"Đỗ Thầm Vi, ban đầu anh ta không mang cái tên này."
"Anh ta ngày trước tên là Đỗ Lịch, cũng là sinh viên của trường đại học H. Anh ấy hơn tôi một lớp, lúc ấy là đàn anh của tôi…"
Mà lúc ấy quan hệ giữa hai người không tồi.
Đỗ Thầm Vi vẻ ngoài anh tuấn, hiền lành, hiểu biết rộng, lại còn ăn nói khéo léo.
Bởi vậy, anh ta rất nổi tiếng trong trường.
Dữu Triết cũng rất ngưỡng mộ người đàn anh này.
Sau đó, Đỗ Thầm Vi quen chị gái của Dữu Triết thông qua sự giới thiệu của anh ta, Dữu Lị.
Dữu Triết bây giờ rất hối hận.
—— Tại sao lúc đó anh ta lại giới thiệu Dữu Lị cho Đỗ Thầm Vi? Nếu anh ta không làm vậy, có lẽ chị ấy sẽ không…
Dữu Triết đau đớn nói: "Đỗ Lịch… Đỗ Thầm Vi hồi đó là một trong số ít bằng hữu của tôi ở trường đại học H, hai người chúng tôi quen nhau cũng không phải một sớm một chiều."
"Vậy nên, khi chị ấy đến thăm ta ở trường, Đỗ Thầm Vi vừa lúc ở đấy, tôi liền giới thiệu hai người họ với nhau."
"Sau đó, chị ấy bắt đầu theo đuổi Đỗ Thầm Vi. Hai người bọn họ từ từ phát triển thành quan hệ nam nữ."
"Ban đầu, mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, chị của tôi rất hạnh phúc, vì thế một thời gian sau, chị ấy dọn ra ngoài sống cùng Đỗ Thầm Vi."
Nhưng lúc này cơn ác mộng mới thực sự bắt đầu.
Dữu Triết khi đó đang học năm ba.
Anh ấy mỗi ngày đều bận rộn tham gia thi đấu các trận đấu người máy, đi thực tập… Bận đến mức không để ý đến tình trạng khác thường của Dữu Lị.
Cũng vì thế, anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để cứu chị gái mình…
Trận đấu phân cấp bậc lại bắt đầu, Dữu Triết cùng đồng đội của mình đến một tỉnh khác để thi đấu.
Nhưng khi anh ấy trở về, anh nhận được tin Đỗ Thầm Vi và Dữu Lị đã chia tay.
Trông Dữu Lị phờ phạc và thiếu sức sống.
Cô ấy sụt cân rất nhiều, hơn nữa tinh thần cũng không tốt, thường xuyên mất ngủ, dẫn đến chứng biếng ăn trầm trọng.
Dữu Triết lúc ban đầu vốn tưởng rằng cô ấy quá đau khổ vì phải chia tay, cho nên anh đã ở nhà cô ấy nhiều ngày để bầu bạn cũng như an ủi Dữu Lị.
Anh ta còn bí mật tìm gặp Đỗ Thầm Vi, chất vấn rằng tại sao lại chia tay Dữu Lị.
Lúc ấy, Đỗ Thầm Vi chân thành xin lỗi, thành khẩn nói anh ta cùng Dữu Lị không hợp nhau, nếu cứ miễn cưỡng thì sau này cũng không thể hạnh phúc.
Thà đau dứt khoát một lần còn hơn.
Dù rằng bây giờ chia tay, làm cho Dữu Lị đau đớn thương tâm, nhưng cô ấy sẽ sớm hồi phục thôi.
Dữu Triết cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Huống chi, thái độ của Đỗ Thầm Vi rất chân thành, Dữu Triết cũng không thể vô cớ tức giận, nên chỉ có thể tạm thời cắt đứt với người bằng hữu này.
"Nhưng ngày qua ngày, tình hình của chị ấy càng không ổn."
"Chị ấy ăn ngủ không yên, chỉ vì tin Đỗ Thầm Vi đã trở về mà bỏ việc, ngày nào cũng nhốt mình trong nhà..."
"Tôi, tôi thấy chị ấy cứ như vậy, cảm thấy chị ấy đang tự làm mình thiệt thòi. Không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao, chia tay rồi thì sẽ tìm được người khác mà thôi."
"Vì thế, tôi đã lớn tiếng với chị ấy…" Dữu Triết nói với đôi môi run rẩy.
Vì bây giờ nhớ lại, có chút nghẹn ngào.
Lữ Mi San ngồi ở bên cạnh, đưa cho anh ta khăn giấy.
Dữu Triểt nhận lấy, khàn khàn nói cảm ơn.
Lê Khinh Chu không nói gì, trầm mặc lắng nghe, cậu ta mơ hồ đoán rằng chị của Dữu Triết sau đó sẽ…
"Vào buổi chiều ngày hôm đó, chị của tôi đã cắt cổ tay tự sát." Dữu Triết đau khổ che mặt lại khóc.
"Đều là vì tôi. Cho đến cùng, ta lại là người bóp nghẹt chút tinh thần còn sót lại của chị ấy… Tôi biết rõ chị ấy vẫn đang rất vất vả để gượng dậy, nhưng lại không thể giúp chị ấy…"
Dữu Lị đã rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Lữ Mi San an ủi nói: "Anh Triết, chuyện này không phải lỗi của anh, là Đỗ Lịch, hắn là một tên tâm thần."
Đổng Lâm cũng ở bên cạnh khuyên nhủ mấy câu.
Dữu Triết bình ổn lại cảm xúc, chịu đựng nỗi đau ấy để nói tiếp cho Lê Khinh Chu nguyên nhân đằng sau.
Dữu Lị cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm, nhưng không có ai đến giúp cô cả.
Đêm đó, cha mẹ của họ cùng với những thành viên thân thiết trong gia đình đều vội vã đến Yên Kinh.
Khi Dữu Triết sắp xếp lại di vật của cô ấy, lại tình cờ phát hiện một cuốn sổ cô ấy giấu dưới gầm giường — nó rất dày, trên đó ghi dày đặc toàn chữ là chữ.
Cuốn sổ đó ghi lại từng khoảnh khắc từ khi Dữu Lị và Đỗ Thầm Vi hẹn hò.
Bắt đầu từ khi họ gặp nhau và yêu nhau.
Những trang đầu tiên rất ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng khi Dữu Triết tiếp tục lật giở từng trang từng trang, những dòng chữ sau đó dần dần u ám đến rùng mình…
‘Hôm nay mình lại làm sai. Anh Lịch có mắng mình, nhưng sau đó đã dịu dàng an ủi mình, anh ấy nói mình thật đơn thuần ngốc nghếch, nếu không có anh che chở, về sau nói không chừng sẽ bị người lừa, anh ấy nói anh ấy sẽ yêu mình cả đời, mình thật hạnh phúc.’
‘Mình lại làm sai rồi… Anh Lịch yêu cầu mình tự kiểm điểm ở nhà, anh ấy tịch thu điện thoại và ví của mình, không cho phép mình ra ngoài, cũng không cho phép mình ăn cơm.’
‘Mình khó chịu quá, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh mau trở lại đi.’
‘Mình mang thai, nhưng anh Lịch mắng mình là cố ý mang thai đứa nhỏ, ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ấy… Anh ta còn chưa muốn kết hôn, anh ấy sao lại như vậy, mình phải chia tay.’
‘Anh Lịch trở về dỗ dành mình, hứa hẹn rất nhiều, xui khiến mình đi phá thai, lại nói rằng sau này sẽ cưới mình…’
......
Còn rất nhiều thứ ở đằng sau.
Đỗ Lịch bắt cô ấy quỳ khi làm sai, viết bản kiểm điểm bản thân, hơn thế nữa — vừa quỳ vừa đọc bản kiểm điểm ấy.
Anh ta lăng mạ cô ấy, mắng cô ấy, thậm chí là đánh cô ấy…
Nhưng tất cả những chuyện này, Dữu Triết đều không hề hay biết.
Dữu Triết khàn giọng nói: "Đỗ Lịch khống chế chị tôi, làm cho chị ấy ỷ lại vào anh ta, không thể sống thiếu anh ta."
"Chuyện chị ấy mang thai, tôi và người nhà đều không hề hay biết…"
"Cuối cùng, chị ấy viết trong nhật kí rằng Đỗ Lịch anh ta không thương chị ấy nữa, anh ấy đã thích cô gái khác, chị ấy đau khổ muốn chết đi, nhưng vẫn nghĩ đến người nhà…"
Dữu Triết bỗng chốc kích động hét lên: "Chị ấy bị Đỗ Lịch tẩy não!"
"Chị ấy cho tới tận lúc chết vẫn không hề nhận thức được tên Đỗ Lịch đó là một kẻ khốn, tra nam! Chị ấy còn cho rằng hai người chia tay là bởi vì lỗi của chị ấy."
"Chị ấy sao có thể… Ngốc nghếch đến vậy."
Dữu Triết lại che mặt khóc rống lên.
Anh ta hôm qua uống không ít rượu, hôm nay đầu đau chỉ thiếu điều muốn nứt ra, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Lữ Mi San cùng Đổng Lâm vội vàng an ủi, ôm lấy bờ vai của anh ta.
Dữu Triết nhịn đã quá lâu, hôm nay coi như được xả hết nỗi lòng.
Lê Khinh Chu chờ anh ta bình tĩnh trở lại, nói: "Sau đó, Đỗ Lịch…"
Dữu Triết hít một hơi thật sâu, nói: "Đỗ Lịch không ngờ chị tôi có thói quen ghi nhật kí."
"Sau khi biết được chuyện của chị tôi, tôi cùng người nhà đi tìm Đỗ Lịch dạy cho anh ta một bài học, khiến cho anh ta không thể theo học trường đại học H được nữa."
"Cuối cùng, Đỗ Lịch bị trường H đuổi học, cũng đã đánh mất công việc của anh ta lúc đó…"
Nhưng người nhà của anh lúc ấy nghĩ đến thanh danh của Dữu Lị, lại sợ miệng lưỡi nhân gian, sau khi xong chuyện cũng chưa chắc đã yên ổn, có khi vẫn sẽ bị người đời bàn tán.
Vì thế khi Đỗ Lịch bỏ việc, rời khỏi Yến Kinh, nhà bọn họ cũng quyết định sẽ không tiếp tục đeo bám chuyện này nữa.
Dữu Triết về sau lại biết được, Đỗ Lịch xuất ngoại, nhưng cụ thể là nơi nào anh cũng không rõ nữa.
Dữu Triết nói: "Tôi cũng không ngờ anh ta lại đổi tên và quay về, vẫn là ngươi phụ trách studio CW, tham gia trận đấu lần này…"
Lần này khi gặp mặt lúc trước khi thi đấu, anh ta cố nén lửa giận, nhưng Đỗ Lịch lại nhân lúc giả bộ ôm ấp hữu nghị nói nhỏ tên Dữu Lị…
Dữu Triểt lúc này không thể nhịn được nữa, kích động đánh người.
Lữ Mi San nói: "Đỗ Lịch bây giờ đổi tên thành Đỗ Thầm Vi, anh ta đang hẹn hò với cháu gái chủ tịch tập đoàn Thôi thị."
"Đỗ Lịch chắc chắn đã sớm xem được danh sách thi đấu, biết được anh Triết cũng dự thi, vì thế bắt đầu nương vào đối thủ của chúng ta là tập đoàn Thôi thị, ý định trả thù."
"Hiện giờ tình hình Studio Kỳ Đắc không được lạc quan cho lắm."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi chỉ sợ ngay cả cuộc thi đấu giữa các người máy cũng không thể tham dự… Nhưng đây là điều bọn tôi muốn làm, thứ mà chúng tôi liều mạng đoạt lấy."
"Cho nên, muốn nhờ Lê tổng hỗ trợ, nhưng nếu Lê tổng không nguyện ý, chúng tôi cũng......"
Dữu Triểt lúc này trầm giọng nói: "Lê tổng, ngày trước anh nói muốn tài trợ cho studio, không biết bây giờ có còn hiệu lực không?"
"Tôi không cần giúp đỡ...... Tôi có thể đem Kỳ Đắc bán cho anh."
Lữ Mi San và Đổng Lâm nghe vậy kinh ngạc.
Đổng Lâm nói: "Anh Dữu, chẳng phải studio Kỳ Đắc là tâm huyết cả đời của anh sao!"
Chẳng lẽ cứ như vậy mà bán?
Lê Khinh Chu nhìn về phía Dữu Triết: "Anh Dữu, anh nghĩ cho kĩ, đừng quá vội vàng như vậy, nhờ tôi giúp và bán studio cho tôi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau."
Hiện tại, studio vẫn thuộc quyền sở hữu của Dữu Triết, trước sau quyền quyết định là của anh ta.
Sau này, khi studio đã thuộc về Lê Khinh Chu, Dữu Triết nói đi nói lại thì cũng chỉ là một người làm công mà thôi…
Dữu Triết nói: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi muốn Lê tổng đây hỗ trợ, nhưng trên đời này chẳng có thứ gì là miễn phí cả."
"Thứ duy nhất đáng giá nhất mà tôi có… Là cái studio ấy."
"Thật xin lỗi, Mi San, tiểu Lâm, chưa bàn bạc với hai người mà đã vội vàng đưa ra quyết định này, nhưng so ra thì đi theo Lê tổng đây vẫn tốt hơn là theo tôi."
Đổng Lâm nói: "Anh Dữu, anh lại nói cái quái gì thế."
"Studio Kỳ Đắc vốn là một tay anh lập ra, anh quyết thế nào chúng tôi cũng không có ý kiến."
Lữ Mi San cũng gật đầu đồng ý.
Dữu Triểt cảm động nhìn hai người.
Lê Khinh Chu nói: "Anh muốn tôi làm gì cho anh?"
Cậu ta dù sao cũng không phải là đang làm từ thiện.
Nếu muốn giúp Dữu Triết, cậu nhất định phải mua lại studio của anh ấy, thời gian gấp gáp, không có thì giờ để đẩy qua đẩy lại khách sáo nữa.
Đối với thỉnh cầu của Dữu Triết, cậu có một vài suy đoán.
Dữu Triết: "Chỉ dựa súc lúc của chúng tôi thì không thể chống lại được sự chèn ép của tập đoàn Thôi thị, càng không thể bỏ cuộc thi như thế này được."
"Tôi muốn Đỗ Thầm Vi thân bại danh liệt!"
Dựa vào cái gì anh ta có thể trở về và bắt đầu lại từ đầu?
Dựa vào cái gì anh ta có thể có một cuộc sống mới sau khi hủy hoại cuộc đời của một cô gái, tìm một người bạn gái mới và tiếp tục theo đuổi đam mê?!
Đỗ Thầm Vi anh ta không xứng!
............
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lê Khinh Chu đồng ý thỉnh cầu của Dữu Triết.
—— Cậu mua lại studio Kỳ Đắc, bảo vệ tâm huyết của họ trước sự chèn ép của Thôi thị.
Sau này, toàn bộ danh hiệu và chiến thắng của Dữu Triết tại các cuộc thi người máy trí tuệ nhân tạo sẽ thuộc về Lê Khinh Chu và công ty của cậu.
Về việc Dữu Triết muốn đánh bại hoàn toàn Đỗ Thầm Vi trong cuộc thi, làm cho anh ta thân bại danh liệt, không thể tiếp tục nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo… Lê Khinh Chu cũng sẽ hỗ trợ đến cùng.
Khi cần thiết, cậu ta cũng không muốn bỏ qua tập đoàn Thôi thị.
Dù sao, hiện tại Thôi Canh Kiến hẳn luôn coi cậu là cái gai trong mắt.
Lê Khinh Chu cùng mấy người Dữu Triết bàn bạc rất lâu mới xong.
Giữa chừng, Liễu Bạc Hoài gửi tin nhắn cho cậu — hỏi cậu có muốn đón đứa bé tan học không.
Lê Khinh Chu đồng ý.
Vậy nên, khi Lê Khinh Chu ra ngoài đã thấy Liễu Bạc Hoài mặc thường phục đợi ở trước xe.
Hắn vai rộng chân dài, khí chất lại không tầm thường, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn, trưởng thành cuốn hút, chỉ cần đứng đó là đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Liễu Bạc Hoài thấy Lê Khinh Chu xuất hiện, liền tiến lại gần, vẻ mặt lãnh đạm vừa rồi dịu hẳn đi, thậm chí có vẻ khóe miệng hơi cong lên.
Lần này, càng có nhiều ánh mắt dõi theo hơn.
Ngay cả Lữ Mi San cũng không khỏi dõi theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lê Khinh Chu chú ý tới điều đó.
[ May mắn sao tôi vừa trao đổi số điện thoại với Lữ tiểu thư, lần sau hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm, nhân tiện hỏi luôn gu của cô ấy… ]
Như vậy mới biết liệu có hợp với tam gia hay không.
—— Người tí hon trong bong bóng quay đầu cười hì hì, nó mặc một chiếc áo đỏ, trên đầu hiện ra một cái sừng quỷ.
Liễu Bạc Hoài dừng lại, gương mặt lập tức sa sầm.
Chu Chu: Lão công, gọi ta là bà mối nhỏ ~
Hoài hoài: Cậu nên vẽ thêm cái nốt ruồi lên mặt đấy…