Tát Hoàn sớm mừng điên lên rồi, cục cưng là con của hắn a! Người cao hứng nhất lúc này chính là hắn. “Mẫu hậu nói đúng chính là đúng. Con tin tưởng lời này của mẫu hậu chính là lời nói thật.” Hắn bỗng rất muốn tiến lên ôm lấy bé, con ruột của hắn a, hắn đã mong nhớ ngày đêm thật lâu.
Riêng Lăng Nhược Nhược thì đã sớm thần kinh tê liệt, cha của con mình là ai, nàng không cần nữa, chỉ cần còn có con, nàng đã thấy mãn nguyện.
Thái Hậu nhìn vẻ mặt khác nhau của ba người, trong lòng trùng trùng thở dài, nghiệp chướng a, đúng là nghiệp chướng.
“Lúc trước, khi Lăng Nhược Nhược sinh, ai gia từng phái Thái y tới lấy cuống rốn để nhận máu, chuyện này trừ bỏ ai gia, không còn người nào biết. Ngay cả Lăng Nhược Nhược cũng không biết.” Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dạng ngạc nhiên không thôi của hai huynh đệ Tát Hoàn, Tát Nhãn, lại nhìn sang Lăng Nhược Nhược. Khi thấy thần sắc bình tĩnh của nàng, trong lòng bà thầm kinh hãi một phen.
“Mẫu hậu, đây là thật sao?” Tát Hoàn mừng rỡ như điên, hắn vui vẻ ôm lấy bé trong lòng Thái Hậu, gắt gao ôm hôn.
Tát Nhãn thì cực kì thất vọng, hắn đã uổng công vui mừng một hồi. Người không hay ho nhất chính là hắn, người lớn không chiếm được, người nhỏ cũng không có phần cho hắn, hắn làm người thật thất bại a.
“Mẹ, đây là thật sao? Phụ vương thật sư là cha của cục cưng?” Lúc này, vốn không hé răng, bé đột nhiên mở miệng hỏi Lăng Nhược Nhược. Cặp mắt tròn xoe mở to, chờ mong nhìn nàng.
Nàng không nói gì gật gật đầu.
Bé thế này mới cao hứng vạn phần, ôm lấy cổ Tát Hoàn, nũng nịu hô: “Phụ vương, phụ vương là cha của con, cục cưng vui lắm.” Bé vẫn luôn rất thích Tát Hoàn, cảm thấy Tát Hoàn rất quen thuộc, hơn nữa Tát Hoàn yêu thương, sủng nịch bé, nên từ lâu bé đã sớm xem hắn là cha mình.
Tát Hoàn hưng phấn vô cùng, ôm bé hôn không ngừng, miệng cao hứng cười ha ha.
“Nhược Nhi, ta sẽ không để ngươi đối với ta chết tâm. Trước kia là ta không tốt, mong ngươi tha thứ ta, ngươi đánh ta, mắng ta cũng được, chỉ cần ngươi đừng giận ta nữa, ngươi muốn thế nào đều được.” Tát Hoàn đột nhiên nhớ tới lời nàng nói lúc nãy, trong lòng căng thẳng, vội vàng ôm bé tiến lại gần cầu xin.
Lăng Nhược Nhược liếc mắt nhìn hắn một cái, mẹ con nàng cuối cùng rồi cũng phải đi, vậy thì nàng nên giải thích rõ ràng một lần với bọn họ: “Hết hy vọng không phải là ta, là chủ nhân của khối thân thể này, cũng chính là chân chính Lăng Nhược Nhược. Nàng ta đã chết, mà ta là linh hồn trùng sinh. Hiểu chưa? Ta không phải là Lăng Nhược Nhược trong miệng các ngươi! Khi ta vào thân thể này, nàng quả thực đã chết, ngay cả cục cưng còn chưa sinh ra kịp, sinh đến một nửa thì đã chết rồi, là ta đã đến sinh thay cho nàng. Các ngươi đã minh bạch chưa, linh hồn của ta đi vào thân thể đã chết của nàng, ta không phải người của thế giới này, hiểu không?”
Nàng giống như phát tiết, cái gì cũng không thèm để ý, chỉ muốn đem toàn bộ bất khoái, buồn bực trút ra. Nàng bức bối lâu rồi, sinh hoạt trong thế giới này, nàng vẫn luôn cô độc vô y, không có một người có thể dựa vào, không ai có thể kể ra. Nàng vẫn gắng gượng, đau khổ gắng gượng. Nàng nhớ nhà, nàng tưởng niệm hiện đại, nàng rất nhớ thế giới trước kia. Nàng sống quá mệt mỏi, nàng chỉ muốn trở về thôi.
Nhưng, bé còn ở đây, tuy rằng bé được sinh ra không phải do nàng phát sinh quan hệ với người khác, nhưng tốt xấu cũng là do chính nàng sinh ra, chẳng khác khối thịt rớt ra từ người nàng, nàng luyến tiếc bé, không thể rời xa bé.