*****
Thời thơ ấu của Lục Cách Sâm, theo góc độ của một người ngoài nhìn vào thì đó hoàn toàn chính xác là một bi kịch.
Tuổi nhỏ ngây thơ đi theo mẫu thân sống đầu đường xó chợ, thật vất vả mới gặp lại phụ thân, còn chưa kịp hưởng thụ tình cảm cha con thắm thiết thì phụ thân đã gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Theo phụ thân qua đời, hạnh phúc một lần nữa vụt khỏi tầm tay, Lục Cách Sâm tận mắt nhìn thấy gia tộc của phụ thân trong phút chốc tan tành thành mây khói, cả một Hàn gia lớn như vậy cuối cùng chỉ còn lại một mình Trầm Hi.
Lục Cách Sâm lúc còn bé không có cách nào hình dung cảm giác này, nếu chưa bao giờ biết hạnh phúc, như vậy lúc mất đi cũng không quá thống khổ, nhưng phụ thân đã miêu tả cho anh một tương lai quá mức tốt đẹp, có gia đình ấm áp, có người nhà yêu thương, anh có thể vui vẻ đến trường như những đứa nhỏ khác, không cần lo lắng công việc của mẫu thân có thể nuôi sống nổi mình hay không. Trong lòng anh luôn khát khao loại hạnh phúc này, nhưng không ngờ hạnh phúc chưa kịp đến, anh lại phải đối mặt tới tin dữ, phụ thân đã qua đời.
Lúc cuộc sống của anh cùng mẫu thân lại một lần nữa lâm vào cảnh đầu đường xó chợ, Vương Trường Lâm hệt như một đấng cứu thế xuất hiện trước mặt anh. Ông cho bọn họ chỗ ở, ông đưa anh tới trường, ông quan tâm anh, bảo vệ anh hệt như một người cha. Anh từ chỗ Vương Trường Lâm biết được quan hệ giữa hai nhà Trầm Hàn, cũng chính từ Vương Trường Lâm mà anh có dũng khí báo thù. Nếu không có Vương Trường Lâm, hiện giờ không biết anh còn ở nơi nào, thậm chí cái gọi là báo thù Trầm gia bất quá chỉ là một trò cười.
Trầm Hi im lặng nghe Lục Cách Sâm kể lại, trong lòng không muốn thừa nhận nhưng ẩn ẩn lại có chút ghen tị. Tuy Lục Cách Sâm lúc bé vô cùng nghèo khó, nhưng bên cạnh anh luôn có mẫu thân quan tâm yêu thương, và quan trọng hơn, trong quá trình trưởng thành, anh có Vương Trường Lâm đảm đương trách nhiệm của một người cha. So với cậu, tuy có đầy đủ vật chất nhưng lại khiếm khuyết sự quan tâm, cậu cảm thấy Lục Cách Sâm hạnh phúc hơn mình rất nhiều.
“Năm đó cha nuôi thầm mến cô cô, sau khi cô cô kết hôn thì nghĩa phụ chán nản, cả đời này cũng không lập gia đình.” Lục Cách Sâm thở dài, năm đó trong lúc vô tình anh phát hiện Vương Trường Lâm cư nhiên thích Hàn Nhu, trong lòng vô cùng phẫn nộ, trong lòng anh, Hàn Nhu chính là hung thủ hại Hàn gia cửa nát nhà tan, người cha nuôi mà cậu luôn kính ngưỡng sao lại có thể thích Hàn Nhu. Anh phẫn nộ đi tìm Vương Trường Lâm, lại thấy Vương Trường Lâm lúc nghe thấy tên Hàn Nhu thì ánh mắt tràn đầy thống khổ, tất cả những lời muốn nói lại không nói nên lời. Cho đến tận hôm nay, anh đã thông suốt, cô cô khi còn sống cũng vô cùng bất hạnh, hết thảy đều do Trầm gia mà ra.
Lục Cách Sâm vốn nghĩ Trầm Hi sẽ có phản ứng rất lớn, nhưng không ngờ Trầm Hi chỉ thấp giọng nói: “Tôi biết Vương luật sư thích mẫu thân.”
“Cái gì? Sao Tiểu Hi lại biết?” Lục Cách Sâm sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc tới cực điểm.
Trầm Hi thản nhiên nói: “Tôi từng gặp Vương luật sư, chính miệng ông ta nói.”
Lục Cách Sâm hiển nhiên rất ngoài ý muốn: “Cha nuôi chưa từng nói việc này với anh, anh không biết…”
Trầm Hi đánh gảy lời Lục Cách Sâm: “Tôi cũng chỉ vô ý gặp Vương luật sư mới nghe ông ta nói thôi.”
Lục Cách Sâm không biết Trầm Hi có ấn tượng thế nào với Vương Trường Lâm, có chút do dự mở miệng: “Tiểu Hi, tình cảm của cha nuôi đối với em rất phức tạp, ông ấy vẫn không biết làm thế nào đối mặt với em.”
Tình cảm phức tạp sao? Trầm Hi nhìn gương mặt tươi cười của mẫu thân trên bia mộ, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia tự giễu.
Lần trước sau khi gặp Vương Trường Lâm ở mộ viên, cậu chỉ xem một người xa lạ trở thành người thầm mến mẫu thân mà thôi. Nhưng hôm nay từ miệng Lục Cách Sâm cậu mới biết Vương Trường Lâm năm xưa có ơn tri ngộ với ông ngoại, sau khi Hàn gia suy bại đã âm thầm làm nhiều như vậy, nhưng chỉ riêng cậu thì lại bỏ quên sau đầu.
Cậu không biết Vương Trường Lâm đã ôm tâm tình thế nào để ở bên cạnh phụ thân, nhìn phụ thân ngày ngày dưỡng mình thành một kẻ bỏ đi, chỉ vào năm năm trước mới bâng quơ nhắc nhở vài câu. Đời trước ông ta lại xuất phát từ tâm lý gì, nhìn thấy mình bị tống vào tù lại không hề ra tay giúp đỡ. Nếu ông ta thật sự nhớ tới ân tình của ông ngoại, làm sao có thể không để tâm tới mình? Chẳng lẽ giống như Lục Cách Sâm nói, bởi vì mẫu thân nên ông ta không thể đối mặt với mình nên cố ý chọn cách không thèm chú ý.
Trầm Hi không khỏi tự giễu, bởi vì trên người cậu có một nửa huyết mạch Hàn gia, Trầm gia nghi kị, phòng bị cậu, xem cậu là một kẻ trong suốt. Hiện giờ bởi vì trên người cậu có một nửa huyết mạch Trầm gia mà người có quan hệ với Hàn gia lại xem cậu là đối tượng giận chó đánh mèo, đồng dạng cũng nhìn cậu như một người trong suốt.
Hóa ra mặc kệ là đối với Trầm gia hay Hàn gia, cậu đều là kẻ không nên tồn tại.
Lục Cách Sâm nhìn Trầm Hi trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Anh không biết làm thế nào giải thích hành vi của cha nuôi, anh không hi vọng Trầm Hi hiểu lầm. Trầm Hi nhìn không được, nhưng anh lại biết rõ sự giãy dụa cùng do dự của cha nuôi, anh thấy được sự thống khổ của cha nuôi mỗi khi nhắc tới Hàn Nhu.
“Cha nuôi, ông ấy…”
“Anh họ tìm tôi có chuyện gì?”
Hai người đồng thời mở miệng, Lục Cách Sâm do dự, lặp lại: “Cha nuôi, ông ấy…”
“Tôi biết.” Trầm Hi đánh gảy lời Lục Cách Sâm: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của Vương luật sư. Có ông cùng tôi nhớ về mẫu thân, tôi thật sự rất vui.”
Lục Cách Sâm nghe ra chút lảng tránh trong lời Trầm Hi, thầm thở dài một tiếng, không nhắc lại chuyện Vương Trường Lâm nữa mà trả lời vấn đề trước đó của Trầm Hi.
“Tiểu Hi, anh tìm em vì muốn hỏi em, sau khi chấm dứt chuyện Trầm gia, em có đồng ý cùng anh ra nước ngoài không, anh có một số tiền để dành, đủ cho chúng ta không cần lo lắng cho cuộc sống sau này.”
Trầm Hi hiển nhiên rất bất ngờ, kinh ngạc nhìn về phía Lục Cách Sâm, lập tức hiểu ra gì đó: “Anh sợ tôi không thể sống được sau khi Trầm thị bị đóng cửa à?”
Này quả thực là điều Lục Cách Sâm lo lắng, trong mắt anh, Trầm Hi đang sống dựa vào Trầm thị, sau khi Trầm thị đóng cửa, Trầm Hi cũng trắng tay. Biện pháp bồi thường duy nhất anh có thể nghĩ ra là mình sẽ gánh vác cuộc sống sau này cho Trầm Hi, anh không biết Trầm Hi có thể tự nuôi sống bản thân hay không.
Trái tim Trầm Hi mềm nhũn, mặc kệ Lục Cách Sâm xuất phát từ nguyên nhân gì mà nói những lời này với cậu, ít ra anh vẫn còn quan tâm tới cậu.
“Anh họ yên tâm, trong tay tôi vẫn còn một chút tiền có thể nuôi sống bản thân, huống chi tôi còn có một công ty điện ảnh.”
Công ty điện ảnh mà Trầm Hi nói, Lục Cách Sâm cũng có xem qua tin tức nói trên báo, biết bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Trầm Hi đầu tư đã gây tiếng vang không tệ, tuy không biết sau này sẽ phát triển thế nào, nhưng nếu Trầm Hi nghiêm túc phát triển, cơm áo sau này hẳn không thành vấn đề. Nghĩ vậy, Lục Cách Sâm cũng yên lòng.
“Vậy là tốt rồi, có việc gì cứ tìm anh.”
Hai người không ở mộ viên lâu lắm, một trước một sau rời đi. Nhìn Lục Cách Sâm lái xe đi xa dần, Trầm Hi đậu xe bên lề, gọi điện cho lão K.
“Tiểu Hi Hi, nhớ tôi à?” Điện thoại vừa được kết nối, âm thanh quái đản mang theo ý cười của lão K lập tức vang lên.
Trầm Hi lại không có tâm tình để ý: “Tôi cùng Lục Cách Sâm vừa gặp mặt.
“Thế nào? Có việc à?” Quen biết Trầm Hi năm năm, lão K lập tức nghe ra tâm tình Trầm Hi không tốt, lập tức thân thiết hỏi.
“Không phải ông luôn đoán người giúp đỡ Lục Cách Sâm trong Trầm thị là ai sao?”
Nói tới chính sự, lão K lập tức nghiêm túc: “Ai?”
“Vương Trường Lâm.”
“Là ông ta? Sao lại có thể? Ông ta không phải luật sư riêng của Trầm Đức Hàn sao?” Ý lão K là Vương Trường Lâm được Trầm Đức Hàn tín nhiệm như vậy, sao lại có thể dính dáng với Lục Cách Sâm.
“Ông ta còn một thân phận khác là cha nuôi của Lục Cách Sâm, năm đó sau khi Hàn gia gặp chuyện không may, là ông ta đã nuôi lớn Lục Cách Sâm.”
“Ý cậu là Lục Cách Sâm từ ông ta mới biết gút mắt của hai nhà Trầm Hàn?”
Trầm Hi ‘ừ’ khẽ một tiếng.
Lão K trầm ngâm: “Cậu vẫn cảm thấy năm đó Hàn Du bị tai nạn xe cộ chỉ là ngoài ý muốn sao?”
“Tôi không biết.” Âm thanh Trầm Hi lộ ra chút nghi ngờ: “Dưa theo kết quả chúng ta điều tra, tai nạn giao thông của cữu cữu năm đó quả thực là ngoài ý muốn, thật nghĩ không ra vì sao Vương Trường Lâm lại muốn lừa gạt Lục Cách Sâm.”
“Chuyện đó cách nay đã quá lâu, cũng có thể chúng ta đã bỏ sót manh mối nào đó, hay để tôi tra lại lần nữa?” Lão K đề nghị.
“Cũng tốt, tôi tìm thời gian gặp Vương Trường Lâm một lần, hẳn ông ta cũng muốn gặp tôi.”
Nói chính sự xong, lão K nhịn không được cẩn thận hỏi: “Tiểu Hi, cậu không sao chứ?”
“Gì cơ?”
Lão K vòng vo không biết mở miệng thế nào, Trầm Hi tuy không nói nhiều, nhưng từ chuyện Vương Trường Lâm là cha nuôi của Lục Cách Sâm có thể nhìn ra rất nhiều thứ. Nếu ông ta thu lưu Lục Cách Sâm, lại nuôi nấng trưởng thành, hẳn phải có tình cảm rất sâu với Hàn gia, thế nhưng nhiều năm qua Vương Trường Lâm lại không hề để tâm tới cảnh ngộ của Trầm Hi, hai hoàn cảnh quá đối nghịch, khó trách lúc nãy tâm tình Trầm Hi không tốt.
Trầm Hi suy nghĩ một chút liền đoán ra ý tưởng của lão K, cười khẽ: “Tôi không sao.” Ngay cả phụ thân có chung huyết thống còn chẳng thèm quan tâm, Vương Trường Lâm bất quá chỉ là một kẻ xa lạ mà thôi. Dù sao cậu cũng quen khi bị xem thường rồi.
Cúp điện thoại lão K, Trầm Hi trở nên trầm tư. Vương Trường Lâm, mẫu thân, cữu cữu, chuyện Hàn gia năm đó tựa như một màn sương mù, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà mình không biết, mà nó lại chính là mấu tốt của tất cả mọi chuyện.
Trầm Hi gõ nhẹ lên tay lái, suy nghĩ tập trung trên người Vương Trường Lâm. Lời Vương Trường Lâm nói rốt cục là thật hay giả? Mấy năm nay ông ta cùng Lục Cách Sâm bày mưu tính kế trả thù Trầm gia chỉ vì báo đáp ơn tri ngộ năm đó của ông ngoại thôi sao?
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không ra, Trầm Hi lắc đầu, có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều, mặc kệ mục đích của Vương Trường Lâm là gì, chỉ cần ông ta cùng mình có chung một mục tiêu là được về phần Vương Trường Lâm có ý tưởng khác hay không thì có quan hệ gì chứ?
Lúc Trầm Hi lái xe từ mộ viên trở về nội thành, Trầm Bích Tuyết vì Trầm Thừa không ở nên tiện đường tới thăm Lý Minh Hiên.
“Mẫu thân sao lại tới đây?” Lý Minh Hiên có chút bất ngờ, vội vàng đỡ Trầm Bích Tuyết ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trầm Bích Tuyết giả vờ nén giận: “Từ lúc con cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ, mẫu thân nhớ con chỉ có thể tới công ty thôi.”
Lý Minh Hiên cười khẽ, tự mình rót tách trà cho Trầm Bích Tuyết, vẻ mặt thành khẩn: “Sau này con sẽ cố gắng về nhà nhiều hơn một chút.”
Trầm Bích Tuyết cười cười lắc đầu: “Mẫu thân với phụ thân con đã có Minh Phi rồi, trong nhà cũng rất náo nhiệt, nhưng Trầm Hi thì chỉ có một mình bên ngoài, con phải ở cùng nó nhiều một chút mới tốt.”
Lý Minh Hiên biết mẫu thân nói thật lòng, cười cười cảm kích, đổi đề tài: “Hôm nay mẫu thân tới có chuyện gì không?”
Trầm Bích Tuyết thuận miệng nói: “Còn không phải chuyện chuyển cổ phần công ty cho A Thừa sao, nhưng mà hai ngày nay vẫn không tìm thấy bóng dáng nó, không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Trong lòng Lý Minh Hiên khẽ động: “Sao lại gấp như vậy? Cữu cữu bất quá chỉ vừa đề nghị thôi mà.”
Gương mặt Trầm Bích Tuyết xuất hiện chút mất tự nhiên, rất nhanh liền cười nói: “Mẫu thân cũng muốn bớt đi chút phiền toái thôi, ai biết qua vài ngày nữa cữu cữu con lại ra thêm đề nghị gì nữa không chứ.”
Trầm Bích Tuyết không nói chuyện nhanh chóng chuyển cổ phần trong tay bà cho Trầm Thừa là quyết định của bà cùng Lý phụ, nguyên nhân là muốn làm Trầm phụ an tâm.
Lý Minh Hiên vẫn luôn chú ý biểu tình của Trầm Bích Tuyết, cứ việc bà phản ứng rất nhanh, nhưng Lý Minh Hiên vẫn bắt được khoảnh khắc mất tự nhiên kia. Nghi hoặc trong lòng lại càng khẳng định hơn, Lý Minh Hiên thờ ơ mở miệng: “Mẫu thân, có phải người có chuyện gì gạt con không?”
“Sao có thể chứ?” Trầm Bích Tuyết lập tức phản bác.
Lúc này Lý Minh Hiên đã xác định mẫu thân có chuyệt gạt mình, trừ bỏ chuyện có liên quan tới Trầm Hi, anh không thể nghĩ ra mẫu thân còn có gì gạt mình.
“Có phải có quan hệ với Tiểu Hi không?”
“Sao Minh Hiên lại nghĩ vậy?” Trầm Bích Tuyết chấn động.
Lý Minh Hiên nghiêm mặt nói: “Có liên quan tới việc cữu cữu phòng bị Tiểu Hi đúng không? Bằng không sao mẫu thân lại vội vàng muốn chuyển cổ phần cho A Thừa như vậy.”
“Minh Hiên, rốt cuộc con đang nói gì đó.” Trầm Bích Tuyết nghiêm mặt đứng lên, hướng về phía Lý Minh Hiên hô lớn.
Lý Minh Hiên thật không ngờ mẫu thân lại phản ứng lớn như vậy, anh nhíu mày: “Mẫu thân?”
Trầm Bích Tuyết hô xong mới ý thức được bản thân đã phản ứng quá lớn, nhất thời bình tĩnh lại: “Minh Hiên, con nghĩ nhiều quá rồi, mẫu thân chỉ muốn sớm giải quyết chuyện này thôi. Được rồi, không phiền con làm việc nữa, vừa lúc tối nay còn có việc, mẫu thân đi trước.”
Nhìn bóng mẫu thân vội vàng rời đi, biểu tình Lý Minh Hiên có chút đăm chiêu. Vừa nãy anh nói vậy chỉ muốn thử xem thôi, nhưng mẫu thân phản ứng lớn như vậy đã chứng minh anh dò xét đúng hướng. A Kế vừa mới rời khỏi Trầm thị, cữu cữu liền khẩn cấp yêu cầu mẫu thân chuyển số cổ phần trong tay cho A Thừa, rõ ràng cữu cữu đang sợ Tiểu Hi tiến vào Trầm thị tranh với A Thừa. Nhưng Tiểu Hi muốn vào Trầm thị cần phải được cữu cữu phê chuẩn, nếu cữu cữu không đồng ý thì Tiểu Hi căn bản không thể tiến vào, cữu cữu có gì phải lo lắng, trừ phi Tiểu Hi có thể không cần cữu cữu đồng ý cũng có thể tiến vào Trầm thị.
Không cần cữu cữu đồng ý sao? Trong lòng Lý Minh Hiên khẽ động, trước đó anh từng nghe Trầm Kế nói, ban giám đốc Trầm thị có một quy định, cổ đông nắm giữ cổ phần công ty vượt qua một mức nào đó thì có thể tiến vào Trầm thị nhậm chức. Nói vậy, cữu cữu đang lo lắng Tiểu Hi nắm giữ cổ phần Trầm thị? Nhưng cổ phần hiện giờ đang nằm trong tay cữu cữu, cữu cữu rốt cuộc lo lắng chuyện gì?
Chân mày Lý Minh Hiên lơ đãng nhíu lại, sự việc liên quan tới Trầm Hi, anh nhịn không được muốn nghĩ nhiều một chút.
Hoàn