“Các ngươi…… ” Nàng trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn bọn họ vây quanh bên cạnh Lăng Nhược Nhược, hơn nữa còn cùng nhau thưởng thức ngân phiếu trong tay.
“Chúng ta là một phe.” Lăng Nhược Nhược thiện tâm nói cho nàng, sau đó còn đưa ngân lượng trong tay cho Tống lão đại.
Vũ Sương Nhi sợ hãi, liên tục lui về phía sau, rốt cuộc thối lui đến bên cạnh Uyển Ngữ, thế này mới ngừng cước bộ. “Các ngươi kết phường lừa gạt ta.” Nàng rất nhanh suy nghĩ cẩn thận những chuyện đã xảy ra. Đều là kế hoạch của bọn họ!
Lăng Nhược Nhược vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, ngươi thật thông minh a, cám ơn ngân phiếu của ngươi. Bất quá, số ngân phiếu này cũng đủ để đền bù chuyện ngươi đã đuổi giết và làm bị thương ta, cộng thêm chuyện ngươi đối phó con ta nữa.”
Vũ Sương Nhi cả kinh, nguyên lai ả cái gì đều biết, nguyên lai ả hiện tại là muốn báo thù. “Ngươi, ngươi muốn làm gì, ta là đường đường Ninh Vương phi, ngươi nếu giết ta, Vương gia sẽ không bỏ qua ngươi, Vũ gia ta cũng sẽ không buông tha ngươi.” Nàng thất kinh nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi? Ngươi làm hại ta thì thôi, ngươi còn suýt chút nữa là hại chết con của ta. Món nợ này, ta nhất định phải tính sổ với ngươi. Vũ gia? Vũ gia tính cái gì? Chỉ cần là chuyện mà ta, Lăng Nhược Nhược, muốn làm, nói không chừng Hoàng Thượng và Tam Vương gia cũng sẽ tranh nhau làm thay cho ta. Ninh Vương gia? Tát Hoàn? Ha ha ha, ngươi nói, hắn nếu biết ngươi muốn giết ta, còn muốn hại chết cục cưng, ngươi nói, hắn sẽ buông tha ngươi sao?” Lăng Nhược Nhược cười lạnh nói, chậm rãi phân tích cho nàng, mỗi một câu nói xong, sắc mặt Vũ Sương Nhi lại trắng thêm một phần.
“Ngươi…… ” Vũ Sương Nhi thực sợ hãi, Lăng Nhược Nhược nói đúng, mỗi một chuyện đều có thể đẩy nàng vào chỗ chết. Đừng nói là Tát Hoàn, chỉ bằng sự coi trọng của Tam Vương gia và Hoàng Thượng hiện tại dành cho Lăng Nhược Nhược, nàng biết, nếu thật sự bị bọn họ phát hiện, nàng khẳng định sẽ mất mạng, mà Vũ gia đương nhiên cũng sẽ bị liên lụy.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng rốt cuộc hộc ra một câu như vậy, nàng cảm thấy chính mình vận mệnh kham ưu.
Lăng Nhược Nhược mỉm cười nói: “Ăn miếng trả miếng. Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, thẳng đến khi ta vừa lòng mới thôi.” Nàng nhất định phải đem cả vốn lẫn lời trả lại cho Vũ Sương Nhi, nàng nhất định phải khiến cho nàng ta nếm tư vị muốn chết cũng không thể.
Vũ Sương Nhi sắc mặt đại biến, không dám tin nhìn Lăng Nhược Nhược, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Ngươi, ngươi không thể làm như vậy với ta.” Vũ Sương Nhi mặt mày tái nhợt, vô lực nói, trong lòng bàn tay và trán đều là mồ hôi lạnh.
“Ta có thể.” Lăng Nhược Nhược vẫn mỉm cười như cũ, chỉ có nàng mới có thể là người thắng cuối cùng. Nhân không phạm ta, ta không khinh người, nhân nếu phạm ta, ta tất đánh trả.
Vũ Sương Nhi mang theo Uyển Ngữ chật vật chạy trối chết, từ hôm nay trở đi, các nàng phải sống không bằng chết, luôn lo lắng bất an, thậm chí ở mỗi ngày đều là trong sợ hãi vượt qua.
Bởi vì ngày hôm sau, Lăng Nhược Nhược liền nghênh ngang xuất hiện tại Ninh Vương phủ, kinh động ba huynh đệ còn tại trong hoàng cung – ba nam nhân có quyền nhất, có tiền nhất trên đời này: Tát Hoàn, Tát Phong, Tát Nhãn.
Tát Hoàn và Tát Nhãn thu được tin tức, lập tức hấp tấp chạy về Ninh Vương phủ, mà lúc này Lăng Nhược Nhược đang ngồi trên chủ vị cao cao tại thượng trong chính sảnh của Ninh Vương phủ, nhàn nhã tự tại uống trà.
“Nhược Nhi.” Tát Hoàn và Tát Nhãn vội vội vàng vàng đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được người trong lòng mong nhớ ngày đêm, trong khoảng khắc, hai người đều kích động không thôi.
Lăng Nhược Nhược sớm đã biết bọn họ vào, bất quá, nàng cố ý làm như không thấy, cúi đầu uống nước trà trong tay, thẳng đến khi bọn họ gọi tên của mình, mới thần thái tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
“Đã lâu không gặp.” Nàng tươi cười rạng rỡ nói, như thể lần đầu gặp lại.