Ngay lúc này, lại có thêm một người nữa xuất hiện.
Mà người này, cả đời cô cũng sẽ không quên…
“Hắn ta là Tú thiếu, con của Tú Đại La người đã đầu tư cho bộ phim lần này đấy.”
“Thật vậy sao? Nhưng trông mặt hắn có vẻ… không đẹp lắm.”
Một số người cười rảnh miệng liền đứng đàm tiếu về cái tên vừa mới tới đây.
Mà Khả Hân đứng đằng khác thì lại đứng yên, vẻ mặt đen tối chứa nhiều tâm tư.
Cô trầm lặng không nói gì.
“Xin chào mấy cưng, anh tới rồi đây!”
Một tên đàn ông toàn thân mùi dâm khí, nét mặt khốn nạn kèm theo một nụ cười hở lợi.
Bên cạnh còn có hai cô gái mặc đồ hở hang quá độ.
Mỗi tay hắn ôm một cô, đúng là một tên khốn xấu cả người lẫn nết.
Mà hắn ta tới đây, nhất định là có mục đích bất chính, có lẽ còn chứa đầy suy nghĩ đồi bại trong lòng.
“Cô em sao đứng đây trông buồn thế? Mau lại đây anh thương nào.”
Hắn ta thấy Khả Hân thì cái bản mặt hắn càng hèn hạ, tiến tới trêu đùa cô trước toàn thể mọi người tại đứng tại đó.
Khả Hân cười nhẹ, thái độ bất cần không hề lo sợ.
“Tú thiếu, ngài đừng nực cười như thế, ra dáng một con người đi nào.”
Mà tên kia nghe thấy lời này thì thập phần tức giận, hắn ta vốn định dạy cho cô một bài học, nhưng may thay có Đạo diễn Hà đứng gần đó nói đỡ cho cô vài lời:
“Tú thiếu, cô ta chỉ là người mới, không cần quan tâm lời cô ta nói làm gì.
Nơi đây nắng nóng, hay anh vào trong kia nghỉ ngơi cho đỡ nóng.”
“Tôi oái cần, hai em đi cả anh sang cái khách sạn kia đi.
Còn cô bé này cứ đợi đấy, mọi chuyện chưa xong đâu.”
Trước mặt phim trường có một cái khách sạn, mà ở bên đó Lục Nguyên bà ta cũng đang giải quyết vấn đề đường ruột...
Đạo diễn Hà sau khi nói với cô vài câu thì cũng trở về chỗ của mình, đoàn làm phim lại tiếp tục làm việc như bình thường.
Mà lúc này Từ Viễn Phong mới xuất hiện, do lịch trình bận rộn nên anh ta được đạo diễn đặt cách có thể đi muộn.
“Cô bé sao cọc vậy?”
Từ Viễn Phong sau khi chào hỏi đạo diễn xong anh ta liền tới gần Khả Hân để chào hỏi.
Mà cô lại trực tiếp đi luôn, không thèm ngoảnh lại nhìn anh lấy một cái.
“Mình đã tắm rồi mới tới đây mà…”
Khả Hân đã hết cảnh của ngày hôm nay, vậy nên cô có thể đi về ngay lập tức.
Thế nhưng cô lựa chọn ở lại để làm một số chuyện…
[...]
Bên trong tòa khách sạn kia...
“Chắc chắn là do con oắt đó làm, ui da, tao nhất định sẽ bốc phốt mày! Để xem ai cứu được mày.”
Lục Nguyên tức giận oán thán, bà ta đã ngồi trong nhà vệ sinh cả một ngày trời, sao mà không tức được.
Bà ta cầm lấy ly nước trên bàn rồi uống một ngụm cho hả cơn tức, sau đó liền cầm lấy điện thoại trên bàn xem giờ.
“Ba giờ rưỡi rồi, đoàn phim chắc chắn vẫn còn trên phim trường, mình phải đi tìm con oắt đó tính sổ mới được.”
Lục Nguyên vừa mới bước ra khỏi cửa, lại thấy bóng dáng Khả Hân đi ngang qua, bà ta liền tức giận đùng đùng đuổi theo.
“Con khốn, mày mau đứng lại!”
Nhưng bà ta vẫn đi chậm hơn vài bước, đi tới cuối hành lang lại để lạc mất cô.
“Ả không thể chạy nhanh thế được, chắc chắn đang trốn ở đâu đó.”
Lục Nguyên mặt đỏ phừng phừng, nhìn bà ta nóng tới mức sắp phát nổ tới nơi rồi.
Bỗng lúc này Lục Nguyên thấy một căn phòng cửa còn đang mở, liền chắc chắn cô trốn bên trong lên liền chạy vào.
“Con chó! Mày còn muốn trốn?”
Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại tiếng nói của một tên đàn ông vô sỉ trong căn phòng thiếu ánh sáng:
“Bày đặt độc mồm độc miệng, không phải vẫn là hẹn anh tới đây sao? Em đừng lo, anh sẽ cho em lên tới tận mây haha!”
Lục Nguyên biết đã vào nhầm phòng, đang định chạy đi thì cơ thể bà ta phản ứng lạ, bà ta co hai chân lại mặt đỏ bừng, đôi tay lại cho lên ngực mà sờ nắn.
“Chết tiệt, nước có vấn đề!”
Cuối cùng, bà ta vốn không thể thoát ra khỏi căn phòng đó...
Khoảng nửa tiếng sau tại phim trường…
“Mọi người mau uống nước đi, tôi mới đi mua về cho mọi người uống đây.”
Khả Hân cười tươi rồi đưa cho mỗi người một cốc nước lạnh giải khát.
Một chút hành động nhỏ này của cô cũng khiến đám người rảnh rang kia có chuyện để nói.
“Cô bé này đúng là vừa diễn xuất tốt lại còn rất biết điều.”
“Ừ, tôi thấy cô bé này lấy được vai này cũng không lạ đâu.”
Nhưng vẫn có người chanh chua chảnh chọe không thèm uống thứ nước Khả Hân mua về.
“Có một ly nước mà cũng bày đặt, bộ mấy người chưa uống nước bao giờ hay gì?”
Mà người đó không ai khác chính là em gái tốt của cô, Huyền Giai Mẫn.
Sớm quen với việc này nên Khả Hân cũng chẳng nói gì, mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Mà cô vẫn cứ chạy khắp nơi phát túi nước mà mình mới mua.
“Huyền Khả Hân cô mau cút ra đây cho tôi!”
Lục Nguyên mặt đỏ phừng phừng, quần áo đã nghiêm chỉnh nhưng vết tích trên cái cổ của bà ta vẫn còn chưa biến mất.
Mà đoàn phim đang nghỉ ngơi thì bà ta hét loạn lên làm mọi người xôn xao đi tới xem.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết.”
Lục Nguyên nửa muốn nói, nửa không muốn nói, liền hỏi Khả Hân với giọng điệu ngập ngừng.
“Lúc ba giờ rưỡi cô đi đâu?”
Khả Hân ngơ ra tỏ vẻ không hiểu lời bà ta nói.
“Em á? Thì em đang chia nước cho mọi người.”
Lục Nguyên tức điên lên, liền tặng cho cô ta một bạt tai vào mặt.
“Nói dối! Lúc đó cô đang… Tôi rõ ràng thấy cô đang ở bên tòa khách sạn kia chơi đùa với một phú nhị đại nào đó.
Sao có thể ở đây phát nước?”
Bà ta nhất định nghĩ rằng tại thời điểm đó chỉ có hai người bọn họ nên thoải mái xuyên tạc.
Nhưng nhận lại chỉ có tiếng cười của mấy người xung quanh.
“Hahaha, tiền bối lục mê sảng rồi!”
Còn chưa rõ sự tình, Khả Hân liền ủy khuất mà nói với bà ta:
“Tiền bối Lục, tuy tôi biết bản thân mình yếu kém, nhưng bà sao có thể bôi nhọ danh dự và phẩm hạnh của tôi như thế được.”
Xung quanh cũng đầy tiếng xì xào, trách Lục Nguyên cố tình đổ oan cho Khả Hân.
Mà Từ Viễn Phong cũng vào nói đỡ cho Khả Hân.
“Lục Nguyên, bà đừng tưởng bản thân hơn người khác một bậc, được gọi là tiền bối liền muốn nói gì thì nói.”
Lục Nguyên không thể hiểu bọn họ nghĩ gì, đáng nhẽ ra bọn họ phải chỉ trích Khả Hân mới đúng.
Hoặc là nói: “Tiền bối Lục sao có thể đổ oan cho một cô nhóc không danh không tiếng.” mới đúng chứ…
“Mấy người vì sao lại tin một con nhóc không danh không tiếng, mà lại không tin tiền bối của mấy người?”
Lúc này chưa ai nói lời nào giải thích, bỗng Huyền Giai Mẫn nhảy vào mà xỉa xói:
“Mọi người đang khát nước, tiền bối đừng nóng.”
Thấy cốc nước trên tay của đám người vây quanh, Lục Nguyên cười phì một cái, tỏ ra khinh bỉ.
“Tôi không ngờ mấy người lại bị mua chuộc chỉ bằng một ly nước.
Tỉnh táo lên mà nhìn người trước mặt!”
Từ Viễn Phong thở dài bất lực, lắc đầu ngán ngẩm.
“Bà mới là người nên tỉnh táo đấy.
Bà nói thấy Huyền Khả Hân ở khách sạn bên kia sao?”
Sau đó anh lấy điện thoại ra dí vào mặt Lục Nguyên, điện thoại giờ đang hiển thị là ba giờ chiều.
“Vậy những lời bà vừa nói là tiên tri à?”
Khả Hân vẫn cứ đứng một bên làm người bị hại, không một chút ủy khuất.
“Chuyện này… sao có thể được?”
Thấy biểu cảm đặc sắc của vị tiền bối Lục Nguyên này, mọi người xung quanh không ngừng tỏ ra buồn cười.
Bình thường bà ta thích cười nhạo chế nhạo thế nào thì người khác cũng thích làm ngược lại với bà ta như thế.
“Chúng tôi đã bảo tiền bối Lục mê sảng rồi mà.”
“Tôi lại không nghĩ thế, rõ ràng bà ta là đang cố tình vu khống người vô tội.”
“Chắc không có chuyện gì để làm.”
“...”
Lần đầu tiên Lục Nguyên bà ta trở thành người bị đàm tiếu, nhưng bấy nhiêu đây còn quá nhẹ so với những điều bà ta xuyên tạc trên mạng xã hội.
Những người bị chỉ trích vô căn cứ kia lại chịu bao nhiêu lời bình luận ác ý.
Bấy nhiêu đây chưa là gì cả.
“Được, các người được lắm.
Tôi nhớ mặt các người rồi! Chuyện này chưa xong đâu.”
Biết bị tính kế cho không còn đường lui, bà ta đành nhục mặt rời đi.
“Đúng là chuyện này chưa xong đâu.” Khả Hân thầm nghĩ.
Người làm ra những chuyện này, quả thực là do cô..
Danh Sách Chương: