Không phải Giang Thần Vũ không có mặt tại tuổi thơ của đám trẻ, chỉ là khi ấy, không ai biết anh là Giang Thần Vũ, bọn họ chỉ biết anh là một bản sao của Mặc Lăng Vũ vì gương mặt không một điểm khác nào của anh.
Dù anh vẫn ra đời trước hai người kia mấy tháng, nhưng việc trùng tên và xuất hiện cuối cùng trong hội, nên bọn họ liền đặt cho anh biệt danh là “Vũ thứ hai”.
Duy chỉ một người lớn hơn họ năm tuổi lại trưởng thành hơn hẳn - Nguyệt Chân.
“Mấy người các cậu bị bắt tới đây gia đình có biết không?”
Cũng không mấy trưởng thành cho lắm…
Khi ấy gia đình bọn họ cũng ráo riết đi tìm khắp nơi, ba đứa trẻ này mất cùng lúc, sao có thể đơn giản là đi lạc được.
Sau khi bắt cóc được ba đứa trẻ kia, Nguyệt Thành vẫn thư thái ngồi ở trên một cái đình được đặt những tảng đá vuông vóc giống nhưng ghế ngồi.
Ông ta vẫn ung dung ngồi thưởng trà như mấy bậc nho sĩ gì đó, bắt người về cũng chẳng làm gì cả.
Nguyệt Chân lớn nhất, làm chị đại dẫn hai tên nhóc kia quậy khắp mọi nơi, còn Giang Thần Vũ thì cứ lầm lầm lì lì, tuy đi theo nhưng so với người vô hình cũng không khác là mấy.
Dù cậu sống ẩn, nhưng vẫn luôn bị mấy đứa trẻ kia lôi ra làm trò tiêu khiển.
“Lông Vũ, cậu bị câm rồi hả?”
“Chậc chậc, cái tên lười vận động này.”
Giang Thần Vũ vốn không quan tâm, cậu ta vốn không thích chơi mấy trò trẻ con của bọn họ, nếu không phải Nguyệt Chân kéo theo, có lẽ cậu ta đã dùng đủ mọi cách để trốn khỏi đây rồi.
“Ây dô, hai đứa cũng sêm sêm bằng tuổi nhau nhỉ? Nhìn hai đứa có khác gì anh em không? Cứ như sinh ra cùng một trứng ấy.”
“Mới không phải!” Cả hai đối tượng bị réo tên đều đồng thanh lên tiếng.
“Tôi còn lâu mới giống một tên ngốc như hắn.” Giang Thần Vũ hếch mũi lên mà nói, bình thường anh im im cũng không muốn dây vào mấy chuyện tào lao của lũ trẻ, nhưng lần này cậu ta buộc phải lên tiếng.
Mặc Lăng Vũ vốn cũng không ưa tên này, thế nên cũng nhanh chóng gây gổ:
“Ai ngốc chứ, ngươi mới ngốc!”
Xong cả hai đứa lăn ra đánh nhau ngay trước mặt Nguyệt Chân và Tần Gia Luân, tuy cả hai người đều là trẻ con, thế nhưng cũng có sức mạnh nhất định có thể để đối phương cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng dẫn tới kết cục hai đứa mặt sưng vù lên, nhưng vẫn không ai chịu thua ai.
“Trông kìa hai bọn ngốc đang đánh nhau…”
“Hai đứa có thôi đi không? Anh em một nhà sao căng thẳng vậy?”
Nguyệt Chân thở dài bất lực, hai tên ngốc này đánh nhau đá luôn cả cái hòa khí của anh em mất rồi.
“Ai anh em với hắn?” Hai tên mặt mày nhăn nhó y chang nhau đồng thanh lên tiếng.
“Anh em kết nghĩa.” Nguyệt Chân hơi nhướng mày, “Mấy đứa tiếp tục đánh nữa là mị cho một vé xuống gặp ông bà đấy.”
Hai tên đó vẫn tiếp tục đánh nhau.
“Nếu đứa em sắp ra đời của em mà ở đây, em nhất định sẽ kêu nó không đi làm côn đồ.”
Tần Gia Luân vừa nói vừa đờ ra, Nguyệt Chân thấy vậy cũng quay sang nhìn, cô có chút cạn lời, sau đó tự thân, thưởng cho mỗi đứa một cục u trên đầu.
Hai tên kia quay lưng về phía nhau, giống như không muốn nhìn mặt đối phương.
Còn Tần Gia Luân bị đánh oan cũng bất bình:
“Hai tên đó gây chuyện, sao đánh lẫn cả em?”
“Không biết, muộn rồi, về nhà thôi.”
Hai tên nhóc gây sự bằng mặt không bằng lòng đành phải cùng nhau trở về.
Còn Tần Gia Luân cũng thôi không nói nữa…
Lúc ấy thứ đợi bọn họ không phải bữa tối, mà là những ly trà do Nguyệt Thành đích thân pha…
“...”
Đám trẻ im lặng, chỉ có Nguyệt Chân là thản nhiên.
“Bố à, bọn nó nhỏ thế không biết uống trà, mang sữa ra cho tụi nó đi.”
“Ê ê, tụi em hết tuổi uống sữa rồi!”
Trẻ 5 tuổi đã cai sữa ăn cơm rồi.
Hai tên Vũ kia vẫn nhất quyết quay mặt đi không nhìn đối phương.
Nhưng bọn họ vẫn ngập ngừng định hỏi gì đó.
“Bao giờ chúng tôi được về nhà?”
Giang Thần Vũ sau khi hỏi câu nói đó, Mặc Lăng Vũ cũng không định hỏi nữa.
Có lẽ cả hai đứa đều có chung câu hỏi.
Nguyệt Thành anh ta tỏ ra thân thiện cười đùa.
“Không cần lo, ta báo cho gia đình các cậu rồi.
Các cậu sẽ ở đây một thời gian sắp tới.”
Tuy anh ta đã tỏ ra thân thiện hết sức có thể, nhưng trong mắt mấy đứa trẻ, nó không khác gì nụ cười ghê rợn của mấy tên bắt cóc là mấy.
“Sao, muốn về à? Khà khà, để lại cái chân rồi về nhé?”
Đó chính là thứ mà bọn trẻ nghe thấy từ miệng của Nguyệt Thành.
Điều đó cũng chẳng có gì lạ, bởi anh ta tuy thân thiện, nhưng khuôn mặt lại chẳng thân thiện chút nào.
Nguyệt Thành không để ý biểu cảm của bọn nhỏ, lại thấy một cái lá trên đầu Mặc Lăng Vũ nên định đưa tay ra nhặt.
Mặc Lăng Vũ vô thức lấy tay chắn, mắt nhắm chặt biểu hiện bất thường.
Nguyệt Thành hơi bất ngờ về biểu hiện của cậu, xong cũng coi như không thấy gì mà lấy chiếc lá xuống, đặt vào tay Mặc Lăng Vũ.
“Trên đầu cậu có lá này.”
Xong anh ta cũng nhanh chóng đi mất.
Mặc Lăng Vũ sau khi ý thức biểu hiện của bản thân không ổn, cũng từ từ trở lại bình thường.
“Tần Gia Luân sao cậu lại run thành thế kia haha!”
“Tôi… Tôi…”
Tần Gia Luân ngượng không nói lên lời, Nguyệt Chân lại cứ thao thao bất tuyệt khi kể về bố mình, nói cái gì mà ông ấy thân thiện lắm, chưa giết ai bao giờ chỉ biết đánh người gần chết thôi…
Bọn họ rất nhanh trở lại trạng thái bình thường, Giang Thần Vũ vẫn như bình thường, chọn im lặng quan sát bọn họ từ xa.
Và lần này cậu lại đặt ánh mắt lên người Mặc Lăng Vũ không có ý định rời đi..
Danh Sách Chương: