Tiếu Đào đã ba mươi bảy tuổi, vẫn còn mang nét ăn chơi trác táng của một người trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú kia không già dặn lắm. Cảm giác thăng trầm ập xuống, nhưng sự thăng trầm này kết hợp hoàn hảo với tiếng cười và lời nói thường ngày của hắn, hắn có một khí chất độc nhất vô nhị. Bao nhiêu sinh linh nữ tử đều bị hắn mê hoặc.
Sau khi Tiếu Đào quay xong một cảnh, hắn trêu chọc vài lời với người quay phim, sau đó nói vài câu với đạo diễn trước khi rời đi.
Tiếu Đào đương nhiên biết Trương Nhất Linh, nhưng Lưu Kiều và Lâm Chí Tuấn thì hắn không biết. Mặc dù họ ở cùng một công ty nhưng cả hai đều là người mới của Linh Long. Một người là ngôi sao hạng nhất không biết là chuyện bình thường.
“Trương tiểu thư.” Tiếu Đào và Trương Nhất Linh chào hỏi nhau, trực tiếp bỏ qua Lưu Kiều và Lâm Chí Tuấn, nhìn thẳng vào Tống Liu nở một nụ cười của một quý ông, “Tiểu thư này, gọi như thế nào? "
“Cô ấy là bạn của tôi, tên là Tống Liu”. Khi Trương Nhất Linh nhìn thấy sắc mặt của Tiếu Đào, cô biết hắn đang quan tâm đến Tống Liu, không để lại dấu vết, cô chặn Tống Liu sau lưng. Cô đẩy Lưu Kiều và Lâm Chí Tuấn tới trước mặt hắn, cười cười: "Hai người này là Lưu Kiều và Lâm Chí Tuấn, người mới vừa vào công ty, anh là người bận rộn, không biết đúng không?"
Tiếu Đào có chút mất hứng, quay đầu lại thấy Lâm Chí Tuấn, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, nở nụ cười: "Tôi biết, Trương Nhân đã nói với tôi về cậu rồi. Lần đầu tiên gặp mặt. Sẽ còn gặp lại trong thời gian tới "
Lâm Chí Tuấn: "... Chào."
Tiếu Đào bật cười. Lâm Chí Tuấn chắc chắn đã nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của hắn. Trương Nhân cũng nhắc nhiều đến anh với hắn, cả Trương Nhất Linh.
Trương Nhất Linh không nói gì với anh trong suốt quãng đường, mặc dù cô không thể hiện ra, nhưng cô vẫn rất lịch sự. Có thể thấy cô không thích anh cho lắm.
Thực ra chuyện này không cần thiết, suy cho cùng anh và Trương Nhân cũng chỉ là mối quan hệ giữa chủ và tớ, mỗi người lấy thứ mình cần. Khi Trương Nhân cảm thấy buồn chán, mối quan hệ sẽ tự nhiên kết thúc.
Tiếu Đào quay đầu nhìn Lưu Kiều, Lưu Kiều bị hắn nhìn mặt đỏ bừng, vừa thấy hắn nhìn, cúi đầu nói: "Anh... Xin chào, Tôi, tôi, tôi ... Tôi tên là Lưu Kiều! "
“Em đỏ mặt làm gì?” Tiếu Đào cười tinh nghịch, hắn cao hơn nàng như vậy, Lưu Kiều chỉ có thể chạm đến ngực hắn, hắn hơi cúi xuống, đến gần nàng với nụ cười tinh quái, thì thào: "Thích tôi đến vậy sao?"
Cổ Lưu Kiều đỏ bừng, nàng chỉ dám nhìn chằm chằm mặt đất: "Tôi ... Tôi rất thích anh!"
Tiếu Đào cười, nói: "Hóa ra là một fan hâm mộ nhỏ của tôi, cảm giác khi gặp người thật thế nào?"
Lưu Kiều đỏ mặt đến mức không nói nên lời, hồi lâu mới mở miệng, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Đạo diễn Trần bưng vài tách trà nóng cùng trợ lý phân phát cho bọn họ, thời tiết quả nhiên rất lạnh, ông than thở với Tiếu Đào: "Lưu Kiều đến đây để quay phim, nghiêm túc tí đi."
Tiếu Đào nói, "Tôi biết, Lưu Liều, nữ chính hai."
Tiếu Đào thản nhiên vẫy tay, phân cảnh sau không phải phần của hắn nên tranh thủ lúc này trở về phòng thay quần áo.
"Anh ấy thực sự biết mình..."
Lưu Kiều vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiếu Đào với vẻ mặt mơ màng, cho đến khi hắn biến mất ở cửa phòng thay đồ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Các bức ảnh của Trương Nhất Linh đã được lan truyền khắp Linh Long, đạo diễn Trần đương nhiên biết cô là ai.
Đạo diễn Trần cười: "Tôi cứ tưởng cô sẽ ngồi trong văn phòng như thằng nhóc Trương Nhân đó, không ngờ cô lại đi theo nghệ sĩ. Tôi rất hâm mộ cô."
Đạo diễn Trần cũng là thương hiệu của Linh Long. Một người đàn ông trung niên, tính tình hiền lành, ông đã ở độ tuổi 50. Ông là đạo diễn các bộ phim của Linh Long kể từ khi được thành lập. Nhiều năm như vậy, cũng là người theo dõi Tiếu Đào trưởng thành từ một người mới đến bây giờ.
Đạo diễn Trần rất quen thuộc với Trương Nhân, nên ông không cần phải khách sáo.
Trương Nhất Linh cười: "Tôi còn phải học rất nhiều, làm sao có thể ngồi ở văn phòng được."
Trương Nhất Linh là một trong những giám đốc, có quyền biểu quyết nhất định trong Linh Long. Cả công ty đều nghĩ cô sẽ là giám đốc điều hành hay gì đó. Không ngờ, cô tham gia bộ phận nghệ thuật với tư cách là người đại diện, thậm chí còn chọn Lâm Chí Tuấn.
Đạo Diễn Trần gật đầu, hỏi, "Tại sao cô lại chọn Lâm Chí Tuấn?"
Trương Nhất Linh uống một hớp trà nóng, cô vừa xuống máy bay còn quên mặc thêm áo khoác, lên xe đi thẳng đến đây, ngồi trong xe cũng không cảm thấy lạnh, cô đứng ở đây rất lâu. Gió thổi qua, ngoại trừ phòng thay đồ, trên ngọn núi cằn cỗi này không có chỗ nào chắn gió, người chết cóng.
Cô nói: "Lâm Chí Tuấn rất tốt, ngoại hình đẹp, có động lực."
Lâm Chí Tuấn đang ngồi xem kịch bản, Lưu Kiều cũng đang ngồi với anh, hai người họ có một vai diễn chiều nay, nhưng mọi người có thể nhận ra Lưu Kiều đang lơ đãng, thường xuyên nhìn vào phòng thay đồ cho đến khi Tiếu Đào thay đồ đi ra lại đỏ mặt, tập trung quay lại kịch bản, chớp chớp mắt, giống như không kìm chế được hưng phấn.
Đạo diễn Trần đang ngồi một bên nhìn, thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi cũng hài lòng cậu ta, nhưng dù sao cậu ta vẫn còn trẻ, chưa đủ tư cách, cũng không đủ nổi tiếng. Tôi cho thử đóng vai nam thứ."
Trương Nhất Linh nghe thấy ý của ông liền nhướng mày: "Vậy, là đạo diễn chọn vai sao?"
Đạo diễn Trần nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Trương Nhất Linh ngẩn ra, cười: "Không có gì."
Cô cho là chính Trương Nhân đã nói cái gì với đạo diễn Trần khiến Lâm Chí Tuấn trở thành nam thứ. Sau một thời gian rắc rối, Trương Nhân không làm gì được.
Trương Nhất Linh lắc đầu, khi cô thở dài, vai cô đột nhiên được bao phủ bởi sự ấm áp, sau đó toàn thân cô được bọc trong một chiếc áo khoác dày.
Tống Liu khoác áo khoác cho cô, giải thích: "Trời lạnh, chị sẽ bị cảm lạnh."
Lúc nào cô cũng quên mặc áo khoác, giờ lại đứng đây trò chuyện với đạo diễn, xấu hổ không dám lấy, nhưng không ngờ sáng sớm hôm nay Tống Liu lại để ý.
“Không sao.” Trương Nhất Linh lắc đầu, xoay người nói chuyện đạo diễn, nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện đạo diễn đang nhìn chằm chằm vào Tống Liu.
Tống Liu vẫn mặc đồ đen. Hầu hết quần áo trong tủ của nàng là màu đen, bộ đồ ngủ của nàng cũng là màu đen, không có màu nào khác. Trương Nhất Linh dám cá nàng cũng chỉ có đồ lót màu đen. Màu đen tương phản hơn với khuôn mặt lộ ra của nàng, đôi mắt xanh thẳm ấy, màu xanh đậm khiến nàng đẹp đến hút hồn.
Đạo diễn Trần nhìn chằm chằm vào nàng, như thể cả linh hồn cũng có thể bị ông nhìn thấu.
Trương Nhất Linh hỏi: "Đạo diễn Trần? Ông sao vậy?"
Đạo diễn Trần hoàn hồn nở nụ cười hối lỗi. Ông ra hiệu cho trợ lý ngồi cạnh máy quay đi tới, khi trợ lý vừa bước tới, hắn đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Liu. Mặc dù Trương Nhất Linh không biết họ đang ngạc nhiên chuyện gì. Hai người thì thầm một lúc, lâu lâu lại nhìn chằm chằm vào Tống Liu, lộ ra vẻ đánh giá.
Trương Nhất Linh kiên nhẫn đợi một lúc, một lúc sau, cuối cùng thì đạo diễn Trần cũng lẩm bẩm với thư ký, hắn gật đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy quay. Đạo diễn Trần lại nở nụ cười xin lỗi, nhưng lần này là hướng về Tống Liu.
Đạo diễn Trần nói: "Xin chào, cô có phải là bạn của Nhất Linh không?"
Tống Liu gật đầu.
Đạo diễn Trần cười nói: "Chuyện là... chúng tôi nghĩ cô rất thích hợp với vai nữ thần, có thể diễn được không?"
Tống Liu lắc đầu: "Không."
Đạo diễn Trần thuyết phục: "Muốn thử không? Nữ thần vẫn chưa chỉ định diễn viên, hơn nữa vai này cũng không có nhiều phân cảnh, nên sẽ không mất quá nhiều thời gian."
Vai nữ thần là vai phản diện lớn nhất trong "Lone Heart", thực chất "Lone Heart" chỉ là mồi nhử của nữ thần trong thế giới. Sau khi dụ các siêu năng lực gϊếŧ nhau, "Lone Heart" sẽ hút các năng lực đó. Nữ thần là người có sức mạnh mạnh mẽ, lãnh đạm, khinh thường các đấng siêu nhiên, nhưng cần mạng sống của họ, tham lam trên cao, từ bi với thế gian nhưng không bao giờ tỏ ra nhân ái.
Ngoại trừ cảnh cuối cùng trong phim, nữ thần nhìn nhà siêu nhiên quỳ gối trong tuyệt vọng trên tuyết, cô động lòng đề nghị trao đổi mạng sống của những người siêu nhiên khác bằng "Lone Heart". Cái giá phải trả của việc làm này là tất cả những kẻ theo chủ nghĩa siêu nhiên trao đổi bằng một nửa cuộc đời, mang lời nguyền độc ác nhất của nữ thần trong suốt quãng đời còn lại.
Trương Nhất Linh đứng một bên mỉm cười nhìn nàng, hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy nụ cười trong mắt nhau, Tống Liu gật đầu nói: "Được."
Đạo diễn Trần trông rất vui vẻ, nhờ trợ lý của mình nhanh chóng lấy kịch bản Nữ thần, bằng 1/4 kịch bản của Nữ chính 2. Tuy phần nhỏ nhưng là toàn bộ. Vở kịch có một vai phụ rất quan trọng, ngay cả đạo diễn Trần cũng chưa quyết định chọn diễn viên, vì thực sự không tìm được diễn viên nào phù hợp với khí chất của nữ thần.
Tống Liu lật xem kịch bản, không nói gì, đạo diễn Trần kêu trợ lý đưa nàng vào phòng thay quần áo, đợi khoảng mười phút, Tống Liu đẩy cửa phòng thay đồ bước ra ngoài.
Trong tích tắc, mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nàng.
Danh Sách Chương: