*****
‘Cảnh nóng của Đại thiếu Điền gia cùng con riêng Trầm gia lộ ra ánh sáng!’
‘Con riêng Trầm gia bám lấy Đại thiếu Điền gia, Nhị thiếu Trầm gia mai mối! ?’
‘Điền Văn Diệu thầm yêu Đại thiếu Trầm gia, con riêng là thế thân! ?’
‘Địa vị Tam thiếu tràn ngập nguy cơ, con riêng dựa vào thế lực Điền gia mạnh mẽ phản kích!’
Đối với phóng viên Trung Kinh mà nói đây tuyệt đối là một ngày hưng phấn tới run rẩy. Một loạt tiêu đề về vấn đề này cùng lúc giật tít trên các tờ báo, tạp chí giải trí cùng các trang web lớn.
Trước cửa hai nhà Trầm, Điền ở ngoại thành sớm đã có một loạt phóng viên ngồi chờm thởm thủ sẵn, điên cuồng tiếp cận bất cứ người nào từ bên trong bước ra, tuy hỏi cùng đưa tin về các vấn đề liên quan.
Trầm Hi đứng bên cửa sổ nhìn động tĩnh ngoài cửa chính, khóe miệng nhếch lên một độ cung sung sướng.
Lúc nãy Trầm phụ ở nhà ăn giận dữ, Trầm Thừa bị cấm túc, một tháng kế tiếp trừ bỏ trường học không được đi bất cứ chỗ nào. Trầm Kế cũng bị vạ lây, bị Trầm phụ nghiêm khắc cảnh cáo cùng phải bảo trì khoảng cách với Điền Văn Diệu để đề phòng phóng viên lại đăng tin lung tung. Ngay cả Trầm Hi cũng lần đầu tiên bị Trầm phụ nhìn thẳng mặt, nghiêm khắc cảnh cáo Trầm Hi lúc ra ngoài không được nói lung tung. Trầm Hi không phản ứng, cúi đầu im lặng dùng cơm, không ngoài dự kiến theo dư quang khóe mắt nhìn thấy sắc mặt Trầm phụ lại càng khó coi hơn.
Sắc mặc Trầm phụ đen như đáy nồi hiển nhiên làm Trầm Hi vô cùng sung sướng, mà phần tâm tình tốt này vẫn kéo dài tới hiện tại.
Ánh mắt Trầm Hi nheo lại, vừa nãy Trầm phụ cùng Trầm Kế dưới sự bảo hộ như lâm phải đại địch của nhóm bảo vệ đi ra cửa, nghe tiếng huyên náo bên ngoài, phỏng chừng đến bây giờ vẫn còn kẹt ngoài đó.
Trầm Hi đang định rời khỏi cửa sổ, động tĩnh bên ngoài đột nhiên nhỏ xuống. Trầm Hi nhướng mi, xem ra dưới sự bảo hộ của bảo vệ, phụ thân cùng Trầm Kế đã thành công phá vòng vây đi ra ngoài. Cũng không biết hiện giờ phụ thân muốn tới công ty hay chỗ Trầm Dung? Trầm Hi ác liệt nghĩ tới tình cảnh phụ thân gặp Trầm Dung, tâm tình lại càng tốt hơn.
Trầm Hi bên này nhàn nhã chờ tới lúc ra sân bay rời khỏi Trung Kinh, bên kia hai vị đương sự trong đoạn phim đang phi thường chật vật.
“Nghiệt tử!” Điền phụ vỗ mạnh lên mặt bàn mắng Điền Văn Diệu đứng ở trước mặt.
Điền Văn Diệu cúi đầu không dám nói lời nào.
Điền phụ càng nghĩ lại càng tức giận: “Anh cùng nữ nhân còn chưa tính, cố tình lại dính với nam nhân. Lại còn là Trầm Dung, nó là cái gì chứ, bất quá chỉ là một đứa tạp chủng Trầm Đức Hàn dưỡng bên ngoài mà thôi. Phương gia vốn đã đáp ứng hôn sự của anh với Tú Hi, giờ ngay lúc quan trọng này anh lại làm ra chuyện này, anh bảo tôi làm thế nào ăn nói với Phương gia.”
Điền Văn Diệu áy náy ngẩng đầu: “Phụ thân, thật xin lỗi.”
Điền phụ cố gắng áp chế cơn giận: “Có tra được địa chỉ IP đăng đoạn phim kia không?”
Điền Văn Diệu lắc đầu: “Đối phương dùng điện thoại tải lên, chỉ tra được số điện thoại, hơn nữa số này đối phương chỉ dùng một lần không còn động tĩnh nào nữa.”
Điền phụ nghiêm mặt: “Nói vậy là có người tính kế anh?”
Điền Văn Diệu cau mày không nói gì, trong lòng thầm loại trừ tìm kiếm người hoài nghi. Đoạn phim này chính xác là quay được vào đêm sinh nhật của Trầm Hi, nghe nói tối đó Trầm Hi cũng tới Thù Đồ, chẳng lẽ là Trầm Hi? Không phải, Điền Văn Diệu lắc đầu loại trừ sự hoài nghi đối với Trầm Hi. Với tính cách của Trầm Hi, nếu thật sự là cậu quay được, chỉ sợ ngay hôm sau đã chạy tới tìm mình náo loạn, sao lại có thể ẩn nhẫn tới bây giờ? Hơn nữa tỷ lệ nháo ngay lúc đó là rất lớn. Chính là nếu không phải Trầm Hi thì là ai? Nhân viên trong Thù Đồ? Hay là?
Điền Văn Diệu nghĩ tới một cái tên, ánh mắt liền tối sầm.
Điền phụ phỏng chừng cũng nghĩ như vậy, âm trầm nói: “Có thể nào là Trầm Dung gài bẫy anh?”
Điền Văn Diệu không nói gì, trong lòng cũng vô cùng nghi ngờ.
Lúc Điền Văn Diệu cố gắng suy nghĩ, Trầm Dung đang tái mặt nhìn đoạn phim trên màn hình máy tính.
“Mày làm mẹ quá thất vọng!” Giọng nữ lạnh như băng vang lên.
Cơ thể Trầm Dung run bắn, lập tức ra vẻ cường ngạnh xoay người lại, nhìn nữ nhân vừa xuất hiện sau lưng.
Người này thoạt nhìn lớn hơn ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp được bảo dưỡng kĩ lưỡng, một tân sườn xám bó sát người vô cùng xinh đẹp. Chẳng qua nữ nhân lúc này đang lộ ra thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trầm Dung.
Trầm Dung dưới ánh mắt nữ nhân lại càng cố thẳng lưng hơn.
Nữ nhân bị thái độ cường ngạnh của Trầm Dung kích động, tức giận dâng lên, gương mặt xinh đẹp tuyệt hảo xuất hiện một tia vặn vẹo, lớn tiếng trách cứ: “Thế nào, mày cảm thấy mình làm đúng?”
Trầm Dung không nói gì, nữ nhân phẫn nộ nói: “Mấy năm nay vì để mày được Trầm gia thừa nhận, mẹ đã âm thầm vạch bao nhiêu kế hoạch. Nhưng hiện tại tất cả đều bị người ta làm hỏng. Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, muốn được tiếp nhận quay về Trầm gia, quang minh chính đại làm thiếu gia Trầm gia thì phải dựa vào bản thân mà vươn lên, cho phụ thân mày thấy mày xuất sắc thế nào chứ không phải những thủ đoạn vớ vẩn này. Mày cho là mày bám lấy Trầm Thừa, gọi nó một tiếng anh hai nó liền xem mày là em trai hay sao, nó bất quá chỉ dẫn mày chơi chơi mà thôi. Điền Văn Diệu là thân phận gì, Điền gia là thân phận gì, mày cùng Điền Văn Diệu chỉ là một trò cười cho thiên hạ mà thôi.”
Lời nói nữ nhân ngày càng khó nghe, Trầm Dung siết chặt nắm tay cố gắng khống chế bản thân, nhưng lúc nghe thấy hai chữ trò cười thì rốt cuộc nhịn không được mà bạo phát: “Đúng, con là trò cười, con vốn chính là một trò cười. Con rõ ràng là con trai Trầm gia nhưng phụ thân lại không tiếp nhận con. Mỗi ngày mẹ đều nói cái gì mà không chịu thua kém vươn lên, để phụ thân nhìn thấy con xuất sắc thế nào. Con nghe lời mẹ, đọc sách, tập thể thao, đàn dương cầm, khiêu vũ, con còn làm chưa đủ sao? Chính là phụ thân thấy được sao? Căn bản không có! Trầm Hi cái gì cũng không làm, chỉ là một tên vô dụng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng nó lại quang minh chính đại làm người thừa kế Trầm gia, con có gì thua kém nó chứ? Con cái gì cũng hơn nó. Con không dám tranh với anh cả cùng anh hai, nhưng vì cái gì ngay cả Trầm Hi cũng không được tranh. Chẳng lẽ vì con là con riêng, vì con là tình nhân sinh ra nên con không có quyền có được gì hết sao?”
‘Chát!’ Một tiếng vang vang dội, Trầm Dung không dám tin bụm mặt nhìn nữ nhân trước mắt.
Nữ nhân bình tĩnh nhìn Trầm Dung: “Mày oán hận mẹ không nên sinh mày ra sao?”
Dưới sắc mặt âm trầm của nữ nhân, Trầm Dung chậm rãi cúi đầu: “Thực xin lỗi, mẹ.”
Nữ nhân bình tĩnh nhìn Trầm Dung: “Chuyện này mẹ sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp mày, không cần có lần thứ hai, cũng đừng làm mẹ thất vọng. Về sau cách xa Trầm Thừa một chút, con của mẹ phải quang minh chính đại quay về Trầm gia chứ không phải nịnh nọt mà được.”
Trầm Dung cứng ngắc gật đầu. Nữ nhân hài lòng liếc mắt nhìn Trầm Dung một cái, quay người rời đi, lúc tới cửa thì đột nhiên ngừng lại: “Đừng để mẹ thấy mày cùng Điền Văn Diệu có quan hệ gì nữa.”
Trầm Dung không nói gì, im lặng đứng ở đó.
Nữ nhân cũng không để ý tới biểu tình im lặng của Trầm Dung, nói xong những lời này liền rời khỏi phòng.
Trầm Dung nhìn theo bóng dáng nữ nhân, lại một lần nữa siết chặt nắm tay.
Đoạn phim kia rất nhanh bị Trầm Hi quăng ra sau đầu, đứng trong phòng chờ thật lớn, Trầm Hi nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo ở bên cạnh, lộ ra nụ cười tươi tắn nhất từ khi trọng sinh lại tới nay.
Cậu thật sự phải rời khỏi nơi này, cứ việc trên mặt không lộ ra nhưng trong lòng Trầm Hi không thể không thừa nhận từng phút từng giây mình đều vô cùng lo sợ, sợ một ngày nào đó vận mệnh lại tái diễn, cậu trọng sinh chỉ là một ảo cảnh trong mơ mà thôi. Rời khỏi nơi này, rời khỏi những con người vây quanh cậu trong kiếp trước, sự lo lắng vẫn ẩn chứa trong lòng Trầm Hi mới hoàn toàn biến mất.
Máy bay rất nhanh cất cánh, theo máy bay lên cao, Trung Kinh trong tầm nhìn ngày càng nhỏ. Trầm Hi chậm rãi đưa tay tới bên cửa sổ, theo góc nhìn của cậu lúc này, cả Trung Kinh chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Trầm Hi chậm rãi khép tay lại, hài lòng mỉm cười.
Hoàn