“Vương phi, nếu không có việc gì, thuộc hạ đưa Hoa mụ mụ đến đi dạo nơi khác.” Hai thị vệ cũng không muốn ở lâu trước mặt Vũ Sương Nhi, dù sao đứng lại nói chuyện với nữ quyến lâu qua sẽ không tốt lắm.
Vũ Sương Nhi tao nhã gật gật đầu, mỉm cười nói: “Đi đi. Hoa mụ mụ nếu rảnh, hãy đến vương phủ nhiều một chút, nói chuyện với bổn vương phi, kể cho bổn vương phi nghe vài chuyện thú vị thanh lâu.”
“Vâng, vâng, Vương phi, ta đã biết.” Hoa mụ mụ biết nàng ta đã nhằm vào mình, mồ hôi lạnh tuôn rơi, ướt đẫm lưng và trán, nàng hận không thể mọc một đôi cánh lập tức rời đi địa phương quỷ quái này, đi xa khỏi nữ nhân khủng bố.
Theo lý, lấy kinh nghiệm từng trải của Hoa mụ mụ, hẳn là không sợ Vũ Sương Nhi mới đúng. Nhưng mà, ngay cả Hoa mụ mụ, một người tinh ranh như hồ ly, kỳ thật cũng không rõ, vì sao đáy lòng lại sợ hãi Vũ Sương Nhi đến như vậy. Là vì gia tộc của nàng ta? Hay là vì địa vị của nàng ta? Hoặc là vì nàng ta rất ngoan độc? Trong chốc lát, Hoa mụ mụ thực không rõ ra sao.
Ba người vội vàng cáo lui, hai thị vệ định đưa Hoa mụ mụ đi dạo đến nơi khác. Nhưng Hoa mụ mụ thực tình không còn tâm tư, nàng khẩn cấp muốn rời đi nơi này. Vì thế, nàng lấy cớ thân thể của mình còn chưa khoẻ, nhờ hai thị vệ đưa mình về lại biệt viện của Tát Hoàn.
Tát Hoàn thấy nàng đột nhiên trở về, cảm thấy thập phần kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi, nàng lại cười làm lành giành trước.
“Vương gia, ta xin đi về trước.” Hoa mụ mụ cười mà trong lòng cười không nổi, nàng tuyệt không muốn ở lại đây thêm một chút nào.
“Vậy trở về đi, bổn vương đã cho phép ngươi có thể tự do đi lại trong vương phủ.” Tát Hoàn thấy nàng tựa hồ có chút không ổn lắm, trong lòng cảm thấy rất lạ, nhưng không biểu lộ ra, chỉ thản nhiên nói một câu.
Hoa mụ mụ hành lễ với hắn, cung kính nói: “Tạ Vương gia, vậy ta đi về trước.” Nói xong vội vàng định cáo lui rời đi.
Không ngờ, lúc này bé tỉnh ngủ, đi từ trong phòng ra, muốn tìm Tát Hoàn. “Phụ vương, phụ vương, phụ vương ở đâu?” Tiếng nói thanh thúy của bé giữ bước chân của Hoa mụ mụ lại.
Hoa mụ mụ kinh ngạc thấy bé đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, đó là đứa bé trai xinh đẹp đáng yêu, mắt nhập nhèm buồn ngủ, khi thấy trong phòng có người liền mở to hai mắt, hơn nữa còn đang nhìn nàng.
“Phụ vương.” Bé vừa thấy Tát Hoàn liền hưng phấn sà vào lòng hắn làm nũng.
Tát Hoàn vẻ mặt đầy ý cười, cúi xuống ôm lấy thân thể nho nhỏ hương hương. “Cục cưng, nhanh như vậy liền tỉnh.” Hắn sủng nịch nói.
Bé gật gật đầu, hiếu kì nhìn bộ dạng xinh đẹp, trang điểm có hơi đậm của Hoa mụ mụ, bé chưa từng gặp qua người nào như vậy.
“Chào a di.” Bé thấy nàng cũng nhìn về phía mình, vì thế lễ phép chào hỏi một cái.
Hoa mụ mụ hiện tại rất khiếp sợ, trong lòng nàng biết bé là bảo bối của Lăng Nhược Nhược cục cưng, Vũ Sương Nhi là hung thủ, như vậy nếu cục cưng ở đây, chẳng phải rất nguy hiểm sao!
Nàng rất muốn nói, nhưng nàng nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cục cưng đáng yêu mỉm cười ngây thơ với nàng, trong lòng cảm thấy khó chịu vạn phần.
Tát Hoàn sâu sắc phát hiện Hoa mụ mụ không ổn, phi thường không ổn, lúc mới tới còn tốt, sao mới có đi trong chốc lát liền vội vã trở lại nói là phải về, hay là nàng đã phát hiện cái gì?
Ngay lúc Tát Hoàn nóng vội định hỏi ra, Hoa mụ mụ đã điều chỉnh tâm tình xong, nàng lo lắng liếc nhìn cục cưng một cái, vội vàng cung kính, vội vàng rời đi.
Trở lại Hoa Tụ Lâu, nàng thất thần ngồi ở trong phòng, đối mặt với tình huống như vậy, nàng không biết nên làm thế nào cho phải. Nói cho Ninh Vương gia? Hắn sẽ tin mình sao? Không nói cho hắn, an toàn của bé liền nguy hiểm.
Ngay tại nàng còn đang lâm vào thế khó xử, đột nhiên có người nói muốn gặp nàng. Nàng hách nhất đại khiêu, tưởng có người đến đòi mạng, bất quá cẩn thận nghĩ lại, đến đòi mạng cũng sẽ không quang minh chính đại như vậy. Thế này nàng mới yên tâm đi gặp người, đương nhiên có dẫn theo vài tên đả thủ, cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn.
“Hoa mụ mụ, tiểu thư nhà chúng ta muốn gặp ngài.” Người tới chính là Tống lão đại, hắn nhận ra nữ nhân đang dẫn vài người đi theo cư nhiên chính là nữ nhân mà hắn từng dẫn người đi bắt.
Sau khi Hoa mụ mụ nhìn rõ khuôn mặt người tới, lập tức trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi liên tục lui về sau, nhưng lời hắn nói lại như kinh đào hãi lãng, làm cho nàng hoa dung thất sắc.
“Tiểu thư nhà ngươi? Ta không gặp, không gặp.” Hoa mụ mụ kêu lên, không ngờ Vũ Sương Nhi lại ra tay nhanh như vậy, nàng mới từ vương phủ trở về, ả liền khẩn cấp phái người đi tìm nàng.
Tống lão đại trợn tròn mắt, sao Hoa mụ mụ này lại không chịu gặp ngay cả tiểu thư nhà mình? Điều này không có khả năng a. “Tiểu thư nhà ta nói, ngươi nhất định sẽ chịu gặp nàng.” Tiểu thư còn đang ngồi chờ trên xe ngựa bên ngoài a, hắn có chút nóng vội nghĩ.
“Ta vừa rồi mới gặp nàng, giờ không muốn gặp.” Hoa mụ mụ lòng còn sợ hãi, vẫn căng lá gan lên, nói.
“Tiểu thư nhà ta khi nào thì gặp qua ngươi, nàng còn đang ở trong xe ngựa bên ngoài, chúng ta từ ngoại ô kinh thành gấp trở về.” Tống lão đại tuy không hiểu ra sao nhưng hắn là người thô kệch, nói chuyện không biết che giấu.
Hoa mụ mụ nghe vậy, dần dần bình tĩnh, trên mặt chậm rãi lộ ra kinh hỉ. Từ miệng của gã nam nhân hung thần ác sát trước mắt này, nàng biết, vị tiểu thư kia không phải là Vũ Sương Nhi, mà là Lăng Nhược Nhược.
“Là… tiểu thư sao?” Nàng chần chừ hỏi lại.
Tống lão đại bị hỏi không hiểu ra sao, không phải tiểu thư thì là cái gì. Nhưng hắn vẫn thành thật gật gật đầu, nói: “Là tiểu thư.”
Thế này Hoa mụ mụ càng thêm khẳng định, tiểu thư này không phải tiểu thư kia, nàng đã có thể yên tâm. Lòng mừng rỡ, nàng vội vàng nói với hắn: “Nói tiểu thư đổi quần áo khác, đi theo cửa hông vào.”
“Được, để ta đi nói cho tiểu thư.” Tống lão đại thành thật nói, vội vàng chạy đi.
Lăng Nhược Nhược mang hắn vào một cửa hàng quần áo, nàng chọn một bộ mà gã sai vặt thường mặc, giả dạng thành người hầu của Tống lão đại.
Hai người đi tới cửa hông, Hoa mụ mụ đã đứng chờ phía sau cửa, thấy hai người đi vào, trong lòng rất là kích động, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra gã sai vặt kia chính là Lăng Nhược Nhược.
“Tiểu thư……” Hoa mụ mụ kích động kêu lên, gắt gao cầm tay Lăng Nhược Nhược.
Lăng Nhược Nhược cũng thực kích động, nàng rốt cuộc đã trở lại, trải qua bao gian nguy, khó khăn vô cùng, cuối cùng bình yên vô sự về lại kinh thành.
“Chúng ta đi lên rồi nói.” Hoa mụ mụ vội vàng nói, trong lòng tuy rằng cảm thấy thân phận của Tống lão đại thật đáng nghi, nhưng dù gì vẫn phải tìm một nơi kín đáo mới dễ nói chuyện.
Đi vào một chỗ bí mật khác của Hoa mụ mụ, hai người mới ngồi xuống, Tống lão đại ngồi cách các nàng không xa.
Hoa mụ mụ vẫn còn rất kích động, nàng cứ nghĩ Lăng Nhược Nhược dữ nhiều lành ít, không chừng đã không còn ở nhân gian, không nghĩ giờ lại gặp được nàng ở đây, lại còn hoàn hảo không tổn hao gì, sao có thể không khiến nàng vừa kinh vừa hỉ được a?