*****
Lần đầu tiên Phương Lạc Duy gặp Trầm Hi là ở cửa phòng 302. Lúc cảnh ngục đưa cậu tới cửa phòng 302, phạm nhân đang tụ tập tốp năm tốp ba bên trong nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía cảnh ngục bên cạnh cậu. Phía sau, Trầm Hi hờ hững chống tường đứng dậy hiển nhiên rất bắt mắt.
Làm Phương Lạc Duy bất ngờ chính là cảnh ngục làm như không thấy hành vi của Trầm Hi, giọng điệu bình thường tuyên bố cậu là tù nhân mới của phòng 302 xong thì rời đi. Phương Lạc Duy cẩn thận bước vào phòng 302, cẩn trọng đối mặt với đám người bên trong, theo bản năng tránh né Trầm Hi. Thái độ của cảnh ngục làm cậu nhạy bén nhận ra không nên trêu chọc Trầm Hi, cậu nghĩ Trầm Hi chính là ông trùm trong tù, cậu tưởng cảnh ngục có thái độ như vậy vì muốn cung kính nhưng lánh xa, nhưng không lâu sau đó Phương Lạc Duy phát hiện mình sai rồi. Hành vi của Trầm Hi không phải khiêu khích cảnh ngục mà bởi vì cậu ta bị thương, nếu không vịn tường thì không thể đứng dậy được. Trước lúc cậu tới, Trầm Hi vừa mới đập lộn một trận với đám phạm nhân cách vách. Cảnh ngục đối xử đặc biệt với Trầm Hi không phải cung kính lánh xa mà là hoàn toàn không nhìn tới. Giống như vừa nãy, cảnh ngục áp chế chuyện Trầm Hi đánh nhau, không có đánh nhau đương nhiên sẽ không có chuyện bị thương, Trầm Hi tự nhiên cũng không có lí do tới phòng y tế xin thuốc, chỉ có thể cắn răng chịu đau.
Chuyện Trầm Hi trong tai Phương Lạc Duy bất quá chỉ là chút chuyện bát quái mà thôi, lúc ăn cơm tối vô tình nghe thấy vài câu liền vứt hết ra sau đầu. Lúc này cậu đang cố gắng thích ứng với cuộc sống trong tù, căn bản không có lòng dạ nào quan tâm tới chuyện người khác.
Buổi tối đầu tiên ở trong tù, Phương Lạc Duy mất ngủ. Không lâu trước đó ông bà ngoại vẫn còn bên cạnh, cậu cũng vừa kí hợp đồng ca sĩ, tuy phát triển không thuận lợi lắm nhưng ít nhất cũng đang cố gắng cho mơ ước của mình. Nhưng không tới một tháng, hai người thân duy nhất của cậu bị bức tử, cậu bị ép tới đường cùng, trong tình huống tuyệt vọng đó, cậu ôm lòng phẫn nộ một dao đâm chết người đã ép buộc mình. Hiện giờ cậu không còn là Phương Lạc Duy nữa mà số 24897, cậu cũng không ở trong gian phòng trọ chật hẹp ở Trung Kinh mà rơi vào tù, nếu không có gì bất ngờ, nơi này chính là nơi cậu sống suốt quảng đời còn lại. Phương Lạc Duy chua xót nghĩ, nhẹ nhàng trở mình, kẻ thù đã bị cậu một dao đâm chết, oán hận khắc sâu trong cơ thể tựa hồ theo cái chết của người nọ mà dần dần bình ổn. Cậu từng có một khoảng thời gian hoảng hốt, lúc bị giam trong căn phòng nhỏ kia, cậu không biết mình sống có ý nghĩa gì, lúc cậu thống khổ nhất cũng nhờ vào những lời trăng trối của ông ngoại chống đỡ.
‘Tiểu Duy, con nhất định phải sống thật tốt.’
“Nhất định phải sống thật tốt.” Phương Lạc Duy khẽ thì thầm, cố gắng động viên chính mình, động viên cho cuộc sống dài đằng đẵng sau này.
Tiếng cười nhạo từ bên dưới vang lên, Phương Lạc Duy xoay người nhìn qua, nương theo ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang, ánh mắt Phương Lạc Duy thẳng tắp đối diện với một ánh mắt lạnh như băng lại pha lẫn chút mỉa mai. Là Trầm Hi, Phương Lạc Duy nhớ rõ tên đối phương, cậu giật giật mô muốn nói gì đó, nhưng Trầm Hi chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, sau đó quay đầu đi. Phương Lạc Duy không biết mình mơ mơ màng màng ngủ lúc nào, nhưng tiếng cười nhạo của Trầm Hi tựa hồ vẫn vang vọng bên tai.
Lúc bị phán ngồi tù, Phương Lạc Duy đã tưởng tượng đủ loại cuộc sống ở đây, cậu nghĩ hẳn sẽ rất khốn khổ, nhưng không ngờ lại tới mức này, hết thảy đều vì gương mặt này. Lần đầu tiên bị người đẩy vào một góc sân thể dục, nắm tay Phương Lạc Duy lập tức vung tới. Lần thứ hai, lần thứ ba, thẳng tới lần thứ tư, nhìn năm người đàn ông chắn trước mặt, Phương Lạc Duy siết chặt nắm tay. Cậu hi vọng có thể sống sót, nhưng phải sống có tôn nghiêm, cậu có mấu chốt của mình, không thể nào lùi bước.
Kết quả chiến đấu rất rõ ràng, cậu căn bản không phải đối thủ của đối phương, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, vừa cắn vừa đánh, cậu hi vọng động tĩnh bên này có thể làm những người khác chú ý mà gọi cảnh ngục tới, nhưng làm cậu tuyệt vọng chính là những kẻ đi ngang qua đều lộ ra vẻ mặt kiêng kị rồi vội vàng rời đi, không ai đưa tay giúp đỡ, lại càng không có ai gọi cảnh ngục tới như cậu hi vọng.
Cơ thể từng chút mất đi khí lực, Phương Lạc Duy bị đè trên mặt đất, biểu tình nhe răng cười của đám đàn ông dừng lại trong mắt, đồng dạng còn có gương mặt lạnh lùng của Trầm Hi. Có lẽ vì nghĩ tới chuyện sắp phát sinh, cả đám đều vô cùng hưng phấn, không ai chú ý Trầm Hi xuất hiện sau lưng bọn họ từ khi nào. Lúc tảng đá cứng rắn hung hăng nện xuống, người nọ ôm cái đầu đầy máu hoảng hồn xoay người lại trước tiên.
Trầm Hi chán ghét nhìn đám người, lạnh lùng nói: “Cút!”
Bọn người này hiển nhiên rất kiêng kị Trầm Hi, do dự nhìn nhau một cái, sau đó nhỏ giọng rời đi.
Phương Lạc Duy chống tường chậm rãi đứng lên, gian nan lộ ra một nụ cười: “Cám ơn cậu!” Đáp lại chính là ánh mắt lạnh lùng cùng hành động dứt khoát xoay người rời đi của Trầm Hi. Phương Lạc Duy có chút không hiểu vì sao Trầm Hi lại cứu mình, dù sao hai người cũng không thân thiết, cứ việc cùng ở phòng 302 nhưng cả hai chưa bao giờ nói chuyện. Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu cậu, thẳng đến sau này hai người thân thiết, Phương Lạc Duy mới biết đáp án. Lý do Trầm Hi ra tay vô cùng đơn giản, chỉ vì Phương Lạc Duy phản kháng. Lúc ấy cậu cũng không hiểu đáp án này, nhưng theo thời gian trôi qua, nhìn thấy rất nhiều tình cảnh trong tù, cậu dần dần hiểu được ý tứ Trầm Hi.
Ở trong này có rất nhiều chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, chuyện phát sinh trên người cậu cũng thường xuất hiện trên người những người đàn ông có diện mạo thanh tú. Trừ bỏ vài người cá biệt liều chết phản kháng, đại đa số sau khi phản kháng vài lần liền im lặng chọn lựa thỏa hiệp. Còn có những kẻ thông đồng làm bậy, bắt nạt những kẻ yếu đuối hơn. Phương Lạc Duy vài lần nhìn thấy một người đàn ông đơn độc khuất nhục đi theo sau những kẻ khác, rõ ràng vừa nãy còn làm bộ làm dáng. Cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng. Nếu một người ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, dựa vào sự trợ giúp của người khác thì có năng lực kiên trì trong này được bao lâu chứ.
Sau chuyện này, Phương Lạc Duy cố ý tỏ ra thiện ý với Trầm Hi, nhưng Trầm Hi không hề đáp lại, vẫn độc lai độc vãng như trước. Trầm Hi cự tuyệt ngược lại càng khơi gợi lòng hiếu kì trong lòng Phương Lạc Duy, tầm mắt cậu vô thức dừng lại ngày càng nhiều trên người Trầm Hi. Cậu phát hiện, Trầm Hi ở trong tù là một sự tồn tại rất đặc biệt, đại đa số mọi người đều trốn tránh, không muốn dính dáng gì tới cậu ta, nhưng lại có một số lại chuyên tìm cậu ta gây chuyện. Lúc đầu Phương Lạc Duy tưởng Trầm Hi cũng giống mình, bởi vì gương mặt mới dính rắc rối, nhưng rất nhanh cậu liền nhận ra phiền toái của Trầm Hi cũng không phải vì gương mặt kia. Cậu nhịn không được muốn tìm hiểu quá khứ của Trầm Hi, nhưng trừ bỏ việc Trầm Hi năm năm trước vì tội cố ý giết người bị nhốt vào đây, cùng Trầm Hi ở bên ngoài đã đụng vào người không nên đắc tội thì không tìm hiểu thêm được bất cứ tin tức nào khác. Trầm Hi cũng không kể về quá khứ của mình, phần lớn thời gian cậu ta chỉ im lặng ngồi một chỗ, không chủ động phản ứng tới bất cứ ai.
Quan hệ hai người bắt đầu chuyển biến khi Phương Lạc Duy bị bỏ tù ở tháng thứ ba. Năm đó mùa hè rất nóng, mỗi ngày sau khi ra ngoài lao động trở về, việc trước tiên là lao thẳng tới phòng tắm. Về phương diện này, trong tù cũng không tệ lắ, cạnh sân thể dục đều có một loạt phòng tắm lớn, đủ cho mấy trăm tù nhân cùng nhau tắm rửa.
Hôm đó Phương Lạc Duy có việc nên về muộn, lúc đại đa số mọi người đều tắm xong mới xách quần áo đi tới phòng tắm. Trong một loạt phòng, cậu quen thuộc đi tới phòng gần nhất, nhưng lúc ở cửa lại bị một người đàn ông xa lạ cản lại, người nọ híp mắt nhìn cậu, hất cằm: “Qua phòng khác.”
Trong lòng Phương Lạc Duy khẽ chấn động, đối phương nói vậy có nghĩa bên trong có chuyện phát sinh. Cậu đã không còn là con gà mờ bị bỏ tù ngày đầu tiên nữa, không thừa tò mò muốn tìm hiểu xem bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không muốn tranh luận với đối phương, chỉ ôm quần áo chuyển qua phòng bên cạnh, không ngờ ở cửa phòng tắm lại gặp bạn tù cùng phòng 302, là người đàn ông nằm giường trên Trầm Hi.
Người nọ lén lút nhìn về phía Phương Lạc Duy vừa tới khi nãy, Phương Lạc Duy không khỏi lắm miệng hỏi một câu: “Nhìn gì đó?”
“Suỵt!” Người nọ thấp giọng nói: “Lần này Trầm Hi tiêu rồi, nó bị chặn ở bên trong.”
Hai chữ Trầm Hi cứ vậy đột ngột lọt vào tai Phương Lạc Duy, cậu theo bản năng quay đầu nhìn qua. Trầm Hi bị chặn bên trong, vô cùng đơn giản là gặp phải tình trạng nguy hiểm vô cùng. Bên trong phát sinh chuyện gì, cậu quả thực không dám nghĩ, sau khoảnh khắc do dự, Phương Lạc Duy cúi đầu hạ quyết tâm. Lần trước, lúc cậu tuyệt vọng, mặc kệ Trầm Hi ra tay vì lí do gì, lúc này xem như cậu đáp lại lần trước Trầm Hi ra tay giúp đỡ.
Phương Lạc Duy nhanh chóng xoay người rời đi, tới sân thể dục gần đó. Ven sân có rất nhiều viên đá nhỏ, Phương Lạc Duy kiên nhẫn nhặt chúng gom lại thành đống, gói trong quần áo. Hiện giờ cậu chỉ hi vọng Trầm Hi cố chống đỡ thêm một chút, chờ tới lúc cậu tới. Không phải cậu không nghĩ tới việc gọi cảnh ngục, nhưng thứ nhất là phòng cảnh ngục cách phòng tắm quá xa, nước xa khó dập cháy gần; thứ gai, thông qua quan sát trong khoảng thời gian gần đây, cậu phát hiện cảnh ngục luôn duy trì thái độ dung túng đối với trường hợp của Trầm Hi, điểm này dễ dàng nhìn ra khi Trầm Khi thường xuyên đánh nhau bị thương nhưng cảnh ngục cứ xem như không thấy. Phương Lạc Duy không dám gọi cảnh ngục ra mặt, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Đá gói trong quần áo cũng không sai, lớn cỡ hai nắm tay người lớn, Phương Lạc Duy hài lòng lao đi, hướng về phía phòng tắm khi nãy.
Bất ngờ đánh ngã người đàn ông canh giữ ở cửa, Phương Lạc Duy không dám trì hoãn, vội vàng chạy vào bên trong, vừa chạy vừa gọi tên Trầm Hi. Cảnh tượng bên trong không giống như cậu tưởng, cậu nghĩ Trầm Hi sẽ rất chật vật, thậm chí còn sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng khó xử, nhưng sự thật, Trầm Hi quả thực rất chật vật, nhưng đám người đối diện lại càng chật vật hơn. Trong phòng tắm trống trải, Trầm Hi lạnh lùng giằng co với đối phương, trên người hai bên đều là máu, còn có một người đang nằm trên mặt đất không rõ sống chết.
Tầm mắt Phương Lạc Duy dừng lại ở thanh sắt trong tay Trầm Hi, cũng không biết cậu ta làm thế nào bẻ gãy thanh chắn trong phòng tắm, so với đối phương hai tay không, Trầm Hi có vũ khí hiển nhiên cũng không rơi vào thế yếu.
Phương Lạc Duy xuất hiện rất nhanh biến đổi chiến cuộc, hai người liên thủ lại đều mang theo vũ khí, đám đàn ông đối diện rất nhanh bị đánh ngã xuống đất. Đối mặt với đám người nằm trên đất rên rĩ, Phương Lạc Duy định kéo Trầm Hi chạy đi, nhưng Trầm Hi lại đi tới trước mặt tên cầm đầu. Cầm thanh sắt trong tay hung hăng đâm xuống tên cầm đầu.
“A!” Tiếng gào thảm thiết vang lên trong phòng.
Phương Lạc Duy kinh ngạc nhìn Trầm Hi, chỉ nghe thấy Trầm Hi lạnh lùng nói với người nọ: “Mày có mạng lấy tiền thì cũng phải nghĩ xem có mạng sài tiền hay không.”
Những lời này tựa hồ làm Phương Lạc Duy hiểu ra gì đó, trước đó cậu từng nghe Trầm Hi bụng dạ rất nham hiểm, lời nói tới miệng lại nuốt trở vào. Trầm Hi cũng không nóng lòng rời đi mà chậm rãi tẩy đi vết máu trên người. Một vết thương kéo dài bên thắt lưng cậu ta, Phương Lạc Duy cơ hồ có thể nhìn thấy lớp thịt non bên trong. Trầm Hi không chút biến sắc chà rửa miệng vết thương nửa ngày, sau đó tùy tiện cầm quần áo quấn lấy nơi đó.
“Không tới phòng y tế sao?” Phương Lạc Duy nhịn không được mở miệng.
Trầm Hi bình tĩnh nhìn cậu: “Tôi không bị thương, tự nhiên không cần đi.”
Chuyện ở phòng tắm huyên náo rất lớn, một mình Trầm Hi gánh hết toàn bộ trách nhiệm, làm Phương Lạc Duy bị gạt qua một bên. Bởi vì đối phương có hai người bị thương nghiêm trọng, Trầm Hi trực tiếp bị xử cấm túc hai tuần. Đối với chuyện Trầm Hi bị thương, đám quản ngục đều không đề cập tới, Phương Lạc Duy nghĩ tới Trầm Hi nói mình không bị thương, không thể nói rõ tư vị trong lòng.
Trong tù, cấm túc thường bị mọi người gọi một cái tên khác là nhốt vào phòng tối. Nó là một căn phòng nhỏ hệt như cái tên đó, tăm tối, chật hẹp, không có cửa sổ, không có đèn đóm, nơi duy nhất tiếp xúc với bên ngoài là một cái lỗ nhỏ cỡ quyển tập trên cánh cửa dày cộm kia. Phương Lạc Duy nghe nhóm bạn tù bát quái, nếu không phải cần cái lỗ kia để đưa cơm, chỉ sợ ngay cả lỗ trên cửa đám quản ngục cũng không thèm mở. Đối với phạm nhân trong tù mà nói, bọn họ sợ nhất chính là bị giam vào phòng tối. Trong bóng tối tịch mịch sâu thẳm đó, thật sự là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay. Không ai nói chuyện, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không cảm thụ được sự tồn tại của ánh sáng, những người yếu ớt căn bản không thể chống đỡ nổi một tuần, sẽ hoàn toàn hỏng mất.
Phương Lạc Duy nghe mọi người lén bàn tán như vậy thì không khỏi lo lắng cho Trầm Hi, cậu không biết Trầm Hi có thể sống sót qua hai tuần này hay không. Mỗi đêm ngủ, cậu theo thói quen nhìn về phía giường Trầm Hi, tưởng tượng tình cảnh của Trầm Hi trong phòng tối.
Có lẽ vì có tâm sự nên thời gian trôi qua thật chậm, cậu chỉ cảm thấy hai tuần này dài đằng đẵng. Ngày kì cấm túc của Trầm Hi chấm dứt, Phương Lạc Duy sau khi lao động xong không hề đi tắm rửa mà lẳng lặng canh giữ ở phòng 302.
Có tiếng bước chân dừng ở cửa, Phương Lạc Duy ngẩng đầu nhìn qua, Trầm Hi lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng trước kia, phá lệ lộ ra một nụ cười với cậu.
“Tôi là Trầm Hi.”
“Tôi là Phương Lạc Duy.”
Đó là ngày hai người chân chính nhận thức lẫn nhau.
Hoàn PN 100.