường.
Giống như nói hạt sinh mạng nhỏ bé này chẳng qua là giọt nước trong đại dương, cuối cùng không thể bắt được.
Tống Liu đã pha trộn một cách trái ngược sự hấp dẫn của Nữ Thần với sự cô đơn, bi thương và khinh thường, tạo thành một quan niệm nghệ thuật khiến khán giả không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Càng ngày, nàng càng nhìn rõ mọi cung bậc cảm xúc chất chứa trong vai Nữ Thần.
Điều tuyệt vời nhất ở Tống Liu là nàng chỉ cần liếc nhẹ thôi đã thấy như tảng băng nhô ra khỏi biển, khiến người ta không thể không muốn xem hết những bí mật dưới đáy biển xanh thẳm.
Đây là nét quyến rũ độc đáo của nàng.
Tống Liu vẫy tay, Chu Cẩm nhớ tiếp theo kịch bản như thế nào, cô ngã xuống đất một cách không tự nguyện, nhắm mắt ngất đi.
Cảnh này lẽ ra phải kết thúc, nhưng trước khi đạo diễn hô "Cắt", Tống Liu lại liếc nhìn máy quay.
Thật tiếc là lần này không giống như lần quay đầu tiên. Tống Liu nhìn thấy máy quay, nàng chớp mắt, có vẻ như ngạc nhiên khi nhận ra còn quay phim "Tôi tưởng cảnh này đã quay xong rồi".
Tưởng như vô tình, nhưng lại là cố ý.
Đạo diễn Trần rất thích đoạn hai người đối thoại, đặc biệt là đoạn Tống Liu đáp trả lại Chu Cẩm nên ông không muốn quay lại. Để có sự kết nối hoàn hảo giữa các cảnh quay, ông chỉ có thể bắt đầu từ chỗ Chu Cẩm ngất đi.
Từ đây Tống Liu cực kỳ bất thường, mắc lỗi vài lần, nhưng tình cờ nàng lại là người mới, không ai trong nhóm đạo diễn quay phim có thể phê bình nàng.
Hơn nữa, nhìn Chu Cẩm ngã xuống đất hết lần này đến lần khác thực sự rất vui mắt.
Đạo diễn Trần liền hiểu hành vi của Tống Liu. Chu Cẩm sau vài lần ngã mới nhận ra mình đã bị lừa, sắc mặt trắng xanh. Ở đó nhướng mày nói, "Tống Liu, cô có ý gì?"
Tống Liu cười như không cười, ánh mắt trông rất giống cái cách vừa mới gạ gẫm cô, sắc mặt Chu Cẩm tái đi, ngón tay run run chỉ vào nàng không nói nên lời.
Chu Cẩm chưa bao giờ bị người khác bắt nạt, cũng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ bị đánh bại bởi một người mới.
Cô ta tức giận tiến lên hai bước muốn đánh Tống Liu, vừa nâng cổ tay lên đã bị Tống Liu bắt lấy, lực mạnh đến mức cho dù cô ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể lay chuyển.
Đạo diễn Trần lúc này mới đi tới thuyết phục, nói: "Người mới đến, cô đừng quan tâm đến cô ấy."
Chu Cẩm đã ký hợp đồng với đoàn phim, cho dù bây giờ cô ta muốn phất tay áo đi, cũng không thể ngừng quay phim, nếu không những thiệt hại thanh lý mà họ bồi thường không phải là một số tiền nhỏ.
Chu Cẩm giận dữ hất tay Tống Liu ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thẳm của nàng.
Chu Cẩm nói, "Tống Liu, cô nhớ lấy! Tôi với cô chưa xong đâu"
Danh Sách Chương: