• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chử Thiệu Lăng vẫn quá xem thường năng lực kích khởi dân chúng phẫn nộ của hoàng đế, ngày đó kết thúc đình nghị sau hoàng đế lập tức hạ lệnh Tây Bắc, tức khắc giải tán dân binh địa phương, tướng lãnh tập kết dân binh toàn bộ áp giải về kinh, kẻ trái lệnh giết không tha.

Chử Thiệu Lăng xem báo cáo thở dài: “Quan bức dân phản, không thể không phản a….”

Vệ Kích chưa bao giờ nghe nói chuyện như vậy, xem dòng chữ màu đen trên báo cáo cơ hồ giận đến tạc phế, cả giận nói: “Này là có ý gì?! Địch đánh đến, dựa vào cái gì không cho dân binh chống trả? Chẳng lẽ muốn ngoan ngoãn bị đánh?!”

“Lời này của ngươi cũng giống khi đình nghị Tĩnh quốc công đã nói.” Chử Thiệu Lăng cười lạnh, “Nhưng ấn Đại Chử luật đến nói quả thật là không thể, ích kỷ đóng quân là tội lớn, hoàng đế không phải sợ hãi bọn họ đánh giặc, hắn là sợ có người cố ý nhân cơ hội tập kết dân binh khởi nghĩa vũ trang, ha hả…. Sợ lại xuất hiện một Trần Thắng cùng một Ngô Quảng sao?”

Vệ Kích hiểu được, nhưng vẫn giận đến phát run: “Nhưng cũng không thể… không thể như vậy a, thần nghe nói hiện giờ ở biên cảnh phía Tây dân chúng lầm than, kẻ địch đốt sát đánh cướp, dân chúng có hơi không phục liền trực tiếp giết chết, cũng không có thiếu người đàng hoàng bị… bị bọn chúng đạp hư! Hoàng thượng bỏ mặc thì thôi, như thế nào còn có thể đem lực lượng duy nhất để chặn địch giải tán?!”

Chử Thiệu Lăng thấy Vệ Kích khó chịu đến đỏ mắt, vội đem người kéo vào lòng, bật cười trấn an: “Ngươi sinh khí lớn như vậy làm gì?”

Vệ Kích tâm tư đơn thuần, chưa bao giờ nghe nói qua chuyện oan khuất như vậy, thấp giọng cả giận nói: “Đó là dân chúng của hắn a, là dân chúng của hắn! Hoàng đế hắn… hắn….”

“Hắn vô liêm sỉ, là hắn vô liêm sỉ, đừng tức giận….” Chử Thiệu Lăng vừa xoa lưng Vệ Kích thuận khí vừa dỗ dành, “Tuổi không lớn tình tình còn rất lớn đâu, không đáng chọc giận thân mình, ta đã dâng tấy chương thỉnh chiến, đến lúc đó tất nhiên có không ít người tán thành, trận này tất nhiên phải đánh, đến lúc đó cũng mang theo ngươi đi, muốn giết bao nhiêu quân Liêu Lương liền cho ngươi giết bấy nhiêu….”

Chử Thiệu Lăng hối hận nói cho Vệ Kích việc này, sợ Vệ Kích giận đến ngã bệnh, liên tục dỗ: “Chờ đến đầu lĩnh tập kết dân binh bị giải đến hoàng thành, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp bảo hộ bọn họ, được không?”

“Điện hạ nhân đức.” Trong lòng Vệ Kích thật sự nghẹn đến khó chịu, một lúc lâu mói nói, “Thần hận không thể hiện tại liền xách đao vào cung….”

Chử Thiệu Lăng bật cười: “Ngoài miệng càng ngày càng không khuôn phép.”

Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng vuốt lưng Vệ Kích, nhẹ giọng: “Hiện giờ ta còn không lên làm hoàng đế đây, chờ sau khi đăng cơ ngươi muốn nói cái gì liền nói cái gì, bây giờ còn muốn quy củ một chút, hiểu không? Một trận đánh cùng Liêu Lương là nhất định phải làm, không vội một hai ngày này.”

Vệ Kích hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Thần thất nghi….”

Chử Thiệu Lăng hôn hôn trán Vệ Kích: “Bao nhiêu tuổi rồi còn như hài tử.”

Không giống Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng từ nhỏ liền ở bên cạnh hoàng đế, đã thấy hoàng đế ngu ngốc nhiều, hoàng đế có thể làm ra chuyện như vậy hắn một chút cũng không ngạc nhiên, bất cứ lúc nào hoàng đế cũng chỉ đặt mình lên trước nhất, cho dù hắn biết rất rõ vài trăm dân binh không cách nào từ biên cảnh đánh đến hoàng thành, hắn cũng sẽ kiêng kị, cũng sẽ vội vã đem tai họa nho nhỏ nghiền nát.

Nguyên bản Chử Thiệu Lăng muốn ở trong quân rải chút lời đồn đãi ra ngoài, các võ tướng rất dễ dàng bị kích khởi tâm huyết, hiện tại nhìn tại không cần làm phiền chính mình, hoàng đế đã đưa công văn đến, hiện giờ Chử Thiệu Lăng chỉ còn chờ xuất chinh.

Chử Thiệu Lăng nhìn nhìn tiểu tướng quân giận đến đỏ mặt trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được trêu đùa: “Được rồi, chưa gì đã nổi hỏa, về sau lại có chuyện gì ta cũng không dám nói cho ngươi.”

Vệ Kích nhớ đến bộ dáng vừa rồi của mình, cũng có chút ngại ngùng, chậm rãi bị Chử Thiệu Lăng ôm vào lòng vừa hôn vừa dỗ nửa ngày mới thoải mái một chút.

Hôm sau lâm triều quả nhiên có không ít đại thần dâng tấu chương thỉnh hoàng đế lập Chử Thiệu Lăng làm Thái tử, hoàng đế chỉ thu không trả lời, chỉ có bản thân bận rộn, có gì nói sau, Chử Thiệu Lăng như trước bất động thanh sắc, chỉ âm thầm cho người đi đất phong của Vinh vương đưa cho Chử Thiệu Đào một phong thư.

Chiến sự Tây Bắc phát sinh, hoàng đế cũng hiểu được lần này không thể tránh, ngay hôm đó sai người trù bị quân đội điều động lương thảo, trong Thang Hà hành cung không biết Chử Thiệu Nguyễn làm sao được tin tức, vội viết một phong thư thật dày đưa đến hoàng thành thỉnh tội, cầu hoàng đế cho hắn hồi cung, nói trong triều bận rộn, nguyện ý trở về hiến khuyển mã chi lực, lòi nói khẩn thiết đến ngay cả Chử Thiệu Lăng cũng có chút không đành lòng, chỉ tiếc khi đình nghị hoàng đế nhắc đến việc này không ai lên tiếng, chuyện Chử Thiệu Nguyễn hồi triều không giải quyết được gì.

Hoàng đế một lòng muốn cho Chử Thiệu Nguyễn trở về, trên triều đi không thông chỉ phải theo hậu cung nghĩ biện pháp, hoàng đế lần này tốn tâm tư, sai người từ trong bảo khố đặc biệt chọn không ít vân cẩm Thái hậu yêu thích tự mình đưa đi, Thái hậu không nhìn hoàng đế nhiều ngày, cũng đã có chút mềm lòng, lại không không nhìn đến, ai ngờ hoàng đế gặp Thái hậu, chưa nói được vài câu liền nhiễu đến chuyện Chử Thiệu Nguyễn, Thái hậu lúc này giận dữ, lạnh giọng: “Ai gia ngược lại tự mình đa tình, nếu không phải có chuyện, làm sao hoàng đế có thể nhớ đến ai gia đâu?”

Hoàng đế cũng không muốn như vậy, nhưng hiện giờ chiến sự khẩn cấp, thật sự không thể kéo dài, không mượn cơ hội này tiếp Chử Thiệu Nguyễn trở về, sau này càng khó, lần này Thái hậu triệt để hết hy vọng, lúc này nâng trà tiễn khách, thản nhiên nói: “Hoàng đế… hậu cung không tham chính sự, việc này hoàng đế thật sự không cần nói cho ai gia, ai gia nghe cũng không hiểu, hoàng đế tự mình xem rồi làm đi thôi.”

Thái hậu tựa Tôn ma ma muốn đi vào trong, hoàng đế đau khổ ngăn lại, thấp giọng: “Ngày ấy nhi tử thất ngôn, trong lòng mẫu hậu không thoải mái chỉ cần nói với nhi tử là được, có mẫu tử nào lại có thâm cừu đâu?”

Thái hậu nghe thế lại càng tức giận, lạnh giọng: “Nguyên lai hoàng đế cũng hiểu được nếu hiểu được vì sao trước kia không cầm mấy thứ này đến nói những lời này đâu? Hiện tại chỉ sợ cũng không phải thật tâm muốn đến xin lỗi ai gia, kỳ thật là vì bảo bối nhi tử của ngươi đi? Ha hả… ai gia vẫn nên có chút tâm nhãn thì tốt hơn, Tôn ma ma, đỡ ai gia vào Phật đường.”

Hiện giờ Thái hậu nghe được Chử Thiệu Lăng khuyên nhủ, có khí tuyệt sẽ không giấu trong lòng, chan trước ra Từ An điện, sau lưng liền đi tiểu Phật dường, thẳng mặt mắng Lệ tần thống khoái mọt hồi, lại mệnh Lệ tần quỳ gối ở từ đường sao chép kinh Phật, mấy ngày nay Lệ tần đã bị ép buộc đến bán tàn, chỉ quỳ hai canh giờ đã bất tỉnh, Thái hậu hơi nguôi giận, sai người tha Lệ tần về phòng, cũng không truyền ngự y, chính mình miễn cưỡng hồi cung nghỉ ngơi.

Lần này hoàng đế thật sự vô kế khả thi, mất đi Thái hậu duy trì đồng nghĩa với mất đi Tĩnh quốc công phủ duy trì, Tĩnh quốc công phủ rất có quyền thế trong quân, tại thời điểm muốn mệnh này hết sức quan trọng, tiền triều hậu cung đồng thời tạo áp lực, hoàng đế không còn cách nào, chỉ phải cho truyền tông thân thương nghị lập trữ.

Việc lập trữ chưa định, phía Tây lại có chuyện lớn phát sinh, , thống lĩnh dân binh ở biên cảnh sau khi nhận được chỉ lệnh của hoàng đế mắng to hoàng đế ngu ngốc vô năng, phẫn mà tự sát, dân chúng địa phương giận dữ khởi nghĩa vũ trang, đem quan viên do hoàng đế phái tới toàn bộ giết sạch, sau đó kết thành đội ngũ hướng biên cảnh phía Nam bỏ chạy, hoàng đế nhận được tin liền ngất, sau khi tỉnh lại hạ chỉ sắc lập Chử Thiệu Lăng làm Thái tử, phong Đại tướng quân, tùy quân xuất chinh đến Liêu Lương Tây Bắc.

….

“Điện hạ….” Vệ Kích nhìn phục sức Thái tử trên hương án có chút không phản ứng kịp, ấp úng, “Liền lên làm Thái tử?”

Chử Thiệu Lăng xoa xoa đầu Vệ Kích, cười: “Nhanh còn không tốt? Chiến sự khẩn cấp, không kịp làm đại điển sắc phong, rất tốt, không phải phiền toái.”

Này so với Chử Thiệu Lăng đoán trước còn nhanh một ít, Tây Bắc bất ngờ tạo phản khiến hoàng đế long nhan quét rác, lúc này hoàng đế cũng không dám không thuận dân ý.

“Đại quân ở Bắc bộ đã bắt đầu lên đường, từ bây giờ binh sĩ ở hoàng thành cũng nên đi.” Chử Thiệu Lăng hôn trán Vệ Kích, “Rốt cuộc có thể ra chiến trường, cao hứng sao?”

“Đánh giặc cũng không phải chuyện tốt…. Bất quá có thể giết địch nhân thần vẫn cao hứng.” Vệ Kích vẫn còn lo lắng Chử Thiệu Lăng đi rồi Chử Thiệu Nguyễn sẽ thừa dịp hư mà chen vào, Chử Thiệu Lăng cười cười trấn an: “Mấy ngày trước ta đã sai người truyền tin cho Chử Thiệu Đào, không vài ngày nữa Chử Thiệu Đào sẽ đến hoàng thành.”

Vệ Kích nháy mắt liền hiểu được ý định của Chử Thiệu Lăng, gật đầu: “Điện hạ muốn thế tử đến nhìn Tam hoàng tử.”

“Đúng.” Chử Thiệu Lăng vuốt ve cằm Vệ Kích, “Người bình thường không chủ trì được cục diện, hiện giờ sức khỏe của Thái hậu không tốt, không thể chuyện gì cũng làm phiền đến nàng, người thích hợp nhất là Chử Thiệu Đào, hắn là thế tử Vinh vương, người khắc cũng không dễ dám động hắn, dù sao cũng phải kiêng kị Vinh vương ở đất phong, đúng không?”

Vệ Kích nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không ổn: “Không phải thế tử không thể ra khỏi đất phong sao?”

Chử Thiệu Lăng nhéo mặt Vệ Kích một phen: “Điện hạ nhà ngươi là đồ ngốc hay sao? Ta khiến hắn giả bệnh, chỉ nói thái y ở đất phong không quá cao tay, cho nên muốn đến hoàng thành tìm hảo ngự y hảo dược liệu, hoàng đế không thể không đáp ứng.”

Vệ Kích gật đầu: “Cũng là một biện pháp.”

Chử Thiệu Lăng cười lạnh: “Ta sợ là không chờ được hắn liền muốn xuất chinh, trong thư lần này đã công đạo rõ ràng mọi chuyện trong hoàng thành, nếu Chử Thiệu Nguyễn dám bước ra khỏi Thang Hà hành cung, trực tiếp giết là được…. Vả lại, nhìn thử xem hoàng đế có dám theo ta gọi nhịp hay không đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK