• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Vĩnh Phúc cung, Chân Tư đang tựa trên tháp quý phi cùng La thị trò chuyện, Chân Tư sản kỳ gần đến, bởi vì hoài thai không tốt lại còn phải ăn những thứ dược muốn mệnh kia, hiện giờ cả người tiều tụy rất nhiều, chân sưng phù không mang được giày, mỗi ngày không có việc gì đều chỉ tựa trên tháp, cực ít đi ra ngoài.

“Nương nương… cũng không thể cả ngày không hoạt động như thế a.” La thị cầm một cái bát men tơ vàng chậm rãi khuấy, khuyên nhủ, “Ta nghe thái y nói, luôn không hoạt động lúc sinh sẽ rất khó, nương nương thai này không nhỏ, nếu luôn thế này, khi sinh sẽ phải chịu tội a.”

Chân Tư miễn cưỡng tựa trên gối mềm, chậm rãi nói: “Mẫu thân nói ta cũng biết, chính là hai chân sưng thật đau chịu không được, đi không được vài bước đã rất đau, nhìn ánh sáng bên ngoài ta cũng váng đầu….”

La thị đem cháo tổ yến đưa cho Chân Tư, thở dài nói: “Mấy tháng trước dưỡng tốt, hiện giờ lại phải chịu tội như vậy.”

Chân Tư trào phúng cười một tiếng không nói, một cung nhân chuyển qua bình phong đến cúi đầu khom người nói: “Nương nương, Lệ tần nương nương đến, dẫn theo ít thuốc bổ cùng trân bảo, muốn gặp nương nương.”

La thị nhíu mày, nói: “Nương nương muốn an tâm dưỡng thai, làm sao có thể gặp người, đi nói cho Lệ tần, liền nói nương nương vừa uống thuốc, đã ngủ rồi, thỉnh nàng về sau lại đến đi.”

“Không cần.” Chân Tư lấy qua một cái trâm dài nạm ngọc bên tháp vài cái quấn lại tóc, sửa sang xiêm y nói, “Mời Lệ tần nương nương vào đi.”

La thị không quá yên tâm, vẻ mặt lo lắng: “Nương nương làm sao phải thế? Ngươi quên phụ thân ngươi dặn cái gì sao?”

Chân Tư lắc đầu: “Nàng một lòng muốn gặp ta, ta tránh được hôm nay, ngày mai tránh được sao? Không bằng hôm nay liền nói hết đi, về sau đỡ phải phiền toái.”

Lời còn chưa dứt Lệ tần đã mang theo cung nhân tiến vào, cười nói: “Vừa trở về đã nghe nói ngày gần đây ngươi không khỏi, ta đến thăm một chút….” Lệ tần nhìn về phía La thị ở một bên, cau mày nói, “Hôm nay không phải ngày các ngươi tiến cung thỉnh an a, ngươi vào bằng cách nào?”

La thị khom người: “Cấp Lệ tần nương nương thỉnh an.”

Chân Tư cũng không đứng dậy, chậm rãi dùng thìa bạc đảo cháo tổ yến trong tay, nói: “Cô cũng biết ngày gần đây thân mình bổn cung không được khỏe, hoàng thượng nói có mẫu thân bên người có lẽ sẽ tốt hơn, liền đặc biệt cho phép mẫu thân tùy thời vào cung cùng bổn cung, chuyện này Thái hậu cũng biết đến, a, bổn cung quên, trước cô ở Lân Chỉ cung dưỡng thương đâu, cho nên không biết.”

Lê tần bị Chân Tư mỉa mai vài câu liền muốn nổi giận, nghĩ đến mục đích mình đến đây hôm nay không khỏi hung hang áp chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Là bổn cung không biết.”

Chân Tư cười cười: “Cô nhanh ngồi, thứ bổn cung không thể đứng dậy đón chào, thân mình nặng nề, vừa đứng lên đã khó chịu đâu.”

Lệ tần chỉ phải ngồi xuống, La thị cũng ngồi bên cạnh tháp của Chân Tư, nhất thời không nói chuyện, Lệ tần cười nói: “Hôm nay cho các nàng thu thập khố phòng, nhìn thấy không ít dược liệu tốt, tổ yến nhân sâm cái gì, mấy thứ này ta không thường dùng, để lại lâu cũng sẽ mất dược tính, sai bọn họ thu thập đưa đến cho ngươi.”

Chân Tư nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Khó khăn cô có tâm, chỗ này của ta cũng không thiếu mấy thứ này.”

“Biết ngươi không thiếu, rốt cuộc là tấm lòng của ta với ngươi đâu.” Lệ tần vuốt ve trâm hoa trên tóc, dừng một lát, nói, “Ta mệnh khổ…. Hiện giờ nhi tử cũng không ở bên người, trong cung này lại chỉ có một mình ngươi là thân nhân, mấy thứ này không đưa ngươi thì đưa ai đâu?”

Chân Tư cười khẽ: “Lời này của cô phải cẩn thận, hoàng thượng cùng Thái hậu không phải thân nhân của cô sao?”

Lệ phi bị Chân Tư chặn ngang một hồi, muốn phát tác, lại nghĩ đến tình cảnh đau khổ hiện giờ của chính mình chỉ phải kiềm chế, nở nụ cười: “Là ta nói chuyện không cẩn thận, biểu ca ngươi, hắn… xác thực không đúng đâu, còn không phải đều vì Chân gia, lại nói tiếp… chúng ta không phải đều vì Chân gia sao?”

Lệ tần cực lực muốn dẫn chuyện đến trên người Chử Thiệu Nguyễn, nề hà Chân Tư căn bản không tiếp này tra, gật gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu không phải vì Chân gia, ta căn bản không vào cung được, lại nói tiếp, đều là tổ mẫu cùng cô giúp ta đâu.”

“Tư nha đầu…. Ta biết torng lòng ngươi còn ghi hận ta lúc trước, nhưng ngươi cũng ngẫm lại, ngươi cũng không có thật sự gả cho Chử Thiệu Lăng, vào cung làm phi tử hoàng thượng, còn hoài thai hoàng tự, hiện giờ càng là cùng ta cùng ngồi cùng ăn, ngươi không bị thiệt đi?” Lệ tần thật sự chịu không nổi Chân Tư câu câu châm chọc câu câu khiêu khích, đau khổ nói, “Hiện giờ ngươi có Thái hậu che chở, có hoàng thượng sủng ái, còn có cái gì không biết đủ? Nếu ngày đó không tiến cung, ngươi cũng nhiều nhất là gả cho một thế gia công tử, có thể có ngày hiện tại sao?”

La thị thấy Lệ tần càng nói càng không cố kị vội vàng ngắt lời: “Lệ tần nương nương hà tất nói những chuyện khi trước, hiện giờ nương nương đều có bụng lớn như vậy, còn nói những cái đó để làm gì, nương nương hiện giờ không thể hao tâm tổn sức, Lệ tần nương nương vẫn nên trước quay về đi.”

Lệ tần quay đầu liếc mắt nhìn La thi, cười nói: “Ta nhớ rõ trước kia đại tẩu đều là theo mẫu thân vào cung, khi đó đại tẩu một câu cũng sẽ không nói, thời thế đổi thay, hiện giờ đại tẩu cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, quả nhiên là thắt lưng thực ngạnh a, A di đà Phật phù hộ một thai này của Chân tần là nam hài nhi, nếu sinh ra một công chúa chẳng phải uổng khí thế hôm nay của đại tẩu sao!”

Chân Tư cười khẽ, nàng chỉ biết Lệ tần không nhịn được, có thể cùng chính mình mặc không đổi sắc nói được vài câu đã là không tồi, Chân Tư ngồi dậy, chậm rãi nói: “Cô chính là vì chuyện của Nhị hoàng tử mà đến? Muốn ta hỗ trợ đi?”

Lệ tần vội vàng gật đầu, cố gắng bài trừ ra một cái mỉm cười, nói: “Nói cho cùng đều là người một nhà, giúp biểu ca ngươi một phen, về sau hắn còn không mang ơn ngươi sao? Chỉ cần cho biểu ca ngươi trở về hoàng thành, ta cái gì cũng có thể cho ngươi, chờ đến ngày Nguyễn nhi trở thành hoàng đế, ngươi không phải là Thái phi sao, còn có thể trông cậy được vào hắn đâu, có tình nghĩa ngươi cứu hắn hôm nay, ngày sau Nguyễn nhi tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi….”

“Cô nghĩ xa quá.” Chân Tư đánh gãy lời nàng, lạnh lùng nói, “Đừng nói là làm hoàng đế, hắn có thể sống được đến ngày sau khi Thái tử kế vị đã không dễ dàng, bổn cung cũng không dám trông cậy vào hắn, lại nói… vì cái gì bổn cung muốn trông cậy vào hắn đâu? Không phải bổn cung cũng có con của mình sao?”

Chân Tư nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhô cao dưới lớp áo, cười cười: “Hài tử, vẫn là của chính mình mới tốt, không phải sao?”

Lệ tần nói nửa ngày đều không khuyên nhủ được Chân Tư, còn chịu nửa ngày xem sắc mặt người khác, nhìn bụng Chân Tư lại nhớ đến nhi tử của mình còn ở trong hành cung chịu tội, ghen tị cùng phẫn hận giao cùng một chỗ, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì vậy?! Nguyễn nhi sẽ như thế nào làm không được hoàng đế? Cũng nhờ ta mà ngươi hoài thượng hoàng tự, hiện giờ còn dám ở trước mặt ta khoe khoang! Nếu Nguyễn nhi ở đây ta làm sao đến tìm ngươi!”

Chân Tư cười to, đưa tay đem chén cháo tổ yến đổ trên đất, lớn tiếng hận nói: “Rốt cục nói ra tiếng lòng đi? Cô thật sự là vì bổn cung mà tính toán mọi chuyện rất tốt đâu, bổn cung còn thật sự cho rằng ngươi là hảo tâm! Đầu tiên muốn bổn cung gả cho Tần vương, lại đem bổn cung đưa vào hậu cung, thấy bổn cung hoài thai hài tử lại đem ta đẩy mạnh xuống hồ muốn giết chết hai mẹ con ta, đây là ngày lành ngươi cho ta?!”

Chân Tư tựa vào La thị đứng lên, hỏi thẳng trước mặt Lệ phi: “Ngươi một người làm thiếp, liền cho rằng người người đều phải làm thiếp hay sao?! Nếu không phải các ngươi, nếu không phải các ngươi….”

Chân Tư không biết nghĩ đến điều gì, hai mắt lập tức đỏ, hận không thể đem Lệ tần ăn sống: “Ta nào đến nỗi này?! Chân Bích Hà… ngươi hủy cả đời ta! Hiện giờ con của ngươi bị giam lỏng thì ngươi nhớ đến ta? Nói cho ngươi biết! Chậm!”

Chân Tư sinh đại khí, đỡ La thị thở dốc, cả giận nói: “Ta biết ngươi đánh chủ ý gì, muốn làm cho ta đi cầu tình cho Chử Thiệu Nguyễn đúng không? Đúng vậy, hiện giờ ta hoài thượng hoàng tử, mọi chuyện hoàng thượng đều theo ý ta, nếu là ta đi cầu một câu, liền tính không thể thả hắn trở về sợ là cũng sẽ có chỗ tốt khác, nhưng ta cho ngươi biết, ta không hại hắn đã là chuyện tốt! Khiến ta đi cứu hắn? Ngươi làm mộng tưởng hão huyền!”

Lệ tần chưa từng bị người mắng thẳng mặt như vậy, nhất thời sửng sốt, kịp phản ứng lại liền cả giận: “Hiện giờ ngươi thật sự đủ lông đủ cánh a, ngươi cho là ta đang cầu ngươi? Ngươi cũng ngẫm lại cho rõ, nếu Nguyễn nhi ngã ngựa, Chân gia cũng liền xong, tổ vỡ sao còn trứng lành, đến lúc đó ngươi thành tội thần chi nữ, ngươi còn có thể thế nào?! Ngẫm lại cho rõ ràng ngươi có muốn có một nương gia phía sau chống đỡ hay không!”

Chân Tư nghe vậy nở nụ cười, nhờ La thị đỡ một lần nữa ngồi xuống, lắc đầu cười nói: “Cô… ngươi vẫn xuẩn như vậy, nếu không phải mấy năm nay hoàng thượng rất sủng ngươi, bổn cung thật đúng là không thể tưởng được ngươi làm sao có thể đấu cho đến hôm nay, hiện giờ vừa mới mất sủng ái của hoàng thượng liền lưu lạc đến nông nỗi này, ha hả….”

“Ai nói cho ngươi Chử Thiệu Nguyễn ngã ngựa Chân gia liền xong?” Một tay Chân Tư khoác lên cánh tay La thị, cười khẽ, “Chử Thiệu Nguyễn ngã, ngươi ngã, Chân phủ còn có bổn cung chống, còn có hài tử trong bụng bổn cung chống, chỉ cần ngày nào bổn cung còn vô sự, Chân gia cũng sẽ vô sự, a, bổn cung nói sai rồi…. Chân gia ta nói cũng không phải là tổ phụ đương gia Chân gia, mà là cha ta Chân Bân Văn cùng mẫu thân ta La Sơn Hoành làm gia chủ Chân gia.”

Chân Tư nhìn Lệ tần đại kinh thất sắc trong lòng thư thái không ít, cười nói: “Tổ phụ đã sớm không còn quan chức, bất quá chỉ là phụ thân ta hiếu thuận, cho nên mới vẫn luôn để tổ phụ chủ sự, nhưng là… có một số việc, nên để cho người có chức quan cao đến làm quyết định thì tốt hơn, không phải sao? Cô, tổ phụ là phụ thân ngươi cũng không phải cha ta đâu.”

Lệ tần cố gắng ổn định tâm thần, chỉ vào Chân Tư cùng La thị, run thanh: “Ngươi, các ngươi thế nhưng muốn tự lập môn hộ….”

Chân Tư cười khẽ: “Đương nhiên, chúng ta không có phúc hưởng ân trạch của cô, lại phải luôn chịu trách nhiệm cho nghiệt do cô làm, thật sự là oan uổng. Cô hảo tỉnh tỉnh đi, hiện giờ trong Chân phủ, chức quan cao nhất là cha ta, tình cảnh trong cung của ta cũng tốt hơn ngươi rất nhiều, còn muốn chúng ta chọn cái sau sao?”

Trong lòng Lệ tần hoàn toàn mất bình tĩnh, những thứ nàng luôn luôn dựa vào đều từng thứ một mất đi, cuối cùng ngay cả đường lui duy nhất cũng bị Chân Tư phá hỏng, lần đầu tiên Lệ tần hoảng hốt như vậy, thấp giọng lẩm bẩm: “Các ngươi không thể đối với ta như vậy, các ngươi không thể, các ngươi muốn thay thế ta, các ngươi không thể, ta muốn đi nói với phụ thân….”

Chân Tư cười cười: “Chờ đến khi Nhị hoàng tử hoàn toàn không còn hy vọng, ngươi xem tổ phụ là đối xử tốt với ta hay vẫn như trước ở trên con thuyền sắp chìm của ngươi, ha hả….”

Lệ tần trong lòng hoảng đến cơ hồ đứng không vững, càng nghe Chân Tư nói lòng nàng càng hoảng, lại nói thêm vài câu liền để tỳ nữ dìu mình lảo đảo nghiêng ngả đi.

La thị nhìn bên ngoài có chút lo lắng, quay đầu nói với Chân Tư: “Nương nương… sao lại phải xé rách mặt đâu?”

Chân Tư cười lạnh: “Không xé rách mặt nàng sẽ vẫn luôn cho rằng vẫn còn có thể kiếm lợi từ ta, hiện tại làm cho nàng thanh tỉnh thanh tỉnh đi, nàng đừng lại cho rằng có thể đem ta lừa gạt, lại nói, cũng không phải ta trước xé rách mặt, lúc trước dám hạ độc thủ với ta thì nên hiểu được, ta nếu tìm được đường sống trong chỗ chết, đám người này dù một người ta cũng sẽ không bỏ qua!”

“A di đà Phật, nhắc đến chuyện ngày đó ngươi rơi xuống nước tâm ta liền nhéo, trời thấy còn thương sao thành.” La thị nhẹ nhàng vỗ tay Chân Tư, thương tiếc nói, “Sau khi biết ngươi ra chuyện như vậy phụ thân ngươi liền nói, như thế nào cũng không thể lại một lòng bán mạng cho Nhị hoàng tử, có chỗ tốt không nói, còn muốn đem cả khuê nữ cùng ngoại tôn của mình kéo vào, cũng là con ta mạng lớn, thời tiết như vậy rơi vào hồ cũng chưa ra việc gì….”

Chân Tư nhìn bên ngoài, một lúc lâu mới nói: “Kỳ thật không phải do ta tốt mệnh, không đúng…. Xem như là nữ nhi tốt mệnh đi, gặp được một người tốt bụng như hắn.”

“Ngươi chính là quá tốt bụng!” Chử Thiệu Lăng nhìn mảnh nhỏ của bình ngọc khắc hoa chạm rỗng trong hộp gấm nói, “Đây là ngươi đánh nát?”

Vệ Kích không nghĩ đến Chử Thiệu Lăng sẽ biết chuyện này, ngập ngừng nửa ngày, vẫn là không dám lừa Chử Thiệu Lăng, cúi đầu nói: ‘Không phải.”

Cũng may còn chưa dám nói dối mình, Chử Thiệu Lăng đem hộp gấm để một bên, thanh âm lạnh lùng: “Hạ nhân làm hỏng đồ vật thì cùng ngươi có liên quan gì? Ngươi chịu thay người khác tội làm gì?!”

Vệ Kích không biết có phải Chử Thiệu Lăng thật sự giận dữ hay không, thấp giọng giải thích: “Thuận Tài quét tước bên ngoài thư phòng điện hạ thực đáng thương, hắn là từ bên ngoài mua tới, trong phủ không có người chiếu ứng, những hạ nhân khác đều khi dễ hắn, đoạt đồ vật của hắn, thần đã thấy qua mấy lần, nói rồi, quay đầu lại hắn vẫn như cũ bị khi dễ, hôm qua hắn ăn quá ít, tay chân táy máy mới đánh vỡ bình ngọc này, lúc ấy thần đang ở bên ngoài thư phòng tìm thư… liền nhìn thấy, thần hỏi qua người bên ngoài, nói thứ này là đồ cổ, giá trị ước chừng trăm lượng bạc, thần thấy hắn đáng thương liền nói với Vương côn công là do ta đánh vỡ, cũng đã đi phòng thu chi đền bạc.”

Vệ Kích cẩn thận giương mắt nhìn Chử Thiệu Lăng, nguyên bản hắn tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, nào biết đâu rằng sẽ đến tai Chử Thiệu Lăng, không lẽ Chử Thiệu Lăng thực thích vật kia? Vệ Kích thấp thỏm nhìn Chử Thiệu Lăng, nhỏ giọng nói: “Điện hạ… thực thích cái này?”

Chử Thiệu Lăng kỳ thật căn bản còn không nhớ rõ có thứ này ở bên ngoài thư phòng, thấy Vệ Kích sợ hãi, lại nói: “Đương nhiên, đây là trước kia Cung Túc trưởng công chúa cho ta, vẫnl uôn bảo quản đến bây giờ mới bày ra, không nghĩ đến không vài ngày nó đều thành mảnh nhỏ.”

Vệ Kích nghe vậy càng thêm áy náy, giống như thứ này quả thật là do hắn đánh nát, nhỏ giọng nói: “Kia, kia thần đi tìm một cái tương tự đi? Thần đem mảnh vỡ ghép lại, lại đưa đi cho lão sư phụ điêu khắc giống như thế, được… được sao?”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười, một tay kéo vl ngồi vào trên tháp, nói: “Không cần phiền toái như vậy, ngươi theo giúp ta hảo hảo nghỉ ngơi một buổi, ta tạm tha ngươi.”

Vậy Vệ Kích mới biết thì ra Chử Thiệu Lăng đùa giỡn mình, nhịn không được thấp giọng nói: “Hảo, điện hạ ngủ đi, thần ra bên ngoài canh gác cho điện hạ.”’

Chử Thiệu Lăng bị học bật cười, nói: “Thôi, không đùa ngươi, ta đều quên thứ kia là lúc nào ai đưa đến, nát thì thôi, không có việc gì.” Chử Thiệu Lăng ôm lấy Vệ Kích kéo hắn nằm xuống, “Chỉ muốn giáo huấn ngươi về sau không cần tốt bụng như vậy, cẩn thận bị người hại.”

“Thuận Tài còn nhỏ hơn thần hai tuổi, thật sự đáng thương.” Vệ Kích sợ đè nặng lên tóc Chử Thiệu Lăng, cẩn thận giúp Chử Thiệu Lăng vuốt thuận tóc, “Thần nghĩ cũng không phải việc lớn, liền giúp hắn một chút, điện hạ… làm sao biết được?”

Chử Thiệu Lăng chỉ cười không nói, trong Vương phủ này, chỉ cần là chuyện của Vệ Kích sẽ không có gì Chử Thiệu Lăng không biết, Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích một phen, nói: “Ngươi cảm thấy hắn đáng thương ta liền đưa hắn đến hầu hạ bên cạnh ngươi, thế nào?”

Vệ Kích ngẫm lại cảm thấy như vậy thích hợp nhất, gật đầu cười nói: “Như thế tốt lắm…. Tạ điện hạ thương cảm.”

Chử Thiệu Lăng nghiêng người nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vệ Kích, chậm rãi nói: “Nguyên bản ngươi đem người điều đến bên cạnh mình là được, ngươi không nói, ta cũng không biết, khi không lại tha một vòng lớn như vậy.”

Vệ Kích cười không nói, Chử Thiệu Lăng nhìn thấy lại đều hiểu được, thấp giọng nói: “Đã sớm nói cho ngươi, đem nơi này xem như nhà mình là được, ngươi muốn thế nào thì thế nào, nhưng ngươi vẫn không nghe lời, đem mình cũng trở thành hạ nhân ở đây, làm vỡ món đồ còn muốn đi phòng thu chi đền bạc, ngươi muốn ta tức chết?”

Trong lòng Vệ Kích ấm áp, buông mắt: “Thần không dám quá phận.”

Chử Thiệu Lăng vốn thích tính luôn quy củ giữ lễ của Vệ Kích, hiện giờ lại hy vọng hắn có thể thị sủng sinh kiêu, Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích, nói: “Thôi, ngươi càng cẩn thận quy củ, ta lại càng muốn thương ngươi nhiều hơn một ít, ngươi chính là đến để khắc ta….”



Vệ Kích đỏ mặt, xoay người vùi đầu vào vạt áo Chử Thiệu Lăng….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK