Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Vân Hoàng không nói gì nhiều, chỉ ôm quyền chào lại.
Sau khi hai bọn họ rời đi, Vân Hoàng lật trong tay quyển trục ra, đó là một cái phổ thông hải đồ bao trùm phương viên một vạn dặm hải dương. Hải đồ này chỉ là phổ thông hải đồ mà thôi, chứ cao cấp hải đồ giá trị đều là cực giai, bao trùm phương viên không dưới mười vạn dặm.
Vân Hoàng nhìn trên hải đồ thấy có ba cái hải thành. Lần lượt là Phiên Lao Hải Thành, Thuỷ Căn Hải Thành cùng Hạ Lân Hải Thành. Hắn quan sát thấy là Hạ Lân Hải Thành gần chỗ mình ở nhất, khoảng cách ước chừng có hơn bảy trăm dặm.
Vân Hoàng nhanh chóng luyện hoá món phi hành pháp bảo lấy được từ tay của Hà Xà lão quỷ, lấy ra một số trung phẩm linh thạch làm năng lượng.
”Đi! Thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn, cần ít nhất cũng là Bán Huyền giai Đan dược mới có thể chữa trị!”
Phi hành pháp bảo biến thành một đạo độn quang bay vút đi. Trên đường đi hắn có đụng độ với một chút hải thú, tuy tu vi không quá cao nhưng Vân Hoàng lựa chọn tránh né là chủ yếu. Hắn lúc này không muốn phí tâm tư.
Bảy trăm dặm khoảng cách nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, ngốn mất của hắn hơn nửa ngày đi đường. Cuối cùng Vân Hoàng cũng thấy toà to lớn thành trì nổi lên giữa biển khơi.
Nhìn quy mô mà đoán, Vân Hoàng ước chừng diện tích của nó so với Nguyên Hạo Quốc Vương Đô còn phải lớn hơn một hai phần.
Sau khi trả lệ phí một trăm hạ phẩm linh thạch, Vân Hoàng cuối cùng cũng bước chân vào Hạ Lân Hải Thành.
Những lầu viện nơi đây chút yếu không quá xa lệ như Vương Đô mà chúng có cảm giác trầm trọng hơn nhiều, không giống như một toà thành mà giống một khu căn cứ hơn.
”Cũng phải thôi, hải thú, hải tặc, cái khác thành trì. Trước những mối nguy như vậy thì một toà thành không khác gì một cái pháo đài cũng không có gì lạ.” - Vân Hoàng minh ngộ.
Hắn nước chân vào một tửu lâu, những nơi như thế này để nghe ngóng tin tức rất thích hợp, Vân Hoàng cũng không định mù loà bay lòng vòng cả Hạ Lân Hải Thành đâu. Sau khi trả ba viên trung phẩm linh thạch cho một vò rượu. Vân Hoàng một bên uống rượu, hồn lực lén lút nghe ngóng cuộc trò chuyện của hai vị khách nhân đang ngồi cách hắn hai cái bàn.
Hai vị khách nhân này tu vi cũng đã là Thông Linh cảnh, khi nói truyện cong dùng linh lực che giấu đi, người ngoài chút thấy họ nói chuyện nhưng không thể biết được hồi nói cái gì, tuy có thể cưỡng ép phá mở nhưng đó không khác gì là đánh mặt người khác. Bất quá, khả năng của hắn hồn lực căn bản ngoài sức tưởng tượng, linh lực che giấu căn bản không qua được hắn, nên tất cả đều được Vân Hoàng nghe nhất thanh nhị sở.
Hai người bàn tán vấn đề cũng chỉ là vụn vặt mà thôi, không có chút nào đáng chú ý. Bất quá lượng thông tin cũng vừa đủ dùng.
“Xem ra nơi này không làm một cái sinh ý Đan dược được rồi.”
Vân Hoàng âm thầm lắc đầu, có chút tiếc rẻ.
Dù sao nơi đây không phải là lục địa, hải dương đất đai ít ỏi, linh dược tự nhiên cũng ít theo. Tuy rằng cũng có rất nhiều linh dược sinh trưởng trong nước, bên dưới lòng hải dương nhưng đó là nơi có vô số hải thú, một khi lạc vào là cửu tử nhất sinh. Chiến đấu với cường đại hải thú trong nước là một kiện cực kì ngu ngốc sự tình.
Ngược lại, nơi này phát triển lại là Luyện Khí cùng Phù Văn một đạo.
Lạc Dương linh dược ít, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều mạch khoáng, khoán kim quý giá, dùng để luyện chế pháp bảo cực kì tốt. Mà Phù Văn một đạo có thể tương trợ cho Luyện Khí, đương nhiên cũng thơm lây. Đó cũng là lý do tại đây cứ mười người thì phải bảy người có một chiếc phi hành pháp bảo riêng.
”Có lẽ nên đi học Luyện Khí chi đạo cùng Phù Văn chi đạo.”
Câu nói thầm này của Vân Hoàng nếu mà nói ra sẽ có rất nhiều kẻ chê cười. Nhưng Vân Hoàng thì khác, hắn thức hồn so với thường nhân càng thêm mạnh, khả năng học tập cùng lĩnh ngộ càng là quái vật tầng thứ.
Vân Hoàng đứng dậy định rời đi, hắn thông tin cần thiết đã đầy đủ, không cần nhất thiết ở lại đây nữa. Đột nhiên đằng sau lưng hắn có tiếng nói vang lên.
“Đạo hữu nhìn khá lạ, là người mới đến chăng?”
Vân Hoàng không trả lời, hắn quay mặt về phía sau quan sát, đó là một cái tiểu đội gồm bốn người, tất cả đều là Thông Linh cảnh tứ cấp. Hai nam hai nữ.
”Đạo hữu là hỏi mỗ?”
Vân Hoàng hỏi, một vị nam tử trong đó truyền âm cho hắn.
“Chúng ta có một vụ, cần nhờ đạo hữu giúp sức, không phiền chứ?”
“Vụ gì?”
”Săn giết một đầu Thuần Huyết Ngư.”
Vân Hoàng có chút hứng thú, Thuần Huyết Ngư loại này hải thú toàn thân huyết sắc, trong cơ thể tinh huyết có khả năng giống như chữa thương Đan dược, mà lại cực kì thuần khiết. Là mục tiêu săn đón của rất nhiều tu sĩ cùng Luyện Đan Sư.
Vân Hoàng thấy hứng thú, hướng tiểu đội nọ cái bàn ngồi xuống.
“Cách đây sáu trăm dặm có một đầu bị thương rất năng Tam cấp cao giai Thuần Huyết Ngư.”
”Các ngươi không sợ ta có ý đồ xấu, đem truyện này rêu rao sao? Thiaanf Huyết Ngư Tam cấp cao giai yêu thua chắc là cũng có rất nhiều người muốn đây?”
Vị nam tử còn lại nghe hắn nói vậy liền tỏa ra sát khí, gằn giọng nói.
”Ngươi dám!”
Gã linh lực thôi phát thành một đoạn tiễn đâm phía Vân Hoàng mi tâm, Vân Hoàng trên mặt không có bất kì cái hít biến đổi, chỉ hai ngón tay chậm rãi giơ lên. Xảo diệu làm sao mà có cảm giác như mũi tiễn từ linh lực kia rơi vào giữa hai ngón tay của hắn vậy.
Vân Hoàng đau khi nắm giữ khả năng tái trật tự cấu trúc của cơ thể liền có khả năng bẻ cong những vật chất tồn tại gần hắn. Tuy hiện tại khả năng này trong thực chiến tác dụng không có lớn bao nhiêu nhưng làm cho một mũi tiểu tiễn rơi vào tay hắn Vân là chuyện nhỏ.
Cả bốn đều rất ngạc nhiên, khoảng cách gần như vậy nhưng không thể đắc thủ, đối phương chả lẽ đang che giấu tu vi?
Vị nam tử vừa hắn thủ kia tuy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể xị mặt ngồi xuống. Vân Hoàng đứng dậy, gọi một vò rượu đặt lên bàn sau đó rời đi.
Vân Hoàng rời đi không phải vì tin tức đó là giả. Hắn có thể đoán được chín phần là sự thật, quả thật có một đầu Thuần Huyết Ngư bị thương, nhưng Tam cấp cao giai dù sao cũng là Tam cấp cao giai, nếu giết nó rất có thể bọn hơn sẽ tử thương thảm trọng. Nên muốn kéo một cái ngoại nhân vào làm bia đỡ.
Ngoại nhân này thực lực chắc chắn phải cùng bọn họ không sai biệt lắm. Mục đích là để nếu thành công giết được Thuần Huyết Ngư, chúng sẽ ra tay hạ sát thủ, đối mặt với bốn người không cùng mình phân cao thấp chắc chắn rất nhanh sẽ bị chém giết.
Vân Hoàng tại sao dự đoán như vậy cũng là bởi thái độ của tiểu đội kia với nam tử hạ thủ với hắn, không ngăn cản cũng không lên tiếng, chứng tỏ trước kia chúng đã nhiều lần như vậy.