“Cuối năm bận rộn, trong phủ cũng có không ít nơi muốn xã giao, thật vất vả mới rảnh rỗi lại sợ hoàng tổ mẫu đang vội vàng.” Phức Nghi vuốt tóc bên thái dương, cười cười, “Lại nói tiếp năm nay những Vương gia Vương phi từ đất phong đến thật nhiều, hoàng tổ mẫu cũng có thể qua năm náo nhiệt một chút.”
Thái hậu tựa trên tháp kéo tay Phức Nghi cười cười: “Năm nay mùa màng tốt, người tới cũng nhiều, ai gia cũng gặp không ít người…. Cuối năm quý phủ các ngươi có náo nhiệt sao? Ta lại nghe nói, cuối năm phò mã cũng chỉ ở trong phủ không đến năm ngày? Nói là mới mùng sáu đã trở về trong quân, là thật?”
Phức Nghi nở nụ cười: “Hoàng tổ mẫu cũng biết? Phò mã… thật sự là thoát thân không được, hắn tuổi trẻ, lại mang nặng trọng trách, phụ hoàng cùng đại ca liên tục cất nhắc hắn, nhiều ánh mắt nhìn vào, hắn cũng không dám lơ là.”
Thái hậu nguyên bản tưởng rằng Phức Nghi ít nhiều sẽ có oán giận, thấy nàng câu câu đều bảo vệ Vệ Chiến Thái hậu mới yên tâm, vỗ vỗ tay Phức Nghi cười cười: “Phò mã biết tiến tới là tốt, ngươi có thể thông cảm là hảo, chỉ là hiện giờ…. Thôi, trở về ai gia lại nói cho ngươi.”
Phức Nghi đỏ mặt, quay đầu uống trà, Thái hậu cười cười: “Ngươi này theo ai gia nửa ngày, đi gặp gặp Ninh tần đi, giữa trưa các ngươi cùng tới nơi này của ai gia dùng bữa, ai gia cho người chuẩn bị thứ ngươi thích ăn.”
Phức Nghi đứng dậy tạ thưởng, được cung nhân nâng đi.
“Này sống ngoài cung xem ra không tồi, Tứ muội muội so với trước kia phúc hậu hơn.” Chử Thiệu Lăng châm một chén trà cho Thái hậu, cười khẽ, “tuy nói Vệ Chiến cả ngày trong quân, nhưng hắn đối xử với Phức Nghi cũng không tồi.”
Thái hậu nghe vậy bật cười, nói: “Muội muội của ngươi có chỗ nào ăn mập lên, nàng là có mang hai tháng.”
Chử Thiệu Lăng sửng sốt, bật cười: “Nhanh như vậy? Như thế nào lúc trước chưa nghe nói?”
Thái hậu cười cười: “Nàng cũng vừa mới biết được không bao lâu, này không phải là tiến cung báo hỉ sao, lại nói tiếp phúc khí của Phức Nghi cũng không nhỏ, nhanh như vậy có thể hoài thượng…. ha hả, vậy thì Ninh tần có thể yên tâm, nàng chỉ có một nữ nhi, sau khi Phức Nghi xuất cung nàng cũng giống như sa sút, luôn lo lắng Phức Nghi sống không tốt, hiện giờ nhìn cũng là ánh mắt của ngươi tốt, phò mã này chọn không tồi.”
Chử Thiệu Lăng cười nói:”Vệ Chiến thật là người tốt…. Đúng rồi, lần trước không phải Hoàng tổ mẫu có việc nói với ta sao, bị Thục phi các nàng đến đánh gãy, là chuyện gì?”
Thái hậu nghe vậy ý cười trên mặt nhạt một chút, do dự nói: “Mấy ngày trước hoàng đế cùng ai gia nói… khiến ai gia lưu tâm, nói nên cho vài người các ngươi định việc hôn nhân, ba người các ngươi cũng không kém nhau mấy tháng, cũng đều nên để bụng.”
Chử Thiệu Lăng thầm rung mình, trên mặt lại không gợn sóng sợ hãi, gật đầu nói: “Lại qua một năm, Tôn nhi lại không ý kiến, toàn do Hoàng tổ mẫu an bài.”
Thái hậu thấy Chử Thiệu Lăng nói như vậy, trong lòng vui như mở cờ, vui mừng Chử Thiệu Lăng không bị thị vệ kia mê mẩn tâm hồn, vẫn nguyện ý nghe chính mình an bài, áy náy bản thân có tư tâm, vẫn luôn chậm trễ hôn nhân của Chử Thiệu Lăng.
Thái hậu do dự một khắc, nói: “Không phải là ai gia không nóng nảy đại sự của ngươi, thật sự là… ai gia tìm không ra người xứng đôi với ngươi, chuyện lớn như vậy… không tốt tùy tiện định ra.”
Lời này nói giả, trong hoàng thành vô số giai lệ, hoàng thân quốc thích muốn cùng Chử Thiệu Lăng kết thân cũng không ít, trong đó có không ít lựa chọn tốt, Chử Thiệu Lăng hiểu tâm sự của Thái hậu, Thái hậu muốn cho chính mình cưới nữ nhi Tĩnh Quốc công phủ làm Vương phi, lại không được cũng muốn cưới phủ Tử Quân Hầu, chỉ tiếc nữ nhi hai nhà đều quá nhỏ, trong vài năm này đều chưa thể thành thân.
Chử Thiệu Lăng không muốn khiến Thái hậu khó xử, chính mình trước nói ra lời hứa: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, chuyện đại hôn ta không vội, chính phi tất nhiên sẽ xuất thân từ một trong hai phủ Tĩnh Quốc công hoặc Tử Quân hầu, không chỉ là Tôn nhi, tương lai có hài tử, chuyện chung thân của hắn cũng chạy không khỏi hai nhà này.”
Thái hậu nghe vậy trong lòng rất thoải mái, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ ngoan, ngươi hiểu nhất tâm sự của ai gia…. Ai gia không chỉ một mực vì mẫu gia tranh quyền thế, hiện giờ tình thế không xong, hai nhà này có thể trợ giúp ngươi nhiều nhất, ai gia cũng chỉ tin tưởng bọn hắn, nếu thời điểm quan trọng như vậy lại muốn ngươi cưới nữ nhi nhà khác… sợ sẽ làm thương tâm người cũ đâu, nhưng hiện giờ vài đệ đệ của ngươi đều lớn cả, tổng không tốt lại tha, ngươi xem….”
Chử Thiệu Lăng thực hiểu đạo lý gật đầu: “Tôn nhi biết, hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng cứ lo lắng việc định thân của các đệ đệ đi, cùng lắm thì để Khâm Thiên giám nói, mệnh ta không thể sớm thú, không thể chậm trễ hôn sự các đệ đệ, trước lo lắng bọn họ là được.”
Thái hậu có chút đau lòng: “Này chẳng phải là ủy khuất ngươi?”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Không ủy khuất.”
Trong lòng Thái hậu vẫn cảm thấy Chử Thiệu Lăng chịu khổ, nhịn không được nói: “Ai gia trước chọn cho ngươi hai cái trắc phi đi, cũng là từ gia thế dòng họ chọn….”
“Không thể.” Chử Thiệu Lăng chỉ biết Thái hậu sẽ muốn ban thưởng mình thị tiếp, lí dó thoái thác đều muốn soạn xong, “Hoàng tổ mẫu nghĩ lại, cưới trắc phi không khó, chính là sau khi rước về trắc phi có mang nên làm sao bây giờ? Đem hài tử để lại không khỏi ủy khuất Vương phi về sau, người còn chưa gả vào trong phủ đã có thứ tử chờ nàng dạy dỗ; nếu không giữ lại… mặc kệ phải bỏ tử lưu mẫu hay là lưu tử bỏ mẫu đều không khỏi đắc tội nương gia của trắc phi, đến lúc đó thân thích không thành còn trở mặt thành thù, lại càng không tốt.”
Chử Thiệu Lăng phân tích hợp tình hợp lý, Thái hậu nói không được, do dự một lát, sầu nói: “Bên cạnh ngươi ngay cả một người để hầu hạ cũng không có….”
“Vương Mộ Hàn hầu hạ Tôn nhi rất tốt.” Chử Thiệu Lăng an ủi cười cười, “Lại nói Tôn nhi vừa mới mười chín, việc này không vội.”
Quả thật còn chưa tính quá lớn…. Thái hậu thoáng an tâm, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể thông cảm cho nỗi khổ của ai gia là tốt rồi.”
Trong mắt Chử Thiệu Lăng đều là nhụ mộ chi tình (tình thân), cười khẽ:”Tôn nhi biết, hiện tại hoàng tổ mẫu chỉ cần quan tâm hôn sự của hai đệ đệ là được.”
Thái hậu cười lạnh: “Ai gia cũng liền quan tâm Mạch nhi thôi, Nguyễn nhi đều có người cho hắn thu xếp, ai gia nếu nhúng tay chẳng phải khiến cho Lệ phi cùng phụ hoàng ngươi thêm tâm sự sao, ai gia ngược lại muốn nhìn, vị kia có thể chọn ra thiên tiên gì cho Nguyễn nhi.”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Hoàng tổ mẫu không để ý đến là được.”
Trong cung Ninh tần mẫu tử hai người đang nhẹ giọng trò chuyện, trên mặt Ninh tần chế trụ không được vui sướng, thấp giọng nói: “Trong ngày thường nên chú ý chú ý, nên ăn cái gì cái gì không nên ăn các ma ma sẽ nói cho ngươi, chính mình cũng phải cẩn thận chút, đây là thai đầu của ngươi, mọi sự phải cẩn thận.”
Ninh tần liên miên cằn nhằn nói, Phức Nghi không thể luôn vào cung, mỗi lần tiến cung cũng không nhất định có thể đến trong cung nàng ngồi một chút, Ninh tần hận không thể đem toàn bộ kinh nghiệm của mình đều nói cho nhi nữ, sợ Phức Nghi không chú ý.
Phức Nghi cúi đầu nghe, trong lòng nàng có việc, lúc này tránh không được có chút không yên lòng, một lúc lâu đột nhiên nói: “Mẫu phi… hiện giờ ta có thân mình, có phải… nên nạp trắc cho phò mã hay không?”
Tay Ninh tần run lên, vội la lên: “Phò mã ở bên ngoài….”
“Không phải.” Phức Nghi đánh gãy lời Ninh tần, cúi đầu nói, “Phò mã không có người ở bên ngoài, nhưng ta lo lắng… ngày thường phò mã vừa ra khỏi cửa liền mười ngày, ta biết là hắn đi trong quân, nhưng là… nhưng là ta vẫn không yên lòng, ta đây mới vừa hoài thượng, chờ hài tử sinh ra phải gần một năm đâu…. Cùng với phò mã ở bên ngoài tìm người, chi bằng ta đưa Oanh nhi cho hắn làm thông phòng, không phải tốt hơn một chút sao?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ninh tần nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt nữ nhi, trong lòng đau xót, lắc đầu nói: “Không cần! Ngươi là công chúa, bất kể như thế nào đều là ngươi gả thấp chỗ, chỗ nào còn chịu ủy khuất như vậy, ngươi yên tâm an thai là được, phò mã sẽ không dám làm bậy.”
Phức Nghi cười khổ: “Ta so với Thành Đức trưởng công chúa lại như thế nào? Thành Đức trưởng công chúa là con vợ cả, nàng cũng có thứ tử đâu, mẫu phi…. Hiện giờ phò mã càng được đại ca trọng dụng, trong lòng ta cao hứng, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng, ta lo lắng phò mã….”
“Lo lắng ngày sau sẽ không xem trọng ngươi cùng đứa nhỏ?” Ninh tần biết nữ nhi khó xử, cùng với khiến Vệ Chiến ở bên ngoài tìm người không bằng chính mình trước chọn cho hắn, Ninh tần nghĩ nghĩ nói, “Ngươi trước không cần gấp gáp, an tâm dưỡng thai, chờ lần sau khi phò mã trở về ngươi tìm lời nói ra ý của mình, không cần phải nói rõ, chỉ hỏi ý tứ của phò mã, nếu hắn đồng ý, ngươi đem Oanh nhi cho hắn, ngươi đã đem Oanh nhi cho hắn, nếu phò mã không có tâm tư này ngươi liền yên tâm là được, các ngươi vừa tân hôn không bao nhiêu ngày, không chừng phò mã nghe đến sẽ không vui lòng đâu.”
Phức Nghi đầy bụng tâm sự gật đầu, Ninh tần khổ sở trong lòng, cũng bởi vì chính mình không được sủng ái, liên lụy Phức Nghi từ nhỏ liền luôn lo sợ bất an, hiện giờ gả làm vợ người ta cũng luôn sợ hãi đi sai bước, Ninh tần vỗ vỗ tay nữ nhi, thấp giọng an ủi: “Ta xem phò mã không giống như người hoa tâm, ngươi không phải nói sao, hiện giờ Tần vương thực xem trọng hắn, mỗi ngày vội thành như vậy, chỗ nào còn có tâm tư kia.”
Phức Nghi gật đầu: “Hy vọng là vậy.”
Buổi trưa Chử Thiệu Lăng đem chuyện của Phức Nghi nói cho Vệ Kích, Vệ Kích nghe xong quả nhiên vui sướng, cười nói: “Hiện giờ đại ca còn trong quân, sợ là chưa biết đâu.”
“Ân.” Chử Thiệu Lăng gắp một khối đậu hũ cho Vệ Kích, “Chờ đến vào thu ngươi liền có chất nhi.”
Vệ Kích cao hứng, giữa trưa ăn nhiều một chén cơm, lúc nằm xuống nghỉ trưa còn cùng Chử Thiệu Lăng lẩm bẩm nói: “Lúc trước Tề Ngọc cho thần một đôi ngọc như ý, thần nhìn không có tốt xấu, nhưng Vương công công nói đó là đồ cổ khó có được, vậy có lẽ không tồi, lần này hưu mộc mang về đưa công chúa đi, còn có đôi bình ngọc lần trước Chương đại nhân cho thần….”
Chử Thiệu Lăng đắp chăn cho Vệ Kích, nghe vậy bật cười: “Cũng không phải là hài tử của ngươi, ngươi vội vã như vậy làm gì, mệt cho tới trưa, đi ngủ sớm một chút!”
Chử Thiệu Lăng nhẹ khoát tay lên mắt Vệ Kích, Vệ Kích nhắm mắt lại cố gắng đi ngủ, Chử Thiệu Lăng cũng nằm xuống chuẩn bị nghỉ một lát, Vệ Kích yên lặng một hồi, đột nhiên thấp giọng nói: “Lần trước sư phụ trả lại cho thần một khối ngọc, trở về thần tìm thợ thủ công tạo hình thành….”
“Lại muốn ta mắng ngươi đúng không?!” Thói quen nghỉ trưa của Vệ Kích là do Chử Thiệu Lăng mất sức chín trâu hai hổ mới dưỡng thành cho hắn, ngày thường lúc này đã sớm mệt chọc, hiện giờ mỗi ngày Vệ Kích đi vào quân đều có chút vất vả, Chử Thiệu Lăng luôn sợ hắn mệt thân sẽ sinh bệnh, trách: “Mau ngủ!”
Vệ Kích nghe vậy vội vàng câm miệng, mở mắt ra nhìn nhìn Chử Thiệu Lăng, thấy Chử Thiệu Lăng như trước nhắm mắt mới thoáng yên tâm, bình thường nếu thấy Chử Thiệu Lăng trầm mặt Vệ Kích đã sớm lo lắng, nhưng bất đắc dĩ hôm nay thật vui, hài tử, hài tử, qua hơn nửa năm nửa sẽ có đứa nhỏ! Có đứa nhỏ mang huyết mạch của hắn cùng Chử Thiệu Lăng….
Vệ Kích càng nghĩ càng hưng phấn, chính mình lại âm thầm cân nhắc một lúc lâu, qua một lát, nhẫn nhẫn, vẫn là nói ra: “Điện hạ ngươi nói là nam hài vẫn là nữ hài? Thần thích nữ hài nhi.”
Chử Thiệu Lăng bị Vệ Kích chọc tức đến bật cười, xoay người đè Vệ Kích dưới thân, thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi liền không muốn ngủ đúng không?”
Vệ Kích nhớ đến vừa rồi Chử Thiệu Lăng không kiên nhẫn, có chút chột dạ, Chử Thiệu Lăng xem trong mắt trong lòng lại ấm áp, Vệ Kích hiện giờ ngẫu nhiên “không nghe lời” cũng sẽ làm Chử Thiệu Lăng vui sướng, trước kia lúc mới đem Vệ Kích kéo về bên người hắn vẫn luôn không dám như vậy, hiện giờ lúc vô ý Vệ Kích cũng sẽ làm nũng với mình, có thể thấy được hiện giờ Vệ Kích thực an tâm hắn.
Thần sắc Chử Thiệu Lăng toàn bộ đều là dung túng, Vệ Kích đỏ mặt, mỗi khi Chử Thiệu Lăng lộ ra thần sắc sủng nịch chỉ với hắn mới có, trong lòng Vệ Kích đều sẽ như nở hoa, Vệ Kích nở nụ cười, Chử Thiệu Lăng cúi đầu ở trên trán Vệ Kích hôn hôn, không chút để ý nói: “Thích hài tử?”
Vệ Kích gật đầu: “Thích.”
Chử Thiệu Lăng ân một tiếng bắt đầu cởi xiêm y Vệ Kích, Vệ Kích vội vàng giữ vạt áo: “Điện hạ?”
Chử Thiệu Lăng cúi đầu hôn hôn vành tai Vệ Kích, nói giọng khàn khàn: “Thích thì chính mình tự sinh….”
Một câu nhẹ nhàng hun đỏ tai Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Dù sao ngươi cũng không ngủ được, đến….”