Mục lục
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Uyển Bạch đứng bên cạnh Tạ Đan Yên, bất đắc dĩ lắc đầu, cảm khái nói: “Diệp Thạch đúng là lợi hại!

Tạ Đan Yên gật đầu, thầm chấp nhận.

Trang Du bị Diệp Thạch nói đều muốn ngất đi rồi, đáng tiếc Diệp Thạch không phải là người thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy bộ dáng này của Trang Du, hắn chỉ bất vi sở động, còn có vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt đắc ý.

Kỳ thật, ngày thường miệng Diệp Thạch cũng không có lợi hại bao nhiêu, chính là khi người này gặp được Trang Du, liền sẽ phát huy vượt xa người thường.” Trình Uyển Bạch cười nói.

Diệp Thạch làm người cũng không tệ lắm, ấn tượng của rất nhiều nữ đệ tử đối với Diệp Thạch cũng được, nhưng mà, hoặc có lẽ là bởi vì Trang Du, duyên nam sinh của Diệp Thạch không tốt lắm, bất quá đối phương đã có Mộ Thần, những tên giá áo túi cơm kia trong học viện ước chừng Diệp Thạch cũng không nhìn vào mắt.

Tạ Đan Yên thầm nghĩ: Khi Diệp Thạch đối mặt với Trang Du, đích xác sẽ trở nên rất lợi hại. Mặc cho ai bị Trang Du ghê tởm một hai lần, liền đều sẽ bị bức ra tiềm lực vô hạn, mà tiềm lực của Diệp Thạch tựa hồ bị Trang Du kích phát rất triệt để!

Trang Du cũng rất bản lĩnh, nhiều nam nhân như thế đều bị hắn mê hoặc thần hồn điên đảo.

Trang Du và Diệp Thạch tựa hồ bát tự không hợp.” Tạ Đan Yên nói thầm.

Trang Du cũng không có bao nhiêu thù hận với người khác, chính là khi gặp được Diệp Thạch, liền phải nhảy ra gây sức ép một phen.

Trang Du đối mặt với người khác, có thể nói là vô hướng bất lợi, nhưng khi gặp được Diệp Thạch, tựa hồ chiếm không được cái tiện nghi gì.

Nhưng Trang Du dường như có chứng thụ ngược, rõ ràng là chiếm không được tiện nghi gì, lại còn luôn nhảy ra gặp Diệp Thạch tìm ngược.

Sư Tử Ngọc thật sự là gian tế của Minh Nguyệt học viện?” Tạ Đan Yên nói thầm.

Trình Uyển Bạch lắc đầu, “Không biết, Sư Tử Ngọc đã ở Thánh Tinh nhiều năm, quyền cao chức trọng, nếu như hắn là gian tế, chuyện này…

Tạ Đan Yên nhíu mày, “Chúng ta không nên nói về chuyện này nữa.

Trình Uyển Bạch gật đầu, hai người bọn họ chỉ là hai tân sinh, Sư Tử Ngọc có phải là gian tế hay không cũng không quan hệ với bọn họ.

Thoát khỏi Trang Du, Diệp Thạch đem ánh mắt chuyển vào trong dược viên.

Nhìn thấy Diệp Thạch cùng Trang Du chuẩn bị đi vào, vài đệ tử Thánh Tinh lập tức hướng về phía Diệp Thạch.

Trang Du nhìn Diệp Thạch được mọi người vây quanh, trong lòng không khỏi rầu rĩ không vui.

Hắn tựa hồ bị một đám đệ tử Thánh Tinh bài trừ ra ngoài. Diệp Thạch nhằm vào mình như vậy, những người đó lại đều đứng bên cạnh Diệp Thạch.

Ánh mắt Trang Du đảo qua trên người vài đệ tử Thánh Tinh, vài nữ đệ tử tràn đầy khinh thường nhìn Trang Du, Trang Du cảm thấy ánh mắt của bọn họ, như là đang nhìn tên phản đồ.

Trang Du u oán thở dài, những người này vì sao phải như vậy, nếu không phải là do mình ngăn trở Lục Nghiêu giết bọn họ, những người này nói không chừng đã bị Lục Nghiêu giết sạch rồi, là mình đã cứu bọn họ a!

Diệp đồng học, cái dược viên này, phần lớn trân quý linh thảo đều có trận pháp cấm chế bảo hộ, trước đó có vài đệ tử không cẩn thận, đụng chạm đến cấm chế, đã bị cấm chế đánh chết.” Trình Uyển Bạch đi lên giới thiệu với Diệp Thạch.

Diệp Thạch đảo mắt, nhìn thoáng qua phương hướng của Trang Du, “Bọn Trang Du thu hoạch thế nào?

Sắc mặt Tạ Đan Yên đổi đổi, có chút ê ẩm nói: “Vận khí Trang Du không tồi, hắn và Lục Nghiêu tựa hồ đã tìm được bốn gốc ngàn năm linh thảo.

Người này sao lại có mệnh tốt như vậy?!” Diệp Thạch không vui nói thầm, cái tên Trang Du chán ghét này nếu như bị cấm chế giết chết thì tốt rồi, tai họa lưu ngàn năm a! Vận khí tên này hình như rất tốt. Hay là, mình đi đoạt linh thảo? Chỉ là, Lục Nghiêu… Có chút khó đối phó!

Hình như Trang Du có được dị nhãn, hắn tuy không có thực lực đánh bại cấm chế, nhưng tựa hồ có thể nhìn thấu nhược điểm của cấm chế.” Tạ Đan Yên nói.

Trang Du am hiểu nhìn thấu cấm chế, Lục Nghiêu am hiểu đánh bại cấm chế, hai người hợp tác đúng là thiên y vô phùng, nhưng mà, Trang Du là đệ tử Thánh Tinh!

Người này “không thẹn với lương tâm” trộn lẫn với đệ tử Minh Nguyệt, thật sự làm người ta không dám khen tặng.

Diệp Thạch bĩu môi, Trang Du cư nhiên cũng sở hữu linh mắt, mệnh người này thật tốt.

Nhanh chóng phá cấm chế đi, đừng chậm trễ thời gian.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Diệp Thạch gật đầu, rất nhanh đã đuổi kịp Mộ Thần.

Trang Du hợp tác với Lục Nghiêu cũng coi như không tồi, nhưng so với Diệp Thạch và Mộ Thần thì kém xa lắc.

Trang Du chỉ có thể đại khái nhìn ra nhược điểm của cấm chế, nhưng Diệp Thạch lại có thể hiểu rõ nhược điểm của nó, Lục Nghiêu chỉ có thể theo phương pháp lấy lực phá lực để bài trừ trận pháp, nhưng hai người Mộ Thần và Diệp Thạch đều tinh thông trận pháp, thủ đoạn bài trừ cấm chế của hai người rất nhiều.

Diệp Thạch và Mộ Thần mới chỉ vào dược viên năm ngày, liền bài trừ được mười cái cấm chế, thu hoạch được sáu gốc linh thảo.

Không có!” Diệp Thạch cau mày bất mãn.

Mộ Thần nói: “Không thì thôi.

Trong các cấm chế ở dược viên vốn đều trồng linh thảo, nhưng có một ít linh thảo, bởi vì trải qua năm tháng dài lâu mà đã héo rũ.

Diệp Thạch bất mãn cắn răng, Trang Du và Lục Nghiêu mỗi khi mở ra một cái cấm chế thì trong đó đều có ngàn năm linh thảo. Cố tình hắn và Mộ Thần lại xui xẻo như vậy, bài trừ mười cái cấm chế, trong đó có bốn cái đã là không có, đây là chuyện gì vậy!

Diệp Thạch cùng Mộ Thần ăn thịt, đệ tử Thánh Tinh cũng đi theo ăn canh.

Bình thường trong một cái cấm chế chỉ có một gốc linh thảo, nhưng mà cũng vẫn còn có một ít linh thảo phổ thông, đám linh thảo đó Mộ Thần và Diệp Thạch chướng mắt, nhưng đối với những người khác mà nói, đó lại là thứ khó có được.

Rõ ràng nó không phải là không có!” Diệp Thạch nói.

Thời gian của bọn họ có hạn, cho nên không có khả năng mở ra tất cả cấm chế trong dược viên, trước khi động thủ, Diệp Thạch cũng đã thử phân biệt qua, khi Diệp Thạch cảm thấy trong cấm chế này có chín thành nắm chắc có linh thảo, kết quả, lại là không.

Diệp Thạch căm giận đá đá chân, biểu tình trên mặt tràn đầy khó chịu.

Được rồi, mở tiếp đi.” Sắc mặt Mộ Thần bình tĩnh, ngữ khí cũng rất thản nhiên.

Diệp Thạch nhìn vẻ mặt thong dong của Mộ Thần, nhịn không được bĩu môi, làm không công nhiều như vậy, Mộ Thần cư nhiên một chút cũng không tức giận, tâm tính Mộ Thần sao lại tốt như vậy đâu.

Trang Du nhìn về hướng Diệp Thạch, thấy được cấm chế hắn mở ra là không, nhất thời thở ra một hơi.

Cấm chế trong dược viên vô số, vậy nên tốc độ mở ra cấm chế trực tiếp quyết định thu hoạch được linh thảo bao nhiêu, trong bí cảnh, chỉ có hai phe Mộ Thần, Diệp Thạch cùng Trang Du, Lục Nghiêu có tốc độ mở cấm chế nhanh nhất, bốn người nghiễm nhiên thành quan hệ cạnh tranh.

Trang Du mở ra cấm chế, đều là có thu hoạch.” Diệp Thạch dán lên người Mộ Thần, rầu rĩ nói.

Ta biết rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Cái thứ số mệnh của nhân vật chính, không phải là người người đều có thể có.

Số mệnh không đủ, chỉ có thể lấy thực lực đến bổ sung, tốc độ mở cấm chế của hắn và Diệp Thạch nhanh hơn nhiều so với Lục Nghiêu và Trang Du. Mở ra nhiều hơn vài cái cấm chế, sớm muộn gì cũng có thể thu hoạch vượt qua Trang Du và Lục Nghiêu.

Diệp Thạch khó chịu nói thầm: “Trang Du có cái gì tốt? Vì sao vận khí của hắn lại tốt như vậy?

Được rồi, đừng oán giận, có thời gian đi oán giận, còn không bằng nghĩ biện pháp mở ra nhiều hơn hai, ba cái cấm chế.” Mộ Thần không để bụng nói.

Con đường đả bại nhân vật chính đã định trước không có khả năng thuận buồm xuôi gió, mở ra cấm chế có một nửa có thu hoạch, Mộ Thần đã đủ vui mừng rồi.

Diệp Thạch gật đầu, “Được.

Sau khi mở ra mấy cái cấm chế, kinh nghiệm của hai người càng ngày càng phong phú, thời gian phá mở cấm chế càng ngày càng ngắn.

Lục Nghiêu nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng Diệp Thạch, luận nhãn lực, Diệp Thạch mạnh hơn một ít so với Trang Du, luận vận khí, Trang Du mạnh hơn một ít so với Diệp Thạch, luận năng lực phá cấm chế, Diệp Thạch lại cao hơn một ít so với Trang Du.

Nếu như Trang Du vừa có vận khí, lại tinh thông trận pháp giống như Diệp Thạch thì tốt rồi. Lục Nghiêu lắc lắc đầu, ngầm bực vì mình có lòng tham.

Mộ Thần bỏ một ít thời gian đem một gốc ngàn năm linh thảo luyện chế thành Trúc Linh Đan, Diệp Thạch cùng Mộ Thần trước sau đều phục dụng một viên, tu vi nhất thời tăng lên một tinh, Mộ Thần thành tam tinh võ linh, Diệp Thạch thành nhị tinh võ linh.

Sau khi tu vi tăng lên, năng lực phá cấm chế của Diệp Thạch và Mộ Thần cũng tăng lên theo.

Mở ra! Hả? Lại là một gốc ngàn năm Xích Linh Chi? Có cái khác hay không a?! Trong cấm chế chỉ có một ít loại linh thảo ngàn năm thôi sao?” Diệp Thạch nhìn thấy linh thảo trong cấm chế, bất mãn nói thầm.

Nghe được lời Diệp Thạch nói, cơ mặt đám đệ tử xung quanh run rẩy một trận.

Được rồi, trong cấm chế này tốt xấu gì cũng có linh thảo, tổng so với không có thu hoạch gì thìtốt hơn rồi.” Mộ Thần an ủi.

Diệp Thạch gật đầu, “Nói cũng đúng.

Minh Nguyệt đệ tử chết một tên Ân Tung, đệ tử Thánh Tinh chết hai tứ tinh võ linh, ở trong đây, liền chỉ còn Mộ Thần, Diệp Thạch và Lục Nghiêu có thực lực cao nhất.

Người bên ngoài tuy rằng đỏ mắt thu hoạch của mấy người này, nhưng kiêng kị thực lực của hai người, cũng không dám có động tác.

Tạ Đan Yên bất đắc dĩ phiên cái xem thường, chua chua nói: “Tên Diệp Thạch này, ngàn năm linh thảo cũng nhìn không vào mắt.

Trình Uyển Bạch cười bất đắc dĩ, “Nhưng người ta có cái tư cách này.

Sắc mặt Tạ Đan Yên biến đổi, thở dài: “Quả thật!

Tạ Đan Yên cúi đầu, nhớ tới những chuyện đã từng xảy ra, Tạ Đan Yên cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Lúc trước, mình có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể vì một tên Lam Nhược Phong ra vẻ đạo mạo mà đi đắc tội với Mộ Thần và Diệp Thạch?!

Mộ Thần nhìn Xích Linh Chi trong cấm chế, nói với Diệp Thạch, “Cẩn thận một chútkhi lấy nó, giá trị của gốc ngàn năm linh thảo này tựa hồ trênmấygốc trước đó.

Diệp Thạch gật đầu sắn tay áo lên, trịnh trọng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận.

Một tháng thời gian, nhoáng một cái liền qua.

Sư bá, ngày mai chính là kỳ hạn một tháng.” Tân Như Ca nói với Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm có chút bất an nhìn nơi xa, “Cũng không biết tiểu sư đệ của ngươi thế nào rồi, tính cách hắn lỗ mãng như vậy, không biết…

Tân Như Ca nhìn bộ dáng Kinh Sí Diễm mặt co mày cáu, an ủi: “Sư bá không cần lo lắng, Mộ Thần cũng ở đó mà.

Sắc mặt Kinh Sí Diễm dịu đi vài phần, “Có Mộ Thần ở đó, đích thực an toàn của tiểu sư đệ ngươi càng có bảo đảm hơn một ít.” Chỉ sợ là Mộ Thần tự thân khó bảo toàn thôi.

Minh văn viện.

Tỷ tỷ, ngày mai chính là kỳ hạn một tháng, người còn sống bên trong đều sẽ bị truyền tống ra, ngươi có muốn đi tới bên ngoài bí cảnh nhìn không?” Hạ Thanh Lệ hỏi.

Hạ Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Lệ, bất an hỏi: “Muội muội, ngươi nói thử coi Mộ Thần còn sống không?

Hạ Thanh Lệ nhíu mày, tình trạng trong bí cảnh đã không tốt lắm, lần này lại có thêm người Minh Nguyệt nhúng tay vào, xác thực không dễ đoán.

Ai cũng không thể cam đoan Mộ Thần có thể bị gì ngoài ý muốn hay không.

Mộ Thần hắn hẳn là còn sống đi.” Hạ Thanh Lệ thản nhiên nói.

Rất nhiều thiên tài đều có một chút cậy tài khinh người, tự cho là thanh cao, nhưng Mộ Thần không giống vậy. Mộ Thần đủ thiên tài, cũng đủ vô sỉ, trước kia lúc đấu võ, hắn dựa vào phù chú mà cứng rắn oanh chết đối phương, đủ để chứng minh Mộ Thần là một người có thể sống lâu.

Ta cũng nghĩ như vậy.” Hạ Thanh Nghiên nói, tuy rằng nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn nhịn không được mà bất an.

Không quản sống hay chết, ngày mai tới đó sẽ biết.” Hạ Thanh Lệ thản nhiên nói.

Nghe nói hiệu trưởng cũng cho hai đồ đệ đi vào, không biết hai người kia thế nào rồi.” Hạ Thanh Nghiên nói.

Hiệu trưởng đóng băng hai người kia nhiều năm như vậy, hiện tại mới phóng ra. Hiệu trưởng lần này để cho hai người vào bí cảnh, hẳn là muốn hai người này từ tối thành sáng. Không biết là hai cái hạng người gì mà có thể được hiệu trưởng coi trọng như vậy.

Đan viện.

Không biết lần này có bao nhiêu người sống được.” Thái Thúc Danh bất an nói thầm.

Những lần trước đều có thể đi ra khoảng một phần ba, lần này không phải là bịtoàn diệt đi?” Diêm Võ nhăn mày, vẻ mặt ngưng trọng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK