• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khoảng năm giờ chiều, Khả Hân tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

Mặc Lăng Vũ không biết vì chuyện gì mà đi trước rồi.

Trong nhà bây giờ chỉ còn một mình cô và cả một vài người khác nữa…
“Mặc Lăng Vũ về đây chưa?”
Khả Hân theo tiếng giọng quay đầu ra ngoài cửa, kẻ muốn giết cô lại tới rồi.
Lần này Tần Gia Luân lại trông có vẻ an tĩnh hơn hẳn, giống như anh ta không phải đến đây tìm cô.
“Về rồi.”
“Cậu ta chưa giết cô à?”
“...”
Khả Hân cười nhạt, lại làm bộ dạng khiêu khích.
“Anh muốn giết tôi sao?”
“Rất muốn.” Anh ta lại nói, “Nhưng tôi đang bận rồi.”
Anh ta đang bận đi kiếm thuốc, vốn không định làm gì cô.
Khả Hân không nghĩ nhiều, bây giờ cô chưa tỉnh táo, cô phải đi ra ngoài hóng gió để bớt nghĩ linh tinh.
“Anh bận tiếp đi, tôi đi trước đây.”
Tần Gia Luân vì nghĩ rằng cô sợ mình nên cũng chẳng nghĩ nhiều, nên cũng mặc kệ cho Khả Hân rời đi.
Cô chậm bước ra khỏi đó, lại hơi ngập ngừng với người đàn ông thân y nhiễm máu kia, trong mắt hắn chứa nửa tia sát khí, nửa tia oán hận.
Hắn chính là hận màn đêm u uất nhà cô, hắn chính là hận cô vì cô là kẻ gián tiếp gây lên tất cả.

Và hắn, chính là Mạnh Thành Lang.

“Tôi…”
Mạnh Thành Lang vốn đã bị thương, lại gặp kẻ gây lên cái kết cục ngang trái này, vì vậy hắn ngay lập tức thổ huyết, nhổ ra đất một ngụm máu lớn.
“MAU CÚT! ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤY MẶT CÔ NỮA, CON KHỐN!”
Không phải hắn không rõ Nguyệt Chân vì sao lại chết, chẳng qua hắn quá bức bối, hắn cần một người để trút giận.

Và người mà hắn dùng để trút hết những khổ tâm, tội lỗi lại chính là Khả Hân…
Khả Hân cũng rõ điều đó, nhưng khác với hắn, người cô có thể đổ lỗi lại chính là bản thân mình.
Khả Hân im lặng, cô thật sự không thể biện minh bất cứ điều gì, nên chỉ có thể giấu mặt xuống đất, đầu không dám ngẩng đầu lên mà nhìn hắn.
Tần Gia Luân dẫu nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng anh ta không thèm quan tâm,anh ta cần phải tìm ra thuốc giảm đau trước khi trong nhà xuất hiện thêm một cái xác chết.
Nghĩ tới đây anh ta lại tức, sao anh ta phải làm cái chuyện này? Đáng nhẽ ra có xe, anh ta đã có thể vứt Mạnh Thành Lang ở một cái bệnh viện quái đản nào đó.Lại chỉ vì Mặc Lăng Vũ chơi khốn nạn cướp xe, nên anh ta lại phải làm ngựa, kéo cả cái tên ngu xuẩn kia tới bệnh viện gần đó.
Nhưng rồi khi anh cuốc bộ tới bệnh viện, mới nhớ lại rằng mình đã bỏ quên cả tiền trong xe.

Ít khi dùng tới danh thiếu gia nhà họ tần, lại vào đúng cái bệnh viện hẻo lánh không sạch sẽ cũng không biết điều.

Lại thấy anh dùng xe đẩy đẩy một cái xác, trong lòng bọn họ đều nhất trí không khám cho anh ta.

Bọn họ chính là chê anh nghèo, lại sợ dính phải tên giết người, không muốn gây thêm rắc rối cho cái bệnh viện bé nhỏ ấy.

Nên thẳng thừng đuổi anh ta đi.
“Hôm nay đạp phải phân chó hay sao mà đen thế.

Hết gặp cướp xe lại gặp mấy tên có mắt như mù, không biết trời cao đất dày là gì.”
Tần Gia Luân nắm tay chặt lại mặt nổi gân xanh, thực sự biểu cảm rất muốn đánh người…

“Nguyệt Chân mất tích để lũ trộm hoành hành chán, phải kêu chị ta xử lý Mặc Lăng Vũ mới được.”
Vừa nói, Tần Gia Luân lại thống khoái cười lớn, sau đó lại lục lục cái phòng của Nguyệt Chân.

Anh ta muốn tìm thuốc cho tên kia uống tạm.

Cuối cùng anh ta cũng mò ra được một hộp thuốc phía đầu giường.

Một tên không biết gì về y dược như Tần Gia Luân đương nhiên không biết đây là thứ thuốc gì.

Nhưng anh ta đoán bừa được, anh ta cho rằng đây chính đích thị là thuốc giảm đau.
Tần Gia Luân cứ tỏ ra tri thức rồi gật gù như đã thấu, sau đó lại khuệnh khoạng mang lọ thuốc giảm đau kia đưa tới cho Mạnh Thành Lang.

Nhưng Mạnh Thành Lang sau khi cầm được lọ thuốc, thay vì uống nó một cách ngu ngốc lại bật cười một cách ngây dại.
“Haha.”
“Anh cười cái gì?”
“Đại ca, anh có biết đây là thứ gì không?”
Tần Gia Luân dĩ nhiên không biết, nhưng anh ta không thể nào bị tên đần trước mặt xem thường, nên tự tin nói:
“Biết, đương nhiên biết.”
Anh ta nói dối không chớp mắt, nhưng Mạnh Thành Lang đương nhiên không tin.

Vì anh biết loại thuốc này là gì.


Thời gian trước vì muốn hiểu rõ người kia, Mạnh Thành Lang đã cất công tìm hiểu một chút về ngành y.

Tuy không học được gì quá cao siêu, nhưng đủ điều kiện để anh ta mở một quầy thuốc để bán, anh ta đã đủ đạt tới trình độ nhìn thoáng là biết thuốc gì rồi.
Lúc đó vì người, đọc vài con chữ khó hiểu cũng thật vui, bây giờ khi biết được đây là thuốc gì, hắn lại chỉ ước đôi mắt mình đui mù, thần trí bất thường.

Bởi đây chẳng khác gì thấy đinh cọc đinh, đè lên vết thương cũ mà đâm vào da thịt chua sót.
“Anh nói lại xem, đây là thuốc gì?”
Tần Gia Luân sau khi thấy sắc thái trên khuôn mặt hắn, sự tự tin cũng giảm bớt đi ài phần.
“Thuốc giảm đau… sao vậy?”
Hắn ta chỉ cười nhẹ rồi gật đầu, tỏ ra huyền bí vô cùng.

Thoạt đầu hắn dốc ra tay một hai viên thuốc, sau đó dần già lại dốc sạch cả lọ thuốc ra tay.

Tần Gia Luân hồi đầu không nghĩ nhiều, nhưng đợi tới giây tiếp theo, khi thời gian đã điểm thì Mạnh Thành Lang đã không ngần ngại cho tất cả thuốc vào miệng, khó khăn nuốt chửng.

Khi ấy Tần Gia Luân mới nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề.
“Thằng điên này! Sao tự nhiên lại nốc hết thuốc như thế?”
Nhưng chẳng đợi Tần Gia Luân dốc người cậu ra lấy thuốc đã nuốt xuống bụng, hắn ta đã cầm lấy tay anh, rồi dùng ánh mắt nhờ cậy.
“Trước khi tôi mất đi thần trí của mình, anh hãy nhanh chóng chạy theo Huyền Khả Hân đi.

Và bằng mọi giá phải khiến cô ta bồi táng cùng tôi.”
“Muốn giết cô ta thì tự đi mà giết, hận cô ta lại đi chết à? Mà anh thì hận cô ta cái gì? Tôi tưởng các người chung thuyền với Mặc Lăng Tần cơ mà?”
Mạnh Thành Lang biết bản thân chẳng xứng đáng động tới Khả Hân, vì chính anh cũng là người đã gây lên điều tồi tệ kia.

Vì vậy, cách anh có thể chuộc tội cũng như có thể gặp lại người mình yêu chính là chết đi vào giao mối thù này cho nhóm người Mặc Lăng Vũ.
“Thuyền không vững lật và chìm rồi.”

Tần Gia Luân nhìn hắn cười u uất tới sợ, anh ta chẳng kịp nói thêm gì đã bị anh ta chặn họng.
“Kẻ chết kẻ sống tôi không chịu nổi.” Mặt hắn nhăn lại, không ai có thể giữ được sắc khí khỏe mạnh sau khi uống từng ấy thuốc.
Nhưng Tần Gia Luân lại không gấp gáp như hồi đầu, anh ta bị Mạnh Thành Lang gây sự chú ý mạnh tới những câu nói của anh ta.
“Kẻ chết?”
Mạnh Thành Lang cười khư khư vài tiếng: “Ồ, tôi quên mất anh vẫn chưa biết gì đúng không? Chắc Mặc Lăng Vũ cũng chưa biết đâu nhỉ?”
“Biết? Biết cái gì?”
Anh ta hoàn toàn không hiểu những gì hắn nói, kẻ chết là ai? Sao hắn lại không chịu nổi?
Không phải não Tần Gia Luân không nhảy số, trong đầu anh sớm đã nghĩ tới Nguyệt Chân.

Bởi với phản ứng này của Mạnh Thành Lang thì chỉ có thể là Nguyệt Chân mà thôi…
Nhưng đương nhiên Tần Gia Luân đã đá bay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Ai chết? Người thân cậu à?”
Câu hỏi này, Tần Gia Luân thật muốn hắn gật đầu một cái, nhưng mặt hắn tối sầm lại, da mặt bất giác bị xếp thành những lớp mỏng chồng lên nhau.

Hắn ta đôi mắt đỏ hoe, khó nói thành lời.
“Anh… không phải đoán ra rồi à?”
Tần Gia Luân trở lên cáu giận, túm lấy cổ hắn ta sốc lên như thể muốn ném hắn ra ngoài.
“Cậu nói dối! Chị ấy không thể!”
Thật sự không thể, Nguyệt Chân thật sự không thể nào chết dưới tay Mặc Lăng Tần được.

Dù ông ta không nể mặt Mặc Lăng Vũ, cũng sẽ nể mặt chú Nguyệt đã chết kia.

Với lại, không phải chị ta rất mạnh sao? Chị ta làm sao có thể bị hạ gục một cách dễ dàng như thế.
Đối với tính khí sốc nổi của sếp cũ, Mạnh Thành Lang lại chỉ cười nhạt.
“Đấy là sự thật, và sự thật ấy anh cần phải chấp nhận.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK