Lê Khinh Chu kể lại việc vừa nãy.
Khi nghe thấy thiếu nữ mặc đồ Lolita, Liễu Bạc Hoài nhíu mày lại, hỏi: "Em biết cô ấy tên gì không?"
Lê Khinh Chu lắc đầu: "Em không hỏi."
Cậu với Liễu Bạc Hoài thần giao cách cảm, cậu hiểu được anh hỏi như vậy là có nguyên do nên nhân tiện nói: "A Hoài, anh nghĩ cô ấy là Angie Casper sao?"
Có khả năng sao?
Tuy rằng bọn họ nhân được tin tức, biết con gái Casper theo con trai Vu Tư Đống đến Hoa quốc nhưng có thể dễ dàng gặp trên đường sao?!
Angie Casper thích trang phục Lolita, tóc vàng mắt xanh dương, tướng mạo tinh xảo giống như búp bê.
Miêu tả rất giống với thiếu nữ nước ngoài Lê Khinh Chu gặp tối nay.
Liễu Bạc Hoài: "Rất có thể."
Lê Khinh Chu không quá để ý nói: "Mặc kệ có đúng là cô ta hay không, sau này cũng không gặp lại."
Lẽ nào công ty nhà họ Lê hình thành cục diện đối lập với nhà họ Vu và Casper sẽ bởi vì vô tình giúp đỡ con gái nhà Casper mà thay đổi sao?
Đáp án đương nhiên là không, cạnh tranh thương nghiệp không phải trò đùa.
Huống chi ngoài việc cậu đỡ con gái nhà Casper đứng dậy thì cũng không làm gì khác.
Angie Casper cảm ơn cậu còn không bằng trực tiếp cảm ơn Cát Nhạc đi,
Việc này không nói lên gì cả.
Lê Khinh Chu hỏi ngược lại: "Gần đây nhà họ Vu có động tác rồi, dám cả gan động tay động chân với công ty em..."
Ban đầu là do Kiều Minh Hoán cảm thấy việc này có gì đó không đúng.
- - Anh ta ở phòng thí nghiệm thấy một trợ lý nghiên cứu đột nhiên quan tâm đến tiến độ của ô tô không người lái.
Trở lý không có khả năng tiếp xúc với trung tâm tin tức của công ty và phòng thí nghiệm nên âm thầm hỏi thăm.
Kiều Minh Hoán tình cờ nghe được trợ lý hỏi thăm sau đó nói lại với Lê Khinh Chu trong một lần cậu đến phòng thí nghiệm.
Lê Khinh Chu cho người đi điều tra nhưng cũng không điều tra được gì,
Nhưng cậu cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Cậu cố y đưa Kiều Minh Hoán ra hành lang mà trợ lý đó chắc chắn đi qua, nói về kỹ thuật của ô tô không người lái.
Quả nhiên người trợ lý này dừng ở góc nghe trộm.
Lê Khinh Chu xác định người này có vấn đề sau đó lại tung ra mấy tin tức giả.
Cho tới hôm sau, cậu cuối cùng cũng xác định người này đã bị nhà họ Vu thu mua -- cậu ta ở công ty để tìm hiểu tiến độ và kỹ thuật của ô tô không người lái sau đó truyền lại cho nhà họ Vu.
Cũng may, nhà họ Vu chỉ thu mua được một nhân viên trợ lý, nhưng vừa mới hành động đã bị phát hiện.
Hơn nữa kỹ thuật về ô tô không người lái, Lê Khinh Chu cùng với mấy tâm phúc luôn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhà họ Vu đang muốn xác định cẩn thận lại nên tạm thời không có hành động quá lớn.
Đợi người trợ lý này "thuận lợi" ăn cắp một ít tư liệu, sau đó xin nghỉ việc bọn họ mới dám chắc chắn.
- - Bởi khí thế hung hăng của nhà Casper, cho nên kỹ thuật ô tô không người lái sẽ do bọn họ thực hiện.
Là tập đoàn Lê thị vội vàng rồi.
Vốn cậu muốn từ từ nghiên cứu kỹ thuật ô tô không người lái nhưng vì đã đăng lên nên phải lập tức có kết quả.
Có thể nghiên cứu được kỹ thuật này nhưng vấn đề thời gian không có cách nào thay đổi được.
Nếu kỹ thuật ô tô không người lái nhà Casper tập đoàn Lê thị, thì việc Lê thì thua là không thể nghi ngờ.
Nhà họ Vu với nhà Casper cuối cùng cũng bắt đầu hành động.Bọn họ ở nước ngoài liên thủ với nhau đè ép thị trường ô tô Lê thị.
Sau đó, trắng trợn cản trở đầu ra của Lê thị giống như chèn ép công ty Bolton. Tập đoàn Lê thị ở nước ngoài dần thua lỗ.
Sau một tuần, người đứng đầu gia tộc Casper ông Reese đến Yến Kinh, Hoa quốc.
Ông ta và Vu Tư Đống gặp riêng Lê Khinh Chu, địa điểm gặp mặt ngay tại phòng làm việc ở tầng cao nhất của Lê thị
- - Chủ đề chính là cuộc đánh cược thương nghiệp với nhau.
Tập đoàn Lê thị ở nước ngoài bị bao vây, địa vị yếu thế.
Đối mặt với sự gây sự của Reese Casper và lời nói tuy ôn hòa nhưng đầy gai của Vu Tư Đống, Lê Khinh Chu cũng không đồng ý với yêu cầu của hai người.
Thấy chuyện vẫn chưa nắm chắc, ông Reese và Vu Tư Đống không có biểu hiện gì.
Trước khi đi, Vu Tư Đống dừng lại nói: "Cậu Lê, mong cậu nghĩ kỹ một chút. Đồng ý trận đánh cược này không chỉ giải quyết được nguy cơ của tập đoàn Lê thị ở nước ngoài mà còn có cổ phần của gia tộc Casper và nhà họ Vu, độc chiếm thị phần ô tô không người lái…"
Vu Tư Đống để lại những lời này sau đó cùng ông Reese rời đi.
Ông Reese biết một ít tiếng Trung nhưng không quá thành thạo.
Sau khi hai người lên xe, ông ta nói: "Lại gây một chút áp lực, vị Lê tổng này không muốn đồng ý cũng phải đồng ý thôi."
Vu Tư Đống gật đầu.
Tuy bề ngoài Reese Casper nhã nhặn nhưng bên trong lại điên cuồng lớn mật.
Cũng giống như thủ đoạn của ông ta trên thương trường, nếu kết hợp lại thì cũng không ai dám thử.
Mỗi khi ông ta đánh cược kết quả chỉ có lấy được đầy bát, chưa từng có ngoại lệ.
Nếu có trường hợp ngoại lê ông ta sẽ không cược.
Ở nước ngoài, ông ta có "danh tiếng" trong thương nghiệp, gia tộc Casper có sự nghiệp lớn, các thành viên gia tộc đều liên quan đến chính trị… Muốn đối nghịch với ông ta thì phải nhìn rõ thực lực.
Lâu dần, ở nước ngoài không có ai dám đánh cược với ông ta nữa.
Lần này gia tộc Casper muốn tiến vào thị trường ô tô thông minh ở Hoa quốc.
Muốn tiếp cận nhanh chóng và có hiệu quả thì cách nhanh nhất chính là đè các công ty đứng đầu xuống.
Mà tập đoàn Lê thị chính là một trong số đó.
Bời vì càng nguy hiểm thì lợi ích càng nhiều.
Reese Casper muốn cược kích thích một trận. Ông ta cũng rất tự tin với kỹ thuật ô tô không người lái của gia tộc mình.
Sau khi tạo áp lực liên tiếp, hai ngày sau Lê Khinh Chu chủ động hẹn gặp ông Reese cùng Vu Tư Đống.
- -Kết quả chính là cậu đồng ý trận đánh cược thương nghiệp này.
Yêu cầu đánh cược chính là – gia tộc Casper cùng tập đoàn Lê thị tạo ra một chiếc ô tô không người lái mới.
Đánh cược thương nghiệp chính che giấu bên ngoài nhưng khi thi đấu phải công khai trực tiếp.
Lê Khinh Chu đồng ý với đề nghị này.
Trong lúc này, Angie gọi một cuộc điện thoại cho Cát Nhạc.
Cát Nhạc đã sớm được Lê Khinh Chu dặn dò.
Nếu Angie hỏi tên của người khác, Cát Nhạc không được trả lời. Mà ngay cả khi Angie muốn hẹn cậu ta ra ngoài gặp mặt để cảm ơn Cát Nhạc cũng khéo léo từ chối.
Cậu ta nói qua điện thoại: "Cô Angie, người Hoa chúng tôi có câu làm việc tốt không cần báo đáp, người người đều là Lôi Phong."
"Giúp cô chỉ là tiện tay thôi, hoàn toàn không cần khách khí."
"Tôi nghĩ dù là người khác gặp chuyện không may trước mặt tôi, tôi đều sẽ cố gắng giúp đỡ. Cứ vậy đi, cô Angie chúc cô ở Hoa quốc chơi vui vẻ."
Nói xong cậu ta vô tình cúp điện thoại.
Angie nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó cô ta lập tức ném điện thoại xuống. Hay tay ôm mặt, nét mặt không hề không vui mà còn đỏ ửng.
Cô ta lẩm bẩm: "…Thật là có mị lực."
Tôi nhất định phải tìm được anh!
Nhưng suy nghĩ của Angie còn chưa kịp thực hiện thì cuộc đánh cược của gia tộc Casper với tập đoàn Lê thị đã được thông qua.
Thời gian là hơn một tháng sau – cải trang ô tô, thiết lập điều khiển không người lái.
Gia tộc Casper và tập đoàn Lê thị đều bận việc lu bù.
Mà cùng lúc đó, trên mạng cũng xuất hiện tin tức gia tộc Casper muốn đấu trực tiếp kỹ thuật ô tô không người lái với Lê thị.
[Đ*ch mợ nó, thật đáng kinh ngạc. Ô tô không người lái xuất hiện rồi?!] ( App truyện tytnovel.com )
[A… Tôi chắc chắn ủng hộ tập đoàn Lê thị, Lê tổng nha. Nhưng lại cảm thấy của gia tộc Casper lợi hại hơn, vừa nhìn qua một chút, thật dọa người.]
[Không biết Lê tổng có thể đạt được được thành tích huy hoàng như cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo không? Trực tiếp vượt qua gia tộc Casper, xông lên!]
[Đừng ôm hy vọng quá lớn, tin tức nội bộ. Kỹ thuật ô tô không người lái của Lê thị vẫn chưa hoàn thành.]
…
Các kiểu bình luận trên mạng.
Lê thị giống như chiếc thuyền nhỏ lắc lư trong mưa bão.
Trước sau không có đường lui, hai bên đều có nguy hiểm. Một bên là áp lực từ nhà Casper và nhà họ Vu, một bên là sự so kè với công ty game nhà họ Lưu.
Vì vậy, càng ngày càng nhiều người nói Lê thị không thắng nỗi trận đánh cược này.
Thậm chí ông Lê còn đích thân đến Yến Kinh, tất cả cao tầng của Lê thị đều đến, ông muốn khuyên Lê Khinh Chu từ bỏ cuộc đánh cược này.
Tính phí bồi thường tổn thất vẫn tốt hơn thua trận đấu này.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt ông Lê tối sầm, mất mát rời khỏi.
Rõ ràng, Lê Khinh Chu cũng không để ý đến lời khuyên của ông Lê.
Vu Tư Đống đem chuyện này nói cho ông Reese.
Ông Reese cười nói: "Chung quy cũng là người tuổi trẻ, cho rằng bản thân có thể thắng lần đánh cược này. Cậu ta có dũng khí được ăn cả ngã về không nhưng lại không may mắn rồi."
"Ông Reese nói rất đúng." Vu Tư Đống cũng cười nói.
"Chuẩn bị một chút, trận đánh cược sắp bắt đầu rồi."
"Được."
Liễu Hạ Huy cũng nghe được chuyện này.
Anh ta muốn đến nhà họ Liễu hỏi chú ba, nhưng lại ngoài ý muốn mà bắt gặp bóng lưng của chú ba với Lê Khinh Chu đang hái lê ở trong sân.
Bước chân Liễu Hạ Huy hơi dừng, anh ta không biết có nên vào hay không.
Lê Khinh Chu nhìn thấy anh ta trước: "Cháu trai lớn, sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây chơi thế?"
Sắc mặt Liễu Hạ Huy tối sầm, xem ra là anh ta lo lắng suông rồi.
Anh ta xoay người muốn chạy, sợ phải làm bóng đèn nhưng Lê Khinh Chu lại bắt anh ta qua đó.
Lê Khinh Chu ngoắc Liễu Hạ Huy, nói: "Đến đây."
[Chậc chậc chậc, đến đây nào.]
Cậu bắt chuyện với chó sao?!
Liễu Hạ Huy hiểu lầm là Lê Khinh Chu cố ý.
Nhưng dưới ánh mắt chú ba, anh ta bất đắc dĩ tiến lên, cứng nhắc hỏi: "Làm gì."
Lê Khinh Chu chỉ chỉ bên cạnh nói: "Bên kia có cái rổ, anh cầm theo, cầm chắc."
Liễu Hạ Huy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy cái rổ.
Sau đó bước đến, anh ta còn chưa dừng lại, cái rổ trong tay đã bị ném vào một quả lê,
Lê Khinh Chu nói: "Anh tới thật đúng lúc, anh đi theo đỡ để A Hoài cầm."
Dứt lời, cậu bắt đầu chuyên tâm hái.
Liễu Hạ Huy: "…"
Anh ta tức ngực, tự nhủ phải nhịn…
Đợi Lê Khinh Chu hái lê xong, Liễu Bạc Hoài cẩn thận đỡ cậu xuống đất.
Bời vì chưa đeo xong khung hỗ trợ, nên Liễu Bạc Hoài xoay người ôm cậu ngồi lên ghế.
Toàn bộ quá trình đề cẩn thận che chở từng chút, Liễu Hạ Huy nhìn đến răng cũng ê.
Anh ta không khỏi bi thương nghĩ – khi anh ta còn bé chú ba chưa từng đối với anh ta cẩn thận che chở như thế…
Đúng là phân biệt đối xử mà.
Liễu Hạ Huy âm thầm cắn đến sưng môi, anh ta đi qua để rổ xuống, cứng rắn nói: "Không có chuyện gì nữa thì cháu về đây."
Liễu Bạc Hoài: "Chờ đã, cầm về một ít đi. Không phải trước đây cháu rất thích ăn sao."
Mỗi lần hắn hái lê, Liễu Hạ Huy đều rất thích ăn.
Trong lòng Liễu Hạ Huy ấm áp: Chú ba vẫn nhớ rõ!
Anh ta vừa mới gật đầu liền thấy Lê Khinh Chu khom lưng lấy một quả lê trong rổ ra, đưa tới trước mặt nói: "Ừ, cho anh, đi thôi."
Liễu Hạ Huy: "Chỉ một quả?!"
Anh ta mở to mắt, không dám tin.
Lê Khinh Chu: "Một quả không đủ sao? Vậy thêm một quả xem nữa như là trả công."
Dứt lời, cậu lại đưa thêm một quả.
"…"
[Ha ha ha, bắt nạt cháu trai lớn thật vui. Hazz, nhìn mặt anh ta kìa ha ha ha.]
- -- Tiểu bọt khí vui vẻ, ôm bụng đổ người lên đệm cười.
Trong mắt Liễu Bạc Hoài hiện lên sự vui vẻ, sủng nịnh, lắc đầu bất đắc dĩ.
Thấy Liễu Hạ Huy tức giận đến đau tim, Lê Khinh Chu cuối cùng cũng không trêu chọc nữa, cho anh ta một túi lê đem về.