Khả Hân hồi đầu không biết Mặc Lăng Vũ đưa cô tới dự tiệc là để làm gì, nhưng từ khi thấy đám phóng viên bao vây hội trường thì cô đã phần nào hiểu việc Mặc Lăng Vũ đang muốn làm.
“Đừng tỏ ra bất ngờ như thế, đây là chính là lý do có bản hợp đồng kia, tôi thuê cô không phải chỉ để chơi đâu.”
Khả Hân tuy không thích bị gắn mác “bị bao nuôi”, nhưng cô lại không tỏ thái độ khó chịu với anh.
Cô chỉ cười cười nghĩ tới viễn cảnh gặp cô em gái của mình tại bữa tiệc kia, nghĩ tới cảnh tận tay mình chiếm lấy spotlight của cô em gái thì cô lại chẳng màng cái chuyện bị đồn thổi kia nữa.
Bản thân cô cũng chẳng màng tới mấy lời đàm tiếu kia từ lâu rồi.
“Nhìn kìa, lại có thêm một chiếc xe tỏa mùi tiền kìa.”
“Tôi lại muốn biết đó lại là đại nhân vật nào.”
Đám phóng viên chú ý về chiếc xe Bugatti đang dừng lại kia, bọn họ đang đợi người bên trong bước xuống để bắt đầu múa bút đưa tin.
Cả buổi ngày hôm đó bọn họ đã không săn được tin gì hay rồi.
Mặc Lăng Vũ bước xuống cùng với những ánh đèn flash chớp nháy liên tục, phong thái khi xuất hiện cũng thực khiến cho người khác muốn đẻ con.
“Aaa! Là Mặc Lăng Vũ đại boss công ty Hoa Nghệ.
Tôi đây là lần đầu thấy anh ta ngoài đời đấy.” Một cô phóng viên phấn khích reo lên.
“Mặc Lăng Vũ khá kín tiếng, sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở đây vậy?”
“Tôi không biết không biết, anh ta xuất hiện cũng quá đẹp trai rồi, trông cái khuôn mặt tuấn mỹ kia so với tứ đại mỹ nam trong Showbiz còn đẹp hơn cơ đấy.”
Cả hội trường xôn xao trước sự xuất hiện của anh.
Nhưng bọn họ chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy Mặc Lăng Vũ lại vòng qua xe, lịch thiệp mở cửa xe cho Khả Hân.
“Trời, không biết Mặc Lăng Vũ lại còn dẫn theo cả bạn cặp đi cơ đấy.
Có khi nào đó là Tần Gia Luân không? Một đứa như tôi thấy hóng quá đi mất!”
Trong giới từ lâu đã nhận định Mặc Lăng Vũ và Tần Gia Luân là một cặp vì bọn họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau, vả lại… Mặc Lăng Vũ còn chưa bao giờ có bạn gái tin đồn, mà anh cũng chưa bao giờ phản bác chuyện yêu Tần Gia Luân nên mới khiến người khác hiểu lầm như thế…
Mặc Lăng Vũ đưa tay rước cô xuống xe, cô đứng trước ánh đèn flash thì có cảm giác hơi khác lạ.
Từ lâu lắm rồi cô vẫn chưa được đứng trước ánh hào quang này.
“Đi thôi.”
Nói xong Khả Hân yên tâm khoác tay Mặc Lăng Vũ đi vào.
Đám phóng viên bên ngoài thấy Khả Hân thì bắt đầu nháo nhào lên viết tin, sao bọn họ không gấp được.
Bạn cặp của Mặc Lăng Vũ lại là một cô gái có nhan sắc diễm lệ tới nhường này, nếu bọn họ đưa tin lên thì không biết cái tin này sẽ hot thế nào…
“Đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không ai dám viết bừa đâu.”
Mặc Lăng Vũ an ủi Khả Hân.
Nhưng đáp lại anh không phải một lời cảm ơn.
“Xin lỗi, tôi không sợ mấy chuyện này.”
Khả Hân chỉ là hơi sững ra trước sự kí.ch thích này thôi.
Mặc Lăng Vũ cũng không nói gì nữa, trực tiếp dẫn cô nhập hội.
Và đương nhiên sự xuất hiện của cô và sự nổi bật của Mặc Lăng Vũ đã thu hút mọi ánh nhìn, đám nữ minh tinh thì không ngừng đỏ mắt khi thấy một đứa vô danh tiểu tốt như cô giật mất ánh hào quang.
Mà trong số đó, Khả Hân còn bắt gặp ánh mắt đố kị sen lẫn với bất ngờ của cô em gái khi thấy cô xuất hiện tại đây.
Thấy cô em gái đang mở mắt to nhìn mình, Khả Hân chỉ nhẹ gật đầu rồi mỉm cười.
Mà việc này lại chọc điên Huyền Giai Mẫn.
“Vậy mà khi mình ngỏ lời mời lại không chịu đi cùng mình.
Đúng là đáng ghét!” Huyền Giai Mẫn thầm nghĩ.
“Ngài Vũ, lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội gặp nhau, vị tiểu thư quyến rũ này là?”
Một đám người trông cũng có chức có quyền tới trước mặt Mặc Lăng Vũ mà chào hỏi.
“Bạn gái của tôi.”
Mặc Lăng Vũ trực tiếp khẳng định nghi ngờ trong lòng đám người kia, mà cái người vừa hỏi cũng ngượng ngùng đáp lại:
“Ấy chết, tôi thật thiếu tinh tế quá, có vậy cũng nhìn không ra.”
“Haha, lão mắt mờ rồi đấy Trịnh Tổng.”
Đám người nhàm chán kia nói chuyện khiến Khả Hân thấy phát buồn, cô liền nói thầm vào tai Lăng Vũ:
“Tôi rời đi một chút, anh cứ ở lại đây nói chuyện đi.”
Anh đã đạt được mục đích rồi nên cũng không miễn cưỡng, liền để cô rời khỏi.
Mà Khả Hân điều đầu tiên là nở một nụ cười đầy thân thiện rồi tự tin bước tới gần Huyền Giai Mẫn.
“Sao em lại buồn bực như thế?”
Khả Hân sau khi thấy khuôn mặt đố kị đến phát bực của Huyền Giai Mẫn thì vừa cười vừa nói.
Coi ta lại nói năng một cách châm chọc:
“Không, chỉ là con muỗi nó bay vào mắt của em, em ngứa mắt quá lên mới bực bội như vậy.
Nhưng sau khi thấy chị nói như thế thì em suy nghĩ lại rồi.”
Khả Hân hiểu cô ả đang có ý châm chọc, nhưng cô không tỏ ra lo lắng, trái lại còn hỏi tiếp:
“Em suy nghĩ thế nào?”
“Cuối cùng nó cũng chỉ là một con muỗi chướng mắt tùy tiện nhấn nhẹ cũng chết, sao em phải bận tâm chứ?”
Nghe cô ả tỏ ra đắc ý nói, Khả Hân cười nhẹ rồi đáp trả:
“Chắc em có sự nhầm lẫn rồi, ở nơi này sẽ có muỗi sao? Hay là ngày mai chị dẫn em đi khám mắt nhé? Chắc mắt em có vấn đề nên mới thấy ngứa như thế.”
Khả Hân nói ngược lại, ý trong lời nói của cô là chê Huyền Giai Mẫn không có nhận thức đúng đắn, có cái nhìn sai lệch, nói trắng ra là chê cô ả ngu dốt thấp kém, tới lời nói cũng xằng bậy vớ vẩn.
“Chị!”
Cô ả tức điên lên chỉ chỉ chỏ chỏ Khả Hân.
“Chết, chị nói sai cái gì rồi à? Nhưng sao em lại hỗn như thế? Dám chỉ thẳng tay vào mặt chị cơ đấy…”
Khả Hân cười cười nói nói không ngừng, còn Huyền Giai Mẫn thì oán hận không thôi.
Cô ả tức không thể đạp cho Khả Hân vài cái.
Nhưng nghĩ lại thì đang trước mặt ống kính nên cô ả không dám làm xằng bậy.
Lại nghĩ ra một kế mà nói:
“Kia là Boss Vũ sao? Hồi đầu anh ấy còn có ý mời em đi cùng, nhưng em từ chối vì không muốn dính vào quy tắc ngầm.
Mà chị lại đi cùng anh ta… chị có đang ổn không?”
Khả Hân có một nghìn cách để phản bác lại lời ảo tưởng của cô em gái mình, nhưng chưa kịp làm gì thì một người đã nhanh chóng tới để bênh vực cô:
“Cô ấy ít ra còn chân thật hơn cô nhiều đấy Huyền Giai Mẫn.”
Từ Viễn Phong xuất hiện trong bộ âu phục màu trắng, vẫn tỏa ra ánh hào quang khi xuất hiện.
“Viễn Phong anh đang nói gì vậy?”
Huyền Giai Mẫn tỏ ra trốn tránh.
“Sao? Không đi đêm thì sao cô phải sợ ma?”
Từ Viễn Phong nói trúng tim đen của ả, ả ta tức tối không nói được gì liền tức giận bỏ đi.
Mà sự giúp đỡ này của Từ Viễn Phong lại chẳng khiến Khả Hân cảm động chút nào, cô trực tiếp quay đi luôn không thèm ngó ngàng tới anh.
Từ Viễn Phong thấy bản thân bị ghét bỏ cũng đành chịu, không dám đi theo Khả Hân nữa.
Khả Hân ngồi một chỗ cầm ly rượu uống, cô không định giống như mấy cô minh tinh kia đi kết giao với nhau chia bè kết phái, cái gọi là bạn bè trong giới Showbiz này, chẳng qua chỉ là một hình thức qua lại đầy giả tạo.
Cô đã sớm không còn tin ai nữa rồi.
Một hồi sau hội trường vang lên khúc nhạc khiêu vũ du dương, Khả Hân đang thưởng rượu thì một bàn tay chìa ra trước mặt cô, là Mặc Lăng Vũ.
“Tới giờ lên sàn rồi.”
Khả Hân nghe Mặc Lăng Vũ nói thì cười một tiếng, sau đó nắm lấy tay anh cùng khiêu vũ một điệu.
Kết thúc mà khiêu vũ nhịp nhàng đầy ăn ý, cả hội trường vang lên một tiếng vỗ tay tán thưởng hai người bọn họ.
“Làm tốt lắm.” Mặc Lăng Vũ cũng tán thưởng cô.
Khả Hân gật đầu nhẹ, sau đó lại bắt đầu tỏ chóng mặt, ngồi xuống ghế được một lúc thì nói với Mặc Lăng Vũ một tiếng rồi ra về.
Nhưng vừa mới rời buổi tiệc cô lại tỉnh táo mà đi thẳng, không một chút biểu hiện của người say.
Thì ra lúc nãy chỉ là do cô diễn để nhanh chóng rời khỏi đó mà thôi….
Danh Sách Chương: