• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thù Đồ [31] O(∩_∩)O~

*****

Lý Minh Hiên cảm thấy mình đã chạm tới một mặt khác của Trầm Hi.

Đêm đó, trên người Trầm Hi không hề có sự xa cách đề phòng, không có đa nghi dò xét, thậm chí hơi thở sắc bén ẩn dấu trên người Trầm Hi cũng biến mất không thấy đâu. Cậu lột đi lớp mặt nạ mình vẫn luôn ngụy trang, lộ ra một bộ mặt khác, mềm mại mà mẫn cảm.

Cậu im lặng dựa vào lòng ngực Lý Minh Hiên, một tay nắm chặt áo ngủ Lý Minh Hiên, mày giãn ra, vẻ mặt an tường, phát ra hơi thở khe khẽ.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, ánh mắt Lý Minh Hiên thực nhu hòa, một tay để bên dưới cho Trầm Hi gối đầu, một tay đặt lên người cậu, từng chút từng chút vỗ về. Anh không biết động tác của mình đã duy trì bao lâu, chính là anh vẫn nguyện ý cứ tiếp tục như vậy.

Đêm đó, trong căn phòng ngủ nhỏ, Lý Minh Hiên không nghĩ tới việc Trầm Hi sau này sẽ chán ghét mình hay không, không nhớ tới việc nếu người nhà biết sẽ có phản ứng thế nào, anh chỉ hoàn toàn nghe theo tình cảm của mình chỉ dẫn, im lặng nhìn Trầm Hi, khắc ghi lại bộ dáng Trầm Hi trong trái tim mình.

Bóng đêm từng chút từng chút rút đi, ngoài cửa sổ ẩn ẩn đã có những tia sáng chiếu rọi. Lý Minh Hiên cứ duy trì động tác như vậy suốt một đêm nhưng chẳng hề có chút buồn ngủ nào.

Trầm Hi ngủ rất sâu cũng thực an ổn, vài sợi tóc mái rũ xuống, tựa hồ làm cậu có chút khó chịu. Lý Minh Hiên yêu thương đưa tay gạt những sợi tóc đi, cuối cùng nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên phần trán trơn bóng của Trầm Hi.

Nụ hôn này làm trong lòng Lý Minh Hiên có cảm giác thỏa mãn thật lớn, anh ôn nhu nhìn Trầm Hi, trong lòng là một mảnh mềm mại.

Bảy giờ sáng, Trầm Hi chậm rãi mở mắt tỉnh lại. Ánh mặt trời sáng sớm nhu hòa chứ không chói mắt, Trầm Hi chậm rãi duỗi thắt lưng, đêm qua ngủ một giấc thật ngon, tâm tình của cậu cũng tốt hơn hẳn.

“Tỉnh?” Âm thanh ôn hòa ở cửa vang lên, ẩn ẩn mang theo ý cười.

Trầm Hi theo âm thanh nhìn qua, Lý Minh Hiên từ cửa đi vào, vô cùng tự nhiên đưa một bàn tay tới trước mặt cậu.

Trầm Hi do dự nhìn Lý Minh Hiên một cái, sau đó đưa tay nắm lấy tay anh, nương theo lực kéo của Lý Minh Hiên mà ngồi dậy. Đoạn kí ức tối qua nhất nhất hiện lên trong đầu, cậu tựa hồ lại một lần nữa xem người trước mắt là ông ngoại, yếu đuối hấp thu ấm áp trên người đối phương. Trầm Hi cụp mi mắt, che dấu tình tự phức tạp trong mắt.

Lý Minh Hiên làm bộ không nhìn thấy phút chần chờ của Trầm Hi, mỉm cười: “Mau đi rửa mặt đi, anh làm xong bữa sáng rồi.”

Trầm Hi không nói nên lời tư vị trong lòng, chậm rãi gật đầu.

Tay nghề Lý Minh Hiên ngoài ý muốn rất không tệ, cháo nấu sệt vừa đủ, bánh mì nướng khô vàng giòn xốp, phối hợp với trứng chiên làm người ta rất muốn ăn.

Trầm Hi im lặng ăn, cậu ăn rất chậm cũng thực sạch sẽ. Lúc cậu chuẩn bị buông đũa, Lý Minh Hiên gắp miếng trứng chiên cuối cùng vào chén cậu: “Ăn nhiều một chút.”

Động tác của Trầm Hi trong nháy mắt khựng lại, lập tức chậm rãi ăn tiếp. Trầm Hi không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ tư vị được người ta quan tâm, giống như phần trống rỗng trong trái tim cậu từng chút được lấp đầy, cậu thậm chí càng muốn nhiều hơn nữa.

Ngồi đối diện Trầm Hi, Lý Minh Hiên ôn nhu chăm chú nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười thản nhiên.

Ăn xong bữa sáng, Lý Minh Hiên không để Trầm Hi làm, tự nhiên thu thập chén dĩa vào phòng bếp.

Trầm Hi dựa vào cạnh cửa, nhìn Lý Minh Hiên thuần thục rửa chén, tùy ý hỏi: “Anh họ, anh quen đám côn đồ hôm qua sao?”

“Sao vậy?” Lý Minh Hiên lập tức ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Trầm Hi: “Tiểu Hi định…”

Lý Minh Hiên tuy không nói hết nhưng ý tứ trong giọng nói vẫn làm Trầm Hi hiểu được, Trầm Hi lộ ra vẻ mặt mỉa mai: “Anh họ nghĩ tôi định làm gì?”

Lý Minh Hiên im lặng thở dài một tiếng, rút đi sự mềm mại đêm qua, Trầm Hi trước mắt lại một lần nữa mang đầy gai trên người. Anh đặt chén trong tay xuống, đi tới trước mặt Trầm Hi: “Tiểu Hi, những người tối qua chúng ta gặp cùng những người em gặp trước kia không giống. Bọn họ sinh sống trong tầng lớp dưới cùng của xã hội, vì tiền cái gì cũng dám làm. Bọn họ không quan tâm tới đạo đức cùng pháp luật, bởi vì không quan tâm nên ai trong bọn họ cũng vô cùng tàn nhẫn, nhất là nam nhân xuất hiện cuối cùng kia. Không cần đi trêu chọc bọn họ, em hiểu không?”

Giọng điệu Lý Minh Hiên nghiêm nghị lại chăm chú, Trầm Hi cụp mi mắt: “Anh họ, anh nghĩ nhiều quá rồi. Bất quá chỉ là một người bạn của tôi đắc tội bọn họ, tôi muốn thử xem có thể thu xếp không ý mà.”

“Bạn? Người nào?” Lý Minh Hiên truy hỏi.

Trầm Hi giễu cợt: “Anh họ biết bạn tôi sao?”

Những lời này làm ánh mắt Lý Minh Hiên lộ ra chút ảm đạm, anh ôn nhu nói: “Thật xin lỗi!”

Tiếng xin lỗi này hoàn toàn vượt dự kiến của Trầm Hi, Trầm Hi nhìn Lý Minh Hiên thật sâu sau đó quay đầu đi, không nói thêm gì.

“Anh với bọn họ trước kia có chút qua lại, cũng có chút mặt mũi. Em nói tên người bạn kia cho anh biết, anh tìm bọn họ nói chuyện, so với em ra mặt thì tốt hơn nhiều.” Lý Minh Hiên không muốn Trầm Hi có chút quan hệ nào với đám người kia, vì thế liền chủ động ôm việc này vào người.

Trầm Hi do dự một chút, nghĩ nghĩ một chút vẫn nói ra tên Phương Lạc Duy. Mặc dù trong lòng đã đoán được cái tên này nhưng ánh mắt Lý Minh Hiên vẫn không khỏi tối sầm lại, nhưng vẻ mặt không chút biến hóa, mỉm cười gật đầu với Trầm Hi: “Anh nhớ rồi.”

“Cám ơn anh họ!”

Trầm Hi thẳng thắn nói cám ơn, sau đó lại thêm một câu: “Anh họ cẩn thận.”

Câu ‘anh họ cẩn thận’ này làm tâm tình Lý Minh Hiên tốt hẳn lên, Lý Minh Hiên xoay người tiếp tục rửa chén. Chờ đến lúc anh dọn dẹp xong thì cũng tới giờ đi làm. Nhìn Lý Minh Hiên đứng ở cửa tạm biệt mình, Trầm Hi cứ cảm thấy có chút kì quái. Nhưng không chờ cậu suy nghĩ xong, Lý Minh Hiên đã nhẹ nhàng khép cửa lại. Trầm Hi nhíu mày gọi điện cho lão K.

“Sao cậu dậy sớm vậy?” Âm thanh lão K mang theo chút ngái ngủ, than thở oán giận.

Trầm Hi trực tiếp xem nhẹ những lời kia: “Trầm thị có phản ứng gì?”

“Này này, cậu không chịu xem tin tức sao?”

Trầm Hi hùng hồn nói: “Hôm qua tôi bị người đánh, bị thương nên không tiện đi lại.”

“Cái gì? Ai ra tay? Không phải Trầm Kế biết cậu giở trò sau lưng nên tìm người đánh cậu đi.” Lão K lập tức đoán già đoán non.

“Cút!”

“Hắc hắc, tin tức kia cậu định bao giờ tung ra?” Lão K thông minh lập tức đổi chủ đề.

Trầm Hi xoa đầu: “Chờ một chút đi, Vân Nhu hiện giờ còn cố gắng chống đỡ, tin tức tung quá sớm, người có tâm chỉ liếc mắt liền biết là giả.”

“Nghe lời cậu, bất quá Trầm thị tựa hồ thả tin cho phóng viên, ám chỉ người đứng sau hết thảy mọi chuyện chính là nhà sản xuất dầu gội nước ngoài, bởi vì muốn hạ danh tiếng Vân Nhu, ngăn cản Vân Nhu mở rộng thị trường ra nước ngoài. Trầm thị tựa hồ muốn đắp nặn bản thân thành hình thượng ‘anh hùng dân tộc’, giành được sự đồng tình của người tiêu dùng trong nước. Cậu cũng biết mọi người đối với vấn đề này rất nhạy cảm, chỉ cần thúc giục một chút liền dễ dàng kích động tình cảm yêu nước bùng cháy.”

Trầm Hi cười lạnh: “Trầm Kế muốn để người khác chịu tiếng xấu thì cũng phải xem thử người ta có đồng ý hay không? Ông bảo Bạch Tô đi phỏng vấn những người bị ung thư kia, tung luôn đoạn ghi âm bọn họ bị Trầm thị dụ dỗ ra ngoài.”

Lão K ‘ừ’ một tiếng: “Hiểu rồi!”

Hai người nói xong chính sự, Trầm Hi đang định cúp điện thoại thì âm thanh do dự của lão K truyền tới: “Này, Tiểu Hi Hi, hôm qua cậu thực sự bị đánh à, không sao chứ?”

Trầm Hi cảm thấy ấm áp, chậm rãi mỉm cười: “Ông thấy tôi chịu thiệt lúc nào chưa?”

Cúp điện thoại, Trầm Hi lục số tư liệu lão K đưa mình trước đó, lật tới tờ của Vương Trường Lâm.

Vương Trường Lâm, luật sư riêng của Trầm Đức Hàn, cũng là luật sư cố vấn của Trầm thị. Rất nhiều văn kiện pháp luật của Trầm thị đều qua tay Vương Trường Lâm, nhất là những hợp đồng quan trọng cơ bản đều do ông phụ trách.

Trầm Hi điểm nhẹ lên một ít bản hợp đồng quan trọng, suy ngẫm. Không biết dựa vào danh nghĩa mẫu thân có thể tiếp cận người này hay không?

Trầm Hi đang nghĩ ngợi tới Vương Trường Lâm thì điện thoại đột nhiên vang lên, hai chữ lão K xuất hiện trên màn hình, trong lòng Trầm Hi xẹt qua một tia nghi hoặc.

“Sao vậy?”

“Có người muốn điều tra cậu.” Lão K hiển nhiên cảm thấy chuyện này rất quan trọng, giọng nói nghiêm túc không có chút nào đùa giỡn như khi nãy.

“Ai?”

“Lục Cách Sâm.”

“Lục Cách Sâm là ai?” Cái tên này vô cùng xa lạ đối với Trầm Hi.

“Trợ lý của Trầm Kế, một năm trước du học trở về liền nhận lời mời tới Trầm thị, gần nhất vừa chuyển chức thành trợ lý của Trầm Kế, rất được Trầm Đức Hàn thưởng thức.”

Sắc mặt Trầm Hi sầm xuống: “Muốn tra cái gì?”

“Đây chính là điểm kì quái nhất, Lục Cách Sâm yêu cầu tra quá khứ của cậu, chính là tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn.” Giọng nói Lão K mang theo chút nghi hoặc, hiển nhiên ông cũng không hiểu được mục đích của Lục Cách Sâm, nhưng vì thân phận của người này nên không không khỏi chú ý.

Trầm Hi trầm ngâm: “Cứ đưa tư liệu cho anh ta, coi như khách bình thường.”

“Cậu không lo lắng Trầm Kế đứng sau chuyện này sao?”

“Cho dù là Trầm Kế thì anh ta có năng lực nhìn ra điều gì? Vài năm nay lịch sử của tôi hoàn toàn sạch sẽ, trừ bỏ tiêu tiền thì chẳng còn gì khác, cứ mặc anh ta tra.”

Lão K cười khẽ: “Cậu không sợ là tốt rồi.”

Một lần nữa cúp điện thoại, Trầm Hi cũng không để chuyện này trong lòng, mặc kệ Trầm Kế xuất phát từ mục đích gì, lịch sử cậu sạch sẽ không hề có điểm sơ suất. Bất quá Trầm Hi cũng có chút nghi hoặc, vì sao đột nhiên Trầm Kế lại muốn điều tra cậu? Nếu là vì chuyện Vân Nhu gây ung thư thì anh ta không nên liên tưởng tới cậu mới đúng. Dù sao ai cũng biết Trầm gia Tam thiếu là kí sinh trùng của Trầm thị, nếu Trầm thị sụp đổ thì cậu không có chút ưu đãi nào, như vậy lý do rốt cuộc là gì?

Trầm Hi ở đây suy đoán ý tưởng Trầm Kế, còn bên kia, Trầm Kế từ sáng sớm đã tới phòng làm việc lật xem tình huống thị trường tiêu thụ của Vân Nhu mấy ngày nay trên cả nước, nhìn một đám con số kinh khủng xuất hiện trước mắt, sắc mặt Trầm Kế khó coi vô cùng.

“Trầm tổng?” Cửa bị gõ nhẹ.

“Vào đi.”

Một thanh niên vẻ mặt nghiêm nghị tiến vào, đưa văn kiện trong tay cho Trầm Kế: “Đây là văn kiện chủ tịch phái người đưa tới.”

Trầm Kế tiếp nhận nhìn một cái, văn kiện là kế hoạch xin ban giám đốc cấp ngân sách cho Vân Nhu, hiển nhiên bị ban giám đốc trả về.

Sắc mặt Trầm Kế càng khó coi hơn nữa, trong lòng hiển nhiên hận đám người trong ban giám đốc tới nghiến răng nghiến lợi.

Thanh niên bình tĩnh đứng trước mặt Trầm Kế, làm như không thấy biểu tình của Trầm Kế.

Trầm Kế hít sâu một hơi, mở miệng nói với thanh niên: “Cách Sâm, cậu sửa chữa bản báo cáo này một chút, một lần nữa trình lên trên.”

Thanh niên gật đầu, không có bất cứ nghi vấn nào với yêu cầu của Trầm Kế, xoay người cầm báo cáo đi ra ngoài.

Về tới phòng làm việc của mình, thanh niên theo thói quen đóng cửa lại, vội vàng lật xem bản công văn trong tay. Phần báo cáo này trước đó do Trầm Kế tự mình làm, thanh niên cũng chưa từng đụng tới, lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm bản kế hoạch phát triển kế tiếp của Vân Nhu, ánh mắt hiện lên một tia sáng.

Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK