“Vương phi…… ” Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Sương Nhi, không rõ nàng ta vì sao không những không cứu mình, ngược lại còn đánh mình.
“Tiện nhân, dám gia hại con của bổn vương phi, giết ngươi một nghìn lần, một vạn lần cũng không đủ.” Vũ Sương Nhi chỉ vào nha hoàn, nổi giận mắng, sau đó lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Tát Hoàn: “Vương gia, thiếp thân cầu Vương gia lập tức giết tiện tì này, báo thù cho cục cưng.”
Nha hoàn sửng sốt, hồi lâu đều không phục hồi tinh thần lại, sau khi hoàn hồn chính là vô cùng sợ hãi. “Vương phi, cầu ngài đừng làm vậy. Vương phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi.” Nàng sợ tới mức vội vàng đến dưới chân Vũ Sương Nhi dưới chân, ôm chân nàng, liên tục dập đầu nói.
Vũ Sương Nhi làm sao để ý đến nàng ta, chuyện hiện tại nàng phải làm chính là lập tức giết nha hoàn này, đỡ cho sau này nàng ta có cơ hội phun ra càng nhiều lời bất lợi cho mình. Một khi nàng ta khai ra, phỏng chừng Tát Hoàn sẽ không bỏ qua mình.
“Vương gia, tiện tì như vậy nếu không xử tử, về sau này vương phủ mỗi người đều có thể uy hiếp chủ tử.” Vũ Sương Nhi bỏ thêm sức lực, đá văng nha hoàn đang ghé vào người mình, cố gắng thuyết phục Tát Hoàn.
Tát Nhãn vốn không tin lời nha hoàn kia nói, hắn rõ ràng nhìn thấy nàng ta chạy trốn rất kích động, bé không phải chính mình ngã xuống, mà nhất định là do nàng ta đẩy.
“Vương huynh, nha hoàn không thể giữ, nếu nàng ta thực đã thừa nhận, lại thêm đệ tận mắt nhìn thấy, đệ cho rằng hẳn là xử tử nàng, răn đe những kẻ định bắt chước.” Hắn cũng đồng ý với ý kiến của Vũ Sương Nhi, vội vàng thuyết phục Tát Hoàn.
Vũ Sương Nhi thấy Tát Nhãn đứng về phía mình, trong lòng thật cao hứng, vội nói: “Đúng vậy, Vương gia, vương đệ nói đúng.”
Tát Hoàn thấy bọn họ đều đồng ý, trong lòng suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm: “Người tới, kéo ra ngoài chém.”
Nha hoàn kia nghe xong, nhất thời vẻ mặt tro tàn, xem ra, mình chết chắc rồi, Vương phi sẽ không cứu mình, chỉ sợ là lo mình sẽ để lộ bí mật. Bất quá, chỉ cần nàng ta không thương tổn người nhà của mình, muốn mình chết cũng được.
Mệnh lệnh vừa ban ra, lập tức có năm sáu thị vệ chạy tới kéo nha hoàn đã mềm rũ người nằm trên mặt đất, tựa như kéo con chó chết ra ngoài.
“Vương gia, tha mạng a. Vương phi, cứu nô tỳ…… ” Nha hoàn kia vừa bị kéo đi, vừa làm ra cố gắng cuối cùng, nhưng nàng biết, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không, ai cũng cứu không được nàng.
Thật lâu sau, ngay lúc mọi người cảm thấy thời gian trôi qua thật quá lâu, năm sáu thị vệ kia rốt cục trở lại, bọn họ đến trước mặt Tát Hoàn, cung kính nói: “Vương gia, nha hoàn kia đã hành hình xong.”
“Tốt.” Tát Hoàn lạnh lùng nói.
Vũ Sương Nhi nghe vậy, lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguy hiểm thật.
Lúc này, Tát Hoàn lại nói tiếp. “Các ngươi đều nghe, muốn ở lại làm viêc trong vương phủ thì phải có quy củ, lần sau nếu lại có người dám như vậy, bổn vương không chỉ giết mà còn tru di cửu tộc.”
“Vâng, Vương gia.” Mọi người thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện này rốt cục trôi qua, về sau không còn phải lo lắng đề phòng nữa, chỉ cần làm tốt chuyện đã giao là được.
Hoa mụ mụ đều thực lưu ý nhất cử nhất động của Vũ Sương Nhi, lần này thấy nàng ta lại thoát một kiếp, trong lòng vừa hận vừa tức, nhưng lại không thể nề hà.
Đoàn người về lại biệt viện, bé và Tát Duệ đang ngồi ăn điểm tâm, thấy bọn họ trở về, rất cao hứng.
“Phụ vương.” Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời nói.
“Mẫu phi.” Tát Duệ thấy Vũ Sương Nhi, vội vàng cung kính nói.
Vũ Sương Nhi thấy hai đứa nhỏ, lập tức bày ra bộ dạng cao hứng vạn phần, vội vàng đi qua, ôm mỗi đứa nhỏ một chút: “Các con của ta, không có việc gì, không có việc gì.”