Dung Nhã Thi không phản đối chuyện này, nhưng không có nghĩa là Trương Minh không phản đối.
Trương Minh muốn mắng vài câu, nhưng vợ liếc mắt nhìn bên cạnh, ông chỉ biết nuốt vào bụng, không dám nói ra.
Trương Minh trong phòng khách đi qua đi lại ba mươi lần, sàn nhà sắp bị ông đi cho nhẵn nhụi. Dung Nhã Thi buồn bực liếc nhìn ông, "Ông đi đủ chưa?"
Trương Minh ngay lập tức dừng lại, nặng nề ngồi xuống ghế sofa. Trương Nhân đứng thẳng trước mặt ông, Lâm Chí Tuấn đứng bên cạnh. Tống Liu và Trương Nhất Linh đang xem kịch hay.
Trương Minh nói: “Chuyện này là thế nào hả?” Trương Nhân chưa kịp nói lời nào thì đã bị ba của mình chặn lại. Ông quay đầu lại nhìn Lâm Chí Tuấn đang đứng bên cạnh Trương Nhân xem thế nào. Thật quen thuộc. Ông nhìn lên nhìn xuống hồi lâu: "Lâm Chí Tuấn?"
Lâm Chí Tuấn nói: "Chào chú."
Trương Minh nhướng mày, nhìn thẳng vào Lâm Chí Tuấn, uy nghiêm của cấp trên suýt chút nữa khiến anh không thể ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy anh thì Trương Minh cúi đầu xuống, nói: "Tôi biết cậu, cậu là nghệ sĩ của Linh Long. Người mới tốt nhất trong số những người mới trong năm nay. "Trương Minh uống một tách trà, nói một cách thản nhiên:" Hơn nữa, Trương Nhân đã nâng đỡ cậu. Tôi nghĩ cậu biết những gì nên làm và không nên làm. "
Câu nói này khiến Lâm Chí Tuấn không thể ngẩng đầu lên, như bị lột trần đứng ở trước mặt Trương Minh, không có chút nhân phẩm nào, sắc mặt từ từ tái nhợt. Anh gần như muốn quay người rời đi, nhưng đột nhiên Trương Nhân nắm lấy vai anh, chỉ có thể nghe thấy một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, giống như một làn sương mù mờ ảo.
"Ba, con rất thích em ấy, trừ em ấy ra, con sẽ không thích ai nữa."
Trương Minh cũng không đồng ý, nhưng đưa ra một điều kiện.
"Con trở về trụ sở làm việc không được phép xen vào làng giải trí nữa. Nếu Lâm Chí Tuấn có thể trở thành diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí, ba sẽ không ngăn cản hai người nữa. Nhưng.... không bao giờ cho phép dựa vào người khác."
"Còn Linh Long thì sao?"
"Không phải có Nhất Linh sao?"
Trương Nhất Linh vốn muốn ngồi xem kịch hay nhưng lại bị Trương Minh nhắm tới: "..."
-------
Trương Nhất Linh lần nữa quay trở lại văn phòng trên tầng cao nhất của Linh Long. Nhìn thấy một xấp hồ sơ bên trái và một xấp hồ sơ bên phải mà cô đặt trên bàn.
Khi thư ký chạy vào phòng làm việc, cô vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Trương tổng đâu?"
Trương Nhất Linh bất đắc dĩ cười: "Trương tổng của em đã về trụ sở chính, bây giờ tôi sẽ tiếp quản công ty."
Thư ký nghe được tin đó liền vui vẻ pha cho cô một tách trà nóng, nháy mắt với cô. Trương Nhất Linh cười đáp lại, cô thư ký lại đỏ mặt, lon ton ra khỏi văn phòng.
Trương Nhất Linh: "..."
Tất cả những việc này là gì?
Từ nhân viên nhỏ trong phòng kế hoạch đến thành đại diện. Sau đó từ đại diện trực tiếp lên làm tổng giám đốc. Cô từ nước ngoài trở về, nhưng sau nửa năm, cảm thấy có nhiều chuyện xảy ra.
Đầu tiên cô tìm thấy Tống Liu, sau đó vào Linh Long mà cô nghĩ sẽ không bao giờ bước chân vào. Thành thật mà nói, cô thực sự không quan tâm đến việc này. Sau đó, cô đã chứng kiến
chuyện của Trương Nhân và Lâm Chí Tuấn. Bây giờ, người đã được chuyển đến trụ sở chính. Cô buộc phải ngồi vào vị trí tổng giám đốc, mỗi ngày kể từ bây giờ, cô sẽ phải đưa ra quyết định dựa trên việc thông qua rất nhiều văn bản.
Cuộc sống thăng trầm thật, không biết giây sau sẽ ra sao.
Hôm nay là đêm giao thừa, Linh Long vẫn nhân đạo, mấy hôm nay công ty hầu như không có người, cho nên cô đến xem là có thể về.
Tuy còn rất nhiều việc, nhưng cũng không lo lắng, ngay cả thư ký cũng đã sớm quay lại đưa trà rồi chào tạm biệt, đương nhiên không có lý do gì ở lại đây.
Cô lái xe trở về Trương gia, trời vừa có tuyết rơi, trên mặt đất tuy không có tuyết nhưng vẫn lạnh kinh khủng.
Khi Trương Nhất Linh xuống xe, cô thấy Tống Liu đang dán những bức tranh tường câu đối Tết, nàng đã cao hơn cô.
Sáu tháng trôi qua trong nháy mắt, Tống Liu cũng đã ở Trương gia ngần ấy thời gian.
Tống Liu vẫn thích màu đen, nhưng hôm nay nàng mặc bộ quần áo mới mua hôm qua, hay đúng hơn là Dung Nhã Thi nhất quyết mua cho nàng. Một chiếc áo khoác màu xanh nhạt hoàn toàn phù hợp với dáng người của nàng. Hai mắt nhìn nhau, Tống Liu đứng đó, tay cầm câu đối còn chưa dán, nhìn thấy cô bước tới liền cười nhẹ: "Chúc mừng năm mới."
Trương Nhất Linh ôm nhẹ nàng vào lòng. Tống Liu vẫn cầm trên tay những câu đối, nàng chỉ có thể dùng một tay ôm cô. Trương Nhất Linh mỉm cười, nói: "Chúc mừng năm mới".
Tập đoàn Trương Hoa cũng đi nghỉ mát tập thể hàng năm. Trương Minh và Dung Nhã Thi không đi làm mà chỉ ở nhà, hai người đứng trên ban công tầng hai, nhìn Tống Liu và Trương Nhất Linh đang dán câu đối Tết ở cửa. Dung Nhã Thi nói, "Tôi nghĩ tôi đã nuôi hai cô con gái." Bà thúc cùi chỏ Trương Minh người đang đứng bên cạnh mình: "Ông nghĩ sao?"
"Tốt hơn là con trai..."
Khuôn mặt của Trương Minh vẫn còn ủ rũ, trước khi an tâm về việc con trai mình, ông đã gửi Trương Nhân đến tập đoàn Trương Hoa để xem xét.
Lâm Chí Tuấn ở lại Trương gia, vẫn đang nấu ăn trong bếp.
Chuyện này cũng rất lạ.
Trương Nhân vốn tưởng Lâm Chí Tuấn sẽ cùng cậu trải qua mùa xuân, Lâm Chí Tuấn cũng đồng ý, dù sao thì Trương Nhân lúc đó vẫn là nhà tài trợ, anh đương nhiên đồng ý. Ngoài ra không có ai trong gia đình anh, cha mẹ đã ly hôn, về ăn Tết cũng chẳng có gì thú vị.
Nhưng bây giờ họ không còn là mối quan hệ cũ nữa, bây giờ họ giống như mối quan hệ yêu nhau. Tất nhiên, anh có thể ở lại, nhưng ở lại Trương gia thì hơi kỳ quái.
Hai người đã tranh cãi về việc chia tay vào đêm qua, nhưng lại không chia tay. Sáng nay đến đây bị Trương Minh đe dọa phải làm một bữa ăn. Sau đó, nấu bữa tối đêm giao thừa. Cuối cùng là như vậy ... Chuyện này có bình thường không?
Lâm Chí Tuấn hơi sững sờ, cảm giác như bị ai đó lừa gạt, rõ ràng muốn chia tay, nhưng mối quan hệ với Trương Nhân đã tiến thêm một bước lớn. Ngay cả cha mẹ cũng đã gặp ...
Lâm Chí Tuấn đang suy nghĩ thì Tống Liu bước vào giúp. Anh nhường chỗ cho nàng, cả hai đều là những bậc thầy thầm lặng, nhưng sau một thời gian, việc hợp tác nấu nướng được coi là ngầm hiểu.
Không ai trong Trương gia có thể nấu ăn. Nói chung, khi dì Mã đi vắng, họ thường gọi món bên ngoài hoặc đi ăn. Hầu như mọi năm, gia đình đều ăn tối ở ngoài vào đêm giao thừa. Năm nay, năm đầu tiên ăn cơm ở nhà đêm giao thừa.
Không khí bữa tối giao thừa cũng có chút kỳ quái. Thứ nhất là có thêm hai đôi đũa, thứ hai là Trương Nhân come out, tâm trạng của Trương Minh thực sự không tốt lắm, trên bàn ăn có một đám mây đen cho đến khi Dung Nhã Thi không khoan nhượng đá ông một cái. Bỏ cuộc thôi.
Sau khi ăn tối giao thừa, Trương Minh và Dung Nhã Thi ngồi trước TV để xem Gala Lễ hội mùa xuân như thường lệ. Trương Nhân đưa Lâm Chí Tuấn vào phòng không biết hai người đang làm gì, trong khi Trương Nhất Linh đưa Tống Liu ra sân sau.
Biệt thự của Trương gia được bao bọc bởi sân sau khá rộng, kê vài chiếc ghế đá, xích đu.
Trời đã khuya, mấy năm gần đây thành phố B thực hiện lệnh cấm bắn pháo hoa. Đây là cái Tết lớn, nhưng trời lại tối mịt không có gì, càng ngày càng lạnh lẽo.
Mặt trăng lặng lẽ ló ra sau những đám mây, rắc một lớp ánh bạc xuống thành phố B.
Đột nhiên, một con mèo trắng từ đâu nhảy ra, một tiếng "meo meo", nhảy thẳng lên người của Tống Liu. Nàng dùng một tay xoa đầu nó, con mèo trắng cọ vào người nàng. Một lúc sau, tìm được một chỗ thoải mái mà ngủ.
Trương Nhất Linh hỏi: "Tại sao Sweetheart lại ở đây? Nó không phải ở căn hộ riêng của Trương Nhân sao?"
Tống Liu nói: "Anh ấy ở nhà vài ngày, nhân tiện mang nó về".
Trương Nhất Linh tiến tới chọc con mèo trên tay, Sweetheart hoàn toàn không để ý tới, "meo meo" tiếp tục nằm xuống, nhìn như chú mèo lười biếng.
Tống Liu đặt Sweetheart lên chiếc ghế xích đu bên cạnh, ôm lấy Trương Nhất Linh.
Nàng cao hơn một chút so với Trương Nhất Linh, vai nàng rộng hơn, đôi chân thon và thẳng, vòng eo đẹp, ngón tay mảnh mai, có thể cảm thấy vẻ đẹp nữ tính thoang thoảng.
Có một mùi thơm lạnh lẽo tỏa ra khắp cơ thể, khi đến gần hơn, có thẻ ngửi thấy mùi của hoa trong băng tuyết.
Ánh trăng bạc nhẹ nhàng bao trùm toàn bộ thành phố B. Con người gặp gỡ, chia lìa, đoàn tụ tại thành phố này, vòng quay ngược xuôi cho đến khi người quan trọng nhất dần in dấu vết trong cuộc đời họ, không bao giờ quên.
Sweetheart để lại một ít lông mèo trên quần áo của Tống Liu. Những sợi lông mèo tình cờ dính vào mặt của Trương Nhất Linh. Trước đó cô cũng hắt xì một cái, Tống Liu thích thú buông ra.
Cả hai đồng loạt cười, lâu rồi cô không thấy Tống Liu cười như thế này.
Tống Liu nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt xanh thẳm ấy càng trở nên quyến rũ dưới ánh trăng, hàng mi khẽ rung lên, như thể người ta có thể nhìn thấy một nàng tiên cá biển sâu đang múa một mình trên biển xanh.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, ngày càng gần hơn, Trương Nhất Linh có thể thấy rõ hàng mi cong vút của Tống Liu. Thân thể hai người gần nhau, ngay cả hai chân cũng vướng víu, quá gần, cô nghiêng người cảm thán, bị Tống Liu kiên quyết bắt lấy, đồng thời kéo ngắn khoảng cách.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng giống như bị khuếch đại mấy lần, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Môi của Trương Nhất Linh so với môi của Tống Liu đầy đặn hơn, đặc biệt là môi dưới, khi nhìn môi dưới của cô, không biết bao nhiêu người muốn hôn.
Bị mê hoặc chỉ là chuyện nhất thời.
Họ gần nhau đến nỗi ngay cả Sweetheart cũng không chịu được nữa nên kêu meo meo, bật dậy khỏi ghế xích đu, không biết lại nhảy đi đâu nữa. Nhưng hai người dường như không nghe thấy gì, lông mi của Tống Liu run lên, đôi mắt xanh đen nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Linh, Trương Nhất Linh đã nhắm mắt lại.
Giọng nói của Dung Nhã Thi trên lầu hai đột nhiên truyền đến. Trương Nhất Linh lập tức mở mắt ra, hai người nhanh chóng tách ra.
Trương Nhất Linh cắn chặt môi dưới, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, như bị mê hoặc, hai người lại suýt nữa hôn nhau.
Đây không phải là trò đùa.
Trương Nhất Linh nhanh chóng liếc nhìn Tống Liu, giọng nói của Dung Nhã Thi truyền từ tầng hai, cho đến khi xuất hiện trên ban công nhìn hai người.
"Hai đứa đây rồi, sắp đến giờ rồi, có muốn vào không?"
Trương Nhất Linh hít sâu một hơi: "Được, chúng ta qua ngay."
Tống Liu nhìn cô một lúc, nhưng cô từ bỏ nhìn nàng, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà phía xa đã tắt lịm, như thể cả thành phố rơi vào vực thẳm im lặng.
Trương Nhất Linh bước lên hai bước, từ góc độ đó, cô có thể nhìn thấy những người trong phòng khách.
Cô thì thào: "Để chị nghĩ lại, được không?"
Tống Liu ở bên cạnh cô, nói: "Không sao đâu."
Tác giả có chuyện muốn nói: Hừ, ồ ồ ồ ồ, hiển nhiên còn đang do dự ...
Danh Sách Chương: