“Muốn tiểu đêm?” Chử Thiệu Lăng mở mắt nhìn nhìn bên ngoài, “Gọi người đem bô đưa vào.”
Vệ Kích lắc đầu, nhỏ giọng: “Đánh thức Hoàng thượng, thần muốn ra ngoài nhìn xem bây giờ là mấy giờ, đừng để lâm triều đi muộn.”
Chử Thiệu Lăng bật cười, kéo chăn đắp cho Vệ Kích: “Ngươi còn thật chăm chỉ, lâm triều trễ một khắc nửa khắc thì có sao? Lúc trước tiên đế còn trễ đến hai canh giờ. Đêm qua còn không đủ mệt? Lại nằm một lát….”
“Lần lâm triều đầu tiên làm sao có thể chậm trễ?” Vệ Kích cuộn tròn lại trong chăn, cũng không quên khuyên can, “Lại nói, Hoàng thượng không giống với tiên đế, Hoàng thượng muốn làm thịnh thế minh quân.”
Chử Thiệu Lăng thầm nghĩ ta lúc nào nói qua muốn làm minh quân a…. Nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ nghe hiểu, gật gật đầu: “Đúng, còn phải làm phiền ái khanh không quên nhắc nhở khuyên can trẫm.”
Vệ Kích bật cười: “Thần đang nói chính sự….”
“Ta cũng đang nói chính sự a.” Chử Thiệu Lăng nghiêng thân nhẹ nhàng mát xa thắt lưng Vệ Kích, ôn nhu hỏi, “Còn đau không?”
Vệ Kích buông mi lắc đầu, Chử Thiệu Lăng xoa thật mạnh: “Đáng tin sao? Thật có đau ngươi cũng sẽ không nói, một lát ta vào triều, lại dặn Vương Mộ Hàn chuẩn bị canh cẩu kỷ hoa hồng cho ngươi.”
Chử Thiệu Lăng kéo trung y của Vệ Kích ra một ít, chạm lên vết sao trên người hắn, thấp giọng: “Ngự y nói khi trời lạnh những vết thương này sẽ vừa đau vừa ngứa, ngươi làm sao lại không nói ra?”
Vệ Kích vội lắc đầu: “Ngự y khoa trương rồi, chỉ có lúc tuyết vừa bắt đầu rơi có chút ngứa, về sau cũng không có gì.”
“Có nghĩa là cũng từng khó chịu qua?” Chử Thiệu Lăng xoa đầu Vệ Kích, trách, “Về sau mỗi ngày Chương Ngự y đều sẽ đến bắt mạch bình an cho ngươi, nếu ngươi có đau có ngứa gì, nếu để ta từ miệng Chương Ngự y biết được… xem ta xử lý ngươi thế nào.”
Vệ Kích cảm động, buông mi dịu ngoan đáp lời: “Vâng, thần biết.”
“Nghe Ngự y nói vào đông chịu khó tắm nước thuốc sẽ dễ chịu một chút, đều là vài thứ được liệu bồi bổ thân thể lưu thông kinh mạch, ngươi kiên nhẫn tắm tắm đi, phải dứt khoát loại bỏ bệnh căn mới được, còn nhỏ như vậy….”
“Hoàng thượng, đã là giờ Mẹo hai khắc.” Vương Mộ Hàn ở phòng ngoài tẩm điện nhỏ giọng nhắc nhở, “Hoàng thượng đã dậy chưa?”
“Còn nhỏ như vậy, làm sao lại có thể để lại bệnh căn?” Chử Thiệu Lăng kéo chăn đắp kỹ Vệ Kích, xuống giường buông rèm, nói với bên ngoài, “Vào đi.”
Cung nhân bên ngoài nghe vậy nối đuôi đi vào, nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ Chử Thiệu Lăng rửa mặt, mười mấy người không ai dám hướng phía trong giường liếc mắt một cái, chỉ chăm chú hầu hạ cho Chử Thiệu Lăng. Vương Mộ Hàn tiếp nhận long bào cung nhân đưa đến, giúp Chử Thiệu Lăng mặc vào, Chử Thiệu Lăng khẽ ngẩng đầu để Vương Mộ Hàn thắt nút áo cho hắn, thản nhiên dặn dò: “Chờ hắn tỉnh dậy trước cho hắn ăn vài thứ, lại để hắn ngâm nước thuốc một hồi, trẫm đã để Chương thái y viết phương thuốc, có vài thứ, sợ là chất lượng trong Ngự y viện không tốt, ngươi trước đi trong kho hàng nhìn xem.”
“Vâng Vâng.” Vương Mộ Hàn liên thanh đáp ứng, cúi đầu, “Nô tài sợ người khác không cẩn thận, những dược liệu đó đều là nô tài chăm chú nhìn từng chút một, bảo đảm không có một chút sai lầm.”
Chử Thiệu Lăng khẽ vuốt sợi tóc mai rơi xuống, gật đầu: “Cẩn thận không thừa.”
Chử Thiệu Lăng ra khỏi phòng trong, ở bên ngoài dùng điểm tâm, Vương Mộ Hàn để cung nhân lui ra, thấp giọng: “Hoàng thượng, tối hôm qua Vinh vương quả nhiên dâng vũ nữ Minh Hi kia lên, lúc ấy Hoàng thượng đang trò chuyện cùng Vệ đại nhân, nô tài đã đem người giam lại.”
Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Ai hỗ trợ?”
Vương Mộ Hàn thấp giọng: “Tổng quản phủ Nội Vụ Địch Bảo.”
“Kia vừa lúc….” Địch Bảo này không phải thủ hạ của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng còn đang muốn tìm cớ cách chức hắn, lúc này không lợi dụng liền uổng, Chử Thiệu Lăng mỉm cười, “Truyền ý chỉ, tổng quản phủ Nội Vụ Địch Bảo, không tuân kỷ cương phép tắc, tổn hại quốc hiếu, ngay hôm nay cách chức, đuổi ra khỏi cung, chức tổng quản phủ Nội Vụ do công công tiếp quản.”
Vương Mộ Hàn mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ơn, Chử Thiệu Lăng cười nhẹ: “Đều là chuyện đương nhiên.”
Vương Mộ Hàn không ngừng tạ ơn, lại hỏi: “Vũ nương kia nên làm thế nào?”
“Từ ai đưa tới liền trả về đó.” Chử Thiệu Lăng buông đũa bạc đứng dậy, “Không cần giấu diếm, liền quang minh chính đại đưa đến cho Vinh vương đi, để cho càng nhiều người biết càng tốt.”
Vương Mộ Hàn nháy mắt hiểu ra, cười: “Nô tài hiểu được, hoàng thượng muốn nói cho mọi người, phương diện này không cần tính toán.”
Chử Thiệu Lăng hờ hững nói: “Không chỉ như vậy… ngươi trở về sẽ hiểu.”
Vương Mộ Hàn không nghĩ ra, cũng không dám hỏi nhiều, sau khi hầu hạ Chử Thiệu Lăng lên kiệu liền đi làm chuyện hắn dặn dò.
Lúc lâm triều, Chử Thiệu Lăng công bố tin tức chính mình muốn rõ ràng từ đầu đến đuôi chỉnh đốn lại lục bộ, lại nói chuyện Vân Nam bên kia một lúc, các loại quan lại đều thầm lo sợ, tân đế thật sự muốn thay máu triều đình sao?
Chử Thiệu Lăng ngồi trên long ỷ, toàn bộ thần sắc triều thần đều có thể thấy rõ, cuối cùng cười: “Hôm nay là lần đầu tiên trẫm tảo triều, vậy lại nói thêm vài câu….”
Chử Thiệu Lăng hàm tiếu chậm rì rì nói lời kinh người: “Tiên đế nhân từ, có một số việc không biết, cũng có một số việc cho dù nhìn thấy, nhưng vì nhân từ niệm tình nghĩa với chúng ái khanh nên không tỏ vẻ, đáng tiếc… tính tình của trẫm không nhân từ như tiên đế, đối với trẫm, mọi chuyện nói một không hai, đinh là đinh, mão là mão, trong mắt trẫm không chứa được hạt cát, tính tình trẫm thế nào… Ha hả, có lẽ các ai khanh cũng đã biết.”
Mọi người ở dưới không nhịn được nghĩ đến hơn một nghìn xác chết treo trên tường Phong Hòa thành, những người trước kia được tiên đế trọng dụng không khỏi đổ mồ hôi lạnh một phen, có một cựu thần hơn sáu mươi tuổi chịu không được, sắc mặt trắng bạch, Chử Thiệu Lăng giống như không phát hiện, lại hỏi: “Ý tứ của trẫm, các ai khanh hiểu chưa?”
Các đại thần vội vàng đáp lời, Chử Thiệu Lăng đứng dậy cười nói: “Hiểu được thì tốt, trẫm vừa lên ngôi, việc trong triều còn mong các ái khanh trợ giúp.”
Triều thân liên tục nói “không dám”, tiếp theo không còn chuyện gì liền bãi triều, Chử Thiệu Lăng tự mình đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu.
Trong Từ An điện ấm áp như xuân, Thái hoàng thái hậu đang tựa trên gối mềm cùng vài vị thái phi nói chuyện phiếm, Chử Thiệu Lăng vào phòng trong cung kính quỳ xuống thỉnh an Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu mỉm cười vội gọi Tôn ma ma nâng người dậy, Thái hoàng thái hậu kéo hắn đến bên người, cười: “Đứa nhỏ này… luôn lễ nghi nhiều như vậy, trong thời tiết này quỳ dưới đất không thấy lạnh sao?”
Cho dù nói như vậy, Thái hoàng thái hậu lại rất vừa lòng, sau khi Chử Thiệu Lăng đăng cơ, so với trước kia còn hiếu thuận hơn, trước kia rất nhiều chuyện không thể làm, hiện giờ trong cung Chử Thiệu Lăng nói một không hai, trước khi đăng cơ đã phân phó phủ Nội Vụ, cung ứng cho Từ An điện hết thảy gấp trước bội lần, ăn uống nghỉ ngơi của Thái hoàng thái hậu đều phải là thứ tốt nhất trong cung, các phu nhân cáo mệnh ngoài cung đến thỉnh an đều không ngừng cám thán Thái hoàng thái hậu có phúc khí, Thái hoàng thái hậu rất tự hào, liên quan đến sức khỏe cũng tốt lên không ít.
“Ai gia nghe nói ngươi lại ban thưởng ba danh cáo mệnh cho phủ Tĩnh Quốc công?” Thái hoàng thái hậu cười nói, “Mừng chết các nàng, phong một cái tam phẩm thì thôi, ngay cả con dâu đều được phong làm cáo mệnh nhị phẩm, quá lời rồi đi….”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Mẫu gia của Hoàng tổ mẫu, cho dù cho bao nhiêu vinh sủng cũng là tất nhiên, hiện giờ Vi Hàm Tường cũng rất được trọng dụng, tôn nhi đã phái hắn đến Hộ bộ, toàn bộ chỗ nợ nần rối mù bên kia còn chờ hắn thanh lý, cho phu nhân hắn ban thưởng cáo mệnh cũng là nên làm.”
Thục Thái phi nghe vậy cũng lên tiếng: “Công tử của phủ Tĩnh Quốc công sao có thể không phải người tài? Cho dù còn trẻ, có Hoàng thượng nhắc nhở cũng sẽ không kém đi nơi nào.”
Thái hoàng thái hậu cười càng tươi: “Cũng không thể rất nhân từ bọn họ, có nơi nào làm không tốt Hoàng thượng cũng nên thẳng thắn xử trí, tiểu hài tử không dạy dỗ mới không nên người….” Hiện giờ người của phủ Tĩnh Quốc cùng cùng phủ Tử Quân hầu liên tục được đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều, Thái hoàng thái hậu triệt để yên tâm, Chử Thiệu Lăng không giống như tiên đế, là một người biết tri ân báo đáp, hai phủ bị tiên đế áp chế vài thập niên, hiện giờ cũng đã có thể nở mày nở mặt.
Chử Thiệu Lăng cười đáp ứng, lại trò chuyện cùng Thái hoàng thái hậu một lúc mới trở về Thừa Càn cung.
Trong Thừa Càn cung, Vệ Kích vừa mới ra khỏi dục dung, Vệ Kích sợ trên người có vị thuốc đông y, lại dùng khăn ấm lau người một lần, vừa mặc xiêm y chỉnh tề Chử Thiệu Lăng liền vào, cười: “Ngươi còn thật thoải mái… Nhanh đổi xiêm y cho ta, rất khó chịu.”
Vệ Kích vội vàng lấy thường phục hầu hạ Chử Thiệu Lăng thay đổi, Chử Thiệu Lăng cúi đầu nghe nghe gáy Vệ Kích, khẽ cười: “Ngâm dược gì? Sao lại thơm như vậy nha?”
Vệ Kích vội vàng nghe nghe hương vị trên người, thấp giọng: “Thần đã cố ý lau lại một lần, vẫn còn mùi vị sao?”
“Còn một chút, rất dễ nghe, về sau thường dùng đi.” Chử Thiệu Lăng đem ngọc bội thắt vào bên hông, cúi đầu hôn hôn môi Vệ Kích, cười, “Buổi chiều không có chuyện quan trọng, ở trong cung cùng ngươi chơi cờ.”
Vệ Kích buông mi mỉm cười, nghĩ nghĩ hỏi: “Theo lý thần nên đi trong quân điểm danh, lúc trước vì đại tang của tiên đế nên luôn bỏ qua, hiện giờ cũng không có chuyện gì, thần nghĩ nghĩ vẫn muốn đi quân doanh nhìn xem… được không?”
Chử Thiệu Lăng dừng một lát, gật đầu: “Được, đương nhiên được…. Chỉ là hiện giờ trời đông giá rét, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, chờ một lúc nữa, đến đầu xuân ấm áp, ta tự nhiên sẽ có chuyện cho ngươi làm.”
Vệ Kích chỉ phải gật đầu, Chử Thiệu Lăng cười: “Cho ngươi thanh nhàn còn không tốt sao? Không lẽ lại là trời sinh mệnh lao lực? Hôm nay mười sáu, chúng ta đi Hải Yến lâu ngắm trăng?”
�
Vệ Kích cười cười: “Tốt, chỉ là… buổi tối Hoàng thượng nhớ chú ý một chút, đường luôn trước mặt người khác như vậy… để người nhìn thấy không tốt.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Ta làm gì?”
Vệ Kích mím môi, ngại không nói, dạ yến đêm qua, cứ một chút Chử Thiệu Lăng liền muốn nhìn chính mình, mặc dù chính mình cũng luôn nhịn không được mà nhìn Chử Thiệu Lăng, nhưng thần tử nhìn hoàng đế là bình thường, nhưng nếu hoàng đế nhìn chằm chằm một thần tử, này lại có chuyện không thể nói rõ….
Vệ Kích nghĩ nghĩ, thấp giọng: “Chính là… đừng luôn nhìn thần.”
“Lời này nói rất có hàm ý, ngươi không nhìn ta làm sao biết ta nhìn ngươi?” Chử Thiệu Lăng mỉm cười, “Lại nói, ngươi không cần lo lắng chuyện đêm nay, chỉ có hai chúng ta, không sợ người khác nhìn thấy.”
Vệ Kích sửng sốt: “Không phải còn có các thân vương sao?”
“Đang lúc để tang, làm sao có thể luôn tầm hoan mua vui được? Ta đã truyền ý chỉ xuống, nói cho bọn họ năm nay không cần đến.” Chử Thiệu Lăng nói đến có lý mười phần, “Hải Yến lâu đã thu thập xong, hai chúng ta thay mặt bọn họ ngắm trăng cũng được.”
Vệ Kích nhịn không được bật cười, gật đầu: “Đúng a.”
Buổi chiều, sau khi dùng bữa tối hai người cùng đi Hải Yến lâu, trong phòng ngắm cảnh của Hải Yến lâu đốt mười hai lò sưởi, cho dù mở toang cửa sổ, bên trong cũng sẽ không lạnh lẽo, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích cùng tưa5 trên ghế tiêu tương, nhìn pháo hoa bên ngoài.
Chử Thiệu Lăng có chút nhàm chán, hàng năm đều như vậy, hắn đã sớm nhìn đến ngán, nhưng Vệ Kích lại rất thích thú, trước kia hắn đều chỉ đứng bên ngoài nhìn, hoàn toàn không đẹp như lúc ở trên lầu nhìn ra, Vệ Kích chăm chú nhìn pháo hoa bên ngoài, Chử Thiệu Lăng nhìn buồn cười, cầm hộp điểm tâm đến, đút cho hắn một khối bánh long nhãn, Vệ Kích ngậm điểm tâm, đầu lưỡi vô ý cọ qua đầu ngón tay Chử Thiệu Lăng, miệng lưỡi thoáng nóng lên, Chử Thiệu Lăng đang muốn cúi đầu hôn Vệ Kích, Vương Mộ Hàn tiến vào. Chử Thiệu Lăng ngồi trở lại hỏi: “Làm sao?”
Vương Mộ Hàn đến gần, cúi người: “Hoàng thượng, lão Vinh vương mất.”
Vệ Kích ngồi dậy nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng không quá để ý nói: “Trẫm biết, để phủ Nội Vụ chuẩn bị phát tang đi.”
Vương Mộ Hàn hành lễ lui xuống, Chử Thiệu Lăng cười trấn an Vệ Kích: “Chết thì chết, đừng để việc này phá hỏng hưng trí.”
Vệ Kích thấy Chử Thiệu Lăng không hề ngạc nhiên, liền biết chuyện này hắn đã có tính toán từ trước, không cần phải nói nhiều, Chử Thiệu Lăng cầm thảm lông đến đắp cho hai người, cười: “Ngươi thích món này, ta dặn bọn họ làm nhiều một ít….”
Hôm sau lâm triều, Chử Thiệu Lăng đề cập đến chuyện của Vinh vương, chỉ nói tiếc hận Vinh vương còn trẻ, vả lại vì đến hoàng thành mới xảy ra chuyện, cho nên càng thêm nuối tiếc, sắc phong thế tử Chử Thiệu Đào làm thân vương, trong lúc Chử Thiệu Lăng xuất chinh, Chử Thiệu Đào luôn ở hoàng thành giúp hắn nhiều việc, là có công phụ tá hoàng đế, các triều thần cũng hiểu được ý định của Chử Thiệu Lăng, tùy theo phụ họa vài câu liền xong rồi.
Vốn là Chử Thiệu Đào chịu không được mới ra tay, Ngự y Chử Thiệu Lăng phái đi chỉ hồi báo là Vinh vương đột nhiên phát bệnh cấp tính, chỉ một câu liền bỏ qua. Lại không biết trong cung làm sao truyền ra lời đồn, nói là vì lão Vinh vương hiến mỹ nữ cho Hoàng thượng, phạm vào thánh ý, Thánh thượng giận dữ liền giải quyết Vinh vương.
Lúc lời này vừa ra, mọi người cũng không tin, chỉ là đưa một nữ nhân, Hoàng thượng làm sao lại tức giận? Này nghe rất vô lý a, lại có người lén lút nói, Hoàng đế độc sủng một người, không muốn có kẻ thứ ba chen chân, cho nên mới tức giận.
Mọi người nửa tin nửa ngờ, sau lại nghe nói tổng quản phủ Nội Vụ vì hỗ trợ đưa mỹ nữ vào cung mà bị cách chức đuổi đi, lúc này tất cả đều tin, việc này thật sự chọc giận Hoàng đế.
Từ đó, đưa người lên giường Thánh thượng vô hình chung trở thành điều tối kỵ trong hoàng thành, chuyện của lão Vinh vương cùng tổng quản phụ Nội Vụ dạy cho mọi người một điều, cách này không thể dùng để lấy lòng Hoàng thượng, mà là dùng để tự sát.
Chử Thiệu Lăng tựa trên tháp nghe Vương Mộ Hàn kể lại lời đồn đãi, hài lòng gật đầu, rất tốt.