Mục lục
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đạt thấy tâm tình Diệp Thạch bình tĩnh một ít, lấy ra một cái chìa khóa giao cho Diệp Thạch.

Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: “Đây là cái gì?

Đây là đồ để mởtủ bảo hiểm trong cửa hàng Minh Nguyệt, ông ngoại ngươi để lại đồ cho mẫu phụ ngươi, hắn gởi lại trong cửa hàng Minh Nguyệt tại Hoàng đô, Diệp Hách cùng Diệp Tầm vì mấy thứ này mà đối với mẫu phụ ngươi vừa đấm vừa xoa, nếu không phải làphụ tử Diệp gia làm như vậy, mẫu phụ ngươi cũng sẽ không chếtsớmnhư thế.” Nói tới đây, trong con ngươi Trần Đạt hiện lên phẫn nộ.

Diệp Thạch cắn răng, nắm thật chặt nắm tay.

Ông ngoại ngươi có thực lực cường hãn, nhưng mà, tâm tư thủy chung quá thiện lương.” Trần Đạt khẽ thở dài nói.

Diệp Thạch cắn môi, trầm mặc cúi đầu, ánh mắt kịch liệt biến hóa.

Diệp Tầm không phải là sinh phụ của mình, hắn là một con mãnh thú hại chết mẫu phụ của mình, chuyện đã qua thì thôi, nếu về sau người này lại phạm đến trên đầu hắn, hắn liền sẽ không khách khí nữa.

Thiên lý báo ứng, Diệp Hách cả đời tính toán, đại khái là sẽ không nghĩ đến, chính mình lại chết trong tay nhi tử hắn tín nhiệm nhất.” Nói tới đây, trên mặt Trần Đạt nhất thời hiện lên vài phần khoái ý.

Diệp Thạch kinh ngạc nhìn Trần Đạt, hỏi: “Trần thúc, ngươi nói ông nội, không, Diệp Hách là bị Diệp Tầm hại chết?

Trần Đạt gật đầu, nói: “Đúng vậy, lại nói tiếp, việc này cũng cùng mẫu phụ ngươi có quan hệ, năm đó Diệp Tầm hao hết tâm tư lấy lòng mẫu phụ ngươi, từ trên người mẫu phụ ngươi mò được không ít, bất quá vài thứ kia, đều rơi xuống trong tay Diệp Hách.

Thiên phú tu luyện của Diệp Tầm không cao, mấy năm nay, thực lực tiến triển càng ngày càng chậm, thành kiến của hắn với Diệp Hách liền càng ngày càng sâu, vừa lúc Diệp Hách tu luyện ra sai lầm, liền bị Diệp Tầm thừa dịp sát hại.

Diệp Thạch híp mắt, nói: “Cho nên?

Cho nên, Diệp Tầm hạ độc Diệp Hách.” Trần Đạt châm chọc nói.

Diệp Tầm người này đầu óc đều dùng ở trên người nữ nhân, si tâm vọng tưởng nếu Diệp Hách chết thì hắn liền độc tài quyền to, cũng không suy nghĩ một chút là mình có đủ lực uy hiếp không.

Diệp Hách chết, Diệp Tầm cũng không sống được tốt.” Diệp Thạch nhăn mày nói.

Trần Đạt ác liệt cười cười, nói: “Nói không sai, Diệp Hách chỉ có một đứa con trai, thế cục Diệp gia liền càng ngày càng tệ, không bao lâu Diệp Tầm liền hối hận, chỉ là,gần đây tình huống của Diệp gia lại chuyển biến tốt.

Vì sao lại như vậy?” Diệp Thạch bất mãn hỏi.

Hắn lợi dụng ngươi, vô luận như thế nào, ngươi trên danh nghĩa đều là con hắn, ngươi hiện tại lại đượcvõ vương thu làm đồ đệ, cho nên…” Trần Đạt không có tiếp tục nói tiếp.

Nhiều năm như vậy, Diệp Thạch tại Diệp gia nhận hết ủy khuất, kết quả là cư nhiên còn bị Diệp Tầm lợi dụng, nghĩ đến đây, Trần Đạt nhịn không được mà khó chịu.

Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái tên đáng chết này.

Không đề cập tới Diệp gia nữa, Mộ thiếu gia cùng ngươi thế nào?” Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, ánh mắt ôn hòa hỏi.

Nhắc tới Mộ Thần, phẫn nộ của Diệp Thạch nhất thời tan thành mây khói, trên mặt hiện lên thần sắc ửng đỏ, “Mộ Thần đối với ta rấttốt.

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, nhịn không được dặn dò: “Biết người biết mặt không biết lòng, không quản Mộ thiếu gia đối với ngươi tốt hay không, ngươi cũng phải lưu lại một cái tâm nhãn.

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Mộ Thần cùng Diệp Tầm không giống, hắn làthật lòngvới ta.

Trần Đạt không cho là đúng, nói: “Tại trước khi Diệp Tầm bộc lộ ra diện mạo thật, mẫu phụ ngươi cũng nghĩ hắn là thật lòng, không thể có lòng hại người, nhưng mà phải có lòng phòng người, Mộ thiếu gia vẫn luôn cho ta một loại cảm giác nhìn không thấu, có lẽ hắn cũng không ôn nhu vô hại giống ở mặt ngoài như vậy đâu.

Trong lòng Diệp Thạch có chút không cho là đúng, Diệp Tầm làm sao có thể so sánh cùng Mộ Thần được, hắn ngay cả xách giày cho Mộ Thần đều không xứng.

Trên người ta không có gì để cho Mộ Thần mơ ước.” Diệp Thạch thản nhiên nói.

Trần Đạt không cho là đúng, nói: “Sao lại không có, Thanh Minh Diễm của Mộ Thần, là ngươi cho hắn đi?

Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không phải a! Là Mộ Thần tự mình tìm được.

Trần Đạt tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch không cho là đúng, nghĩ thầm, đúng là Mộ Thần tự mình tìm được, cái mê trận kia, không có Mộ Thần căn bản phá không được a!

Trần thúc, việc về tủ bảo hiểm, ngươi tại sao hiện tại mới nói cho ta biết?” Diệp Thạch không hiểu mà hỏi.

Trần Đạt liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, “Đầu tiên, đồ vật trong tủ bảo hiểm, là cho võ sư, võ linh dùng, lúc trước ngươi không dùng được, tiếp theo, mấy năm nay Diệp Tầm vẫn luôn không yên tâm với ngươi, thời điểm ngươi vừa đến Mặc Thành phải đi tửu lâu làm công, mới thoáng đánh mất nghi ngờ của hắn.

Diệp Thạch mặt bình tĩnh, gật gật đầu, nói: “Nguyên lai là thế này? Vẫn luôn có người nhìn chằm chằm ta?” Hắn nói a, lúc trước, hắn vẫn luôn có loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, trên thực tế, loại cảm giác này đến hiện tại cũng không có biến mất.

… …

Thánh Tinh học viện.

Cái Viêm Hỏa Phù kia thật sự là lợi hại, lúc trước Thang Châu Nhi tại khu đấu giá lấy một trăm ba mươi vạn, chụp được một tờ tam cấp Viêm Hỏa Phù, quả thực là từ đó luyện hóa ra thái dương tinh hỏa.” Một nữ đệ tử nói.

Có tiền thật tốt a!” Một nữ sinh khác nhịn không được mà cảm khái.

Còn không phải sao, đây chính là một trăm ba mươi vạn a.

Bản lĩnh đầu thai này, không là người thường có thể có.

Kỳ thật, đầu vào cái thai tốt, không bằng tìm cái phu quân tốt, Diệp Thạch cũng luyện hóa thái dương tinh hỏa, nhìn cường độ thái dương tinh hỏa kia củaDiệp Thạch, hắn ít nhất phải dung hợp hai ba mươi đoàn thái dương tinh hỏa, Mộ Thần thậthào phóng với Diệp Thạch a! Hơn một ngàn vạn nguyên thạch đều giao cho Diệp Thạch quản.

Trên tay Diệp Thạch, ít nhất còn có mấy chục tờViêm Hỏa Phù, nghe học tỷ đang học bên chỗKinh tiền bối nói chuyện, Diệp Thạch không có việc gì thì sẽ dung hợp một tờ Viêm Hỏa Phù, mỗi lần dung hợp Viêm Hỏa Phù xong, thực lực Diệp Thạch sẽ tùy theo mà tăng lên.

Diệp Thạch hắn vận khí thật tốt, Diệp Dung lớp chúng ta cùng Diệp Thạch không phải là huynh muội sao? Có thể nhờ nàng đi cửa sau hay không?

Nói giỡn sao.Nhờ nàng? Diệp Thạch cùng nàng chính là tử địch, ngươi nhờ nàng, Diệp Thạch không chừng sẽ lấy giá mắc hơn cho ngươi.

Diệp Thạch cùng Trang Du bất hòa, Diệp Dung lại đi theo Trang Du tìm Diệp Thạchnói lý, Diệp Thạch hiện tại chỉ sợ đã hận thấu xương với Diệp Dung.

Các ngươi không biết đi, Diệp Dung cùng Diệp Thạch nguyên lai chính là tử địch, hai người là cùng cha khác mẹ, nghe nói, khi Diệp Thạch còn bé, thiếu chút nữa bịmẫu thân của Diệp Dung hại chết.

Diệp Dung người này, thật đúng là không biết xấu hổ, Diệp Thạch không tìm nàng phiền toái, liền tính là đã khách khí rồi, nàng lại không biết tự lượng sức mình đi tìm Diệp Thạch nói lý.

Phỏng chừng là gia giáo không tốt đi, từ địa phương nhỏ tới, chưa thấy qua cảnh đời, lại luôn đem mình trở thành công chúa.

… …

Diệp Dung ngồi ở một bên an tĩnh ăn cơm, tại cái bàn chung quanh nàng ngồi không có một người.

Cảm giác bị cô lập, làm cho Diệp Dung khó chịu đến cực điểm.

Diệp Thạch có cái gì đặc biệt hơn người? Vì sao mà nhiều người tranh nhau lấy lòng hắn như vậy, Diệp Dung như thế nào cũng không rõ, tại sao mình sẽ rơi xuống nông nỗi này.

Nghĩ đến mẫu thân trả lời cho mình, Diệp Dung không cam lòng cắn chặt răng, mẫu thân cư nhiên nói nàng phải làm tốt quan hệ cùng Diệp Thạch, thậm chí kêu nàng đi tìm Diệp Thạch bồi tội, sau khi Diệp Dung nhìn thấy thư, quả thực không tin rằng đây là xuất từ tay mẫu thân mình.

Diệp Dung gắt gao nắm nắm tay, Diệp Thạch đem mình làm hại thảm như vậy, mình còn phải đi bồi tội với hắn, loại sự tình này, nàng mới mặc kệ.

Diệp Dung mím môi, âm thầm nghĩ: Cũng may, phụ thân vẫn là đau lòng mình, phụ thân đã khởi hành tới đây, hẳn là sẽ không được bao lâu nữa, Diệp Thạch có thể đối đãi với mình như vậy, nhưng mà, mặt mũi của phụ thân, nói tóm lại, hắn sẽ phải cho.

… …

Trang Du ngồi bên người Lam Nhược Phong, thản nhiên hỏi: “Nhược Phong, ngươi còn chưa có viêm hỏa đi?

Lam Nhược Phong gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!

Sau khi biết Mộ Thần có được dị hỏa, Lam Nhược Phong cũng tâm tâm niệm niệm muốn một đóa dị hỏa, chỉ là thứ dị hỏa này, nếu dễ tìm, Hùng Uy cũng sẽ không truy tìm nhiều năm lại không thu hoạch được gì.

Nghe nói, hiệu quả của Viêm Hỏa Phù không tồi, xác xuất dung hợp thành công thái dương tinh hỏa rất cao.” Trang Du như có điều suy nghĩ nói.

Lam Nhược Phong cúi đầu, sắc mặt vặn vẹo một trận, hắn vẫn luôn coi Mộ Thần là đối thủ, nghĩ đến phải đi dùng đồ vật Mộ Thần sáng tạo ra, trong lòng Lam Nhược Phong nhất thời khó chịu một trận.

Từ trong phù chú luyện hóa thái dương tinh hỏa tuy rằng phẩm chất không tồi, nhưng mà lại rất mỏng manh, bồi dưỡng không được, nó đối lập với ý chí trở thành luyện khí đại sư của Lam Nhược Phong, không phải là lựa chọn tốt nhất.

Mộ Thần có được dị hỏa là Thanh Minh Diễm, nếu hắn chỉ là có được thái dương tinh hỏa, sau này chênh lệch cùng Mộ Thần sẽ càng lúc càng lớn.

Càng chán ghét chính là, Viêm Hỏa Phù giá cả xa xỉ, lấy thân gia của hắn cũng mua không được bao nhiêu tờ, nghĩ đến đưa tiền cho Mộ Thần mua đồ vật của Mộ Thần, Lam Nhược Phong liền một trận nghẹn khuất.

Nhược Phong, ngươi không sao chứ.” Trang Du nhìn Lam Nhược Phong hỏi.

Lam Nhược Phong lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì.

Trang Du nâng cằm, như có điều suy nghĩ mà nói: “Cũng không biếtdị hỏa của Mộ Thần là từ chỗ nào tới, người này vận khí thật tốt, dị hỏa trân quý như vậy cư nhiên cũng có thể thu vào tay.

Lam Nhược Phong cúi đầu, dị hỏa của Mộ Thần từ chỗ nào tới? Nhất định là Diệp Thạch đưa, Mộ Thần tiểu bạch kiểm kia, nhất định cũng biết thân phận của Diệp Thạch có vấn đề.

Diệp Thạch thật ngu xuẩn, bị Mộ Thần bán còn giúp Mộ Thần kiếm tiền.

… …

Sư phụ.” Nhìn thấy Hoa Xu đi tới đây, Lam Nhược Phong cùng Mộ Dung Diễm đồng thời cung kính gọi một tiếng.

Hoa Xu đánh giá hai người, tâm tình có chút phức tạp.

Bình tĩnh xem xét, Lam Nhược Phong cùng Mộ Dung Diễm hiện giờ đều là tứ tinh võ sư, biểu hiện đã đủ nổi tiếng, dù sao dựa theo mấy năm trước trong mấy tân sinh thì biểu hiện tốt nhất vẫn như cũ là hai người, nhưng mà tình huống năm nay có chút đặc biệt.

Năm nay chẳng những toát ra hai song nhi bát cấp tư chất, còn toát ra một con tân quái vật Mộ Thần.

Năm nay, bốn võ vương bọn họ tất cả đều thu đồ đệ, mặc dù mình thu hai người, nhưng mà cùng ba người khác so sánh, như thế nào cũng có cảm giác chất lượng không cao.

Trang Du cùng Diệp Thạch đều là ngũ tinh võ sư, Mộ Thần càng đã vào bát tinh.

Tư chất của Trang Du cùng Diệp Thạch so với hai người bọn hắn mạnh hơn, tư chất của Mộ Thần lại là so với hai người kém hơn, hiện tại vô luận tư chất tốt hay kém hơn so với đồ đệ của mình, đều đuổi lên trước đồ đệ mình đi.

Các ngươi hảo hảo nỗ lực đi.” Hoa Xu có chút suy sút nói.

Vâng.” Lam Nhược Phong cùng Mộ Dung Diễm đồng thời trả lời.

Lam Nhược Phong nhịn không được nắm nắm tay, tuy rằng Hoa Xu một câu nói nặng lời đều không có, nhưng mà thất vọng trong con ngươi lại rất rõ ràng.

Lam Nhược Phong cắn chặt răng, Mộ Thần đã là bát tinh võ sư, xem ra, không chỉ là luyện đan thuật, ngay cả tu vi đều cản không nổi Mộ Thần.

Nghĩ đến Mộ Thần, trong lòng Lam Nhược Phong nhịn không được dâng lên một cỗ nồng đậm cảm giác thất bại.

Nếu người được đến dị hỏa là mình, vậy hết thảy liền bất đồng.

Mẫu phụ truyền tới tin tức, Khúc Khôn trước kia tựa hồ tìm kiếm qua Thanh Minh Diễm, Thanh Minh Diễm rất có khả năng có quan hệ với Diệp Thạch.

Nếu lúc trước thời điểm mình nghe được mẫu thân nói về thân thế của Diệp Thạch, không có ở lại trong nhà bồi Trang Du, mà là trực tiếp trở về Mặc Thành tìm Diệp Thạch, vậy hết thảy có phải là sẽ không giống bây giờ hay không.

Một bước sai, từng bước sai, hiện tại hối hận, cái gì cũng không kịp.

… …

Không quản Trần Đạt cảnh cáo như thế nào, Diệp Thạch vẫn là đem tủ bảo hiểm cùng thân thế của hắn, nói cho Mộ Thần.

Mộ Thần nghe Diệp Thạch tự thuật, kinh ngạc có chút không hoàn hồn được.

Mộ Thần.” Diệp Thạch nhỏ giọng gọi một tiếng.

Mộ Thần chậm rãi thu hồi thần chí, nhìn Diệp Thạch, nói: “Vì saolại nói cho ta cái này? Không sợ ta đối với ngươi là dụng tâm kín đáo sao?

Diệp Thạch tựa vào trên người Mộ Thần, chắc chắn mà nói: “Ta biết ngươi sẽ không hại ta.

Mộ Thần bất đắc dĩ xoa xoa đầu Diệp Thạch, “Trên đời này trừ chính ngươi ra, ai cũng đều không được tin, ngươi không có tâm nhãn như vậy, ta phải làm thế nào mới tốt? Ngươi kêu ta làm sao yên tâm đây.

Đầu Diệp Thạch tựa vào trên vai Mộ Thần, cười cười, nói: “Ta chỉ đối với ngươi như vậy, ngươi sẽ không hại ta, không phải sao?

Mộ Thần cười cười, đem Diệp Thạch kéo vào trong ngực, “Ta đương nhiên sẽ không hại ngươi.

Nếu mình không xuất hiện, Diệp Thạch sẽ đem hết thảy chuyện này nói cho Lam Nhược Phong sao? Mộ Thần híp mắt, phát hiện mình đang ghen tị, nhưng lại không biết đang ghen tị cái gì.

Việc phụ thân thân sinh của ngươi, ngươi biết bao nhiêu?” Mộ Thần trầm tư một chút hỏi.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không nhiều lắm, hắn cùng mẫu phụ kết giao không bao lâu thì liền ly khai, bất quá, Trần thúc nói, hắn có lưu lại một khối kim chúc ngọc bài.

Ngọc bài?” Mộ Thần híp mắt.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Diệp Thạch lấy một khối kim chúc ngọc bài đưa cho Mộ Thần, trên ngọc bài là một chữ Bạch.

Mộ Thần nhíu mày, chính quy công thứ ba của Trang Du cái là họ Bạch, cũng không biết có phải là có liên hệ với phụ thân thân sinh của Diệp Thạch hay không.

Thứ này ngươi phải giữ tốt, nói không chừng tương lai sẽ hữu dụng.” Mộ Thần dặn dò.

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Hữu dụng?Có ích lợi gì, này cũng không phải là vàng.

Mộ Thần bất đắc dĩ nói: “Này tuy rằng không phảilà vàng, cũng không phải là bạc, nhưng lại là một loại kim chúc đặc biệt.

Là cái gì kim chúc đặc biệt? Đáng giá sao?” Diệp Thạch tò mò mà trừng lớn mắt hỏi.

Mộ Thần bất đắc dĩ cười, nói: “Hẳn là rất đáng giá đi, nói tóm lại, ngươi phải giữ tốt!

Diệp Thạch nghe Mộ Thần nói đáng giá, lập tức thật cẩn thận đem kim chúc ngọc bài thu lại.

Mộ Thần nhìn bộ dáng của Diệp Thạch, nhịn không được có chút buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK