”Cái vùng hải dương này sợ là không có Thông Linh cảnh sơ kì tu sĩ thì không thể đi qua a.”
Vân Hoàng cảm khái, đột nhiên từ sau lưng hắn vọt lên một đầu Nhị cấp đỉnh giai kình ngư, rẽ nước lao đến chỗ Vân Hoàng sắc lẹm răng nanh nhẹ ra. Cắn lên cổ tay Vân Hoàng. Hắn cũng không công kích đầu kình như này, lần nữa tái tạo lại thân thể, dù không động dụng cương nguyên thì Thông Linh cảnh tứ cấp cường giả cũng khó mà phá nổi hắn phòng ngự. Đầu kinh ngư này chỉ có Hư Linh cảnh trung kì, hậu kì thực lực thì dù tróc của hắn một miếng da cũng không được.
Kình ngư nghiến răng rất nhiều lần, chỉ cảm giác như răng đã sắp long ra, nhưng không thể xé mở hắn cánh tay. Vân Hoàng túm lấy đầu nó, thân thể đột nhiên bật lên cưỡi trên người kình ngư, hắn vỗ vỗ thân của nó.
“Nào, đưa ta đến hòn đảo kia.”
Kình ngư đáng thương giờ biết đã đụng phải thiết bảng rồi, thân hồng giãy dụa muốn thoát ra nhưng Vân Hoàng làm sao có thể cho phép? Cuối cùng đầu này kình ngư chịu thua, đưa Vân Hoàng đến hòn đảo.
Đầu kình ngư này là hải thú, hải thú cũng là yêu tộc nhưng có hơi khác biệt. Chúng sinh sống trên hải dương, cũng là nơi mà hải thú phát huy ra thực lực mạnh nhất.
Vân Hoàng nhảy xuống chỗ nước nông gần đảo, thật đi kình ngư.
”Trước tiên phải tìm chỗ trú cái đã.”
Vân Hoàng thần thức tỏa ra, tìm được một cái gốc cây khá lớn, Hắn cẩn thận dùng thần thức dò xét thấu đáo một hồi rồi mới bước vào trong.
Vân Hoàng lôi toàn bộ linh thạch ra. Từ dưới lòng đất hắn rút đi rất nhiều trung phẩm linh thạch, bây giờ cũng là lúc để xài. Hắn Vĩnh Cửu chi mạch sau lần một sửa chữa, lần hai cải tạo đã chính thức hoàn thiện, tốc độ và khả năng thổ nạp linh lực đã xưa đâu bằng nay, qua gần tám ngàn viên trung phẩm linh thạch về sau, Vân Hoàng mới miễn cưỡng phát huy ra bảy phần thực lực.
Vân Hoàng bước ra khỏi hốc cây thì trời đã chập tối, hắn nhìn màn đêm đang dần che phủ tất cả, thân ảnh nhẹ nhàng bay lên độ cao vạn trượng trên không.
Theo hắc động hồn hải của hắn chậm rãi xoay chuyển, từng hại nhỏ cỡ hại đậu tinh quang cuốn quanh Vân Hoàng, đầu nhập vào trong thân thể của hắn. Vân Hoàng cảm giác, thức hồn của mình đang xảy ra thuế biến.
Linh hồn của bất cứ sinh vật nào, đều chia làm hai bộ phận là thức hồn và hồn hải. Hồn hải của những phàm nhân quá mức yếu ớt, gần như không tồn tại, nhưng cũng có thức hồn.
Thức hồn là căn nguyên của hết thảy sinh vật. Những người có ý chí mạnh mẽ hầu hết đều sở hữu thức hồn mạnh mẽ, đây là thứ do tiên thiên sinh ra, đối với đại đa số mà nói suốt đời cũng không thay đổi được.
Thức hồi có thể thông qua nhiều phương pháp để lớn mạnh lên, nhưng mà tu luyện để mạnh lên thức hồn là không bai giờ gặp, không bao giờ có. Đó căn bản là trái với thiên quy.
Vân Hoàng đã từng thấy qua công pháp có thể tu luyện hồn hải, nhưng tu luyện thức hồn là hai cái chênh lệch như trời với đất.
Hồn hải chỉ là đơn thuần tinh thần chi lực, nhưng thức hồn chính là tính cách, chính là kí ức, chính là đạo của mỗi người.
Mà hắn thức hồn bắt đầu xảy ra thuế biến, tuyệt đối là nghịch thiên.
…
“Xem ra phải nhanh chóng tìm cách trở về Trung Hải”
Vân Hoàng chau mày, ở đây cũng không phải là một cách, hắn đã dò xét một lượt quanh đảo, ngoại trừ một số sinh vậy và linh dược cấp thấp sinh trưởng ra thì không có gì cả.
“Phải tìm một đầu hải thú!”
Giống như cách lần trước, chỉ có hải thú mới có thể di chuyển tự nhiên trên hải dương. Vân Hoàng vươn vai, linh lực bộc phát, hắn đạp không trên độ cao mất chục trượng so với mặt biển. Chưa đạt đến Thông Linh cảnh, Vân Hoàng vẫn chưa thể phi hành một cách tự nhiên, nhưng ở khoảng cách này duy trì nửa ngày một ngày vẫn có thể.
Để hắn thất vọng là, xung quanh khu vực hòn đảo đó không có lấy một đầu hải thú. Vân Hoàng tuy không cảm lòng nhưng vẫn phải quay về.
Hắn tiếp tục tìm kiếm, tuy phát hiện ra mấy đầu hải thua nhưng tu vi của chúng ít nhất cũng đạt đến Tam cấp đê giai đỉnh cao, phối hợp cùng hải dương chạy trốn nên hắn chỉ có thể không công mà về.
Nhưng đến ngày thứ ba, một chiếc phi hành khí đi đâm vào hòn đảo nơi Vân Hoàng tại vị, từ bên trong phi hành khí bước ra một nam một nữ. Một vị nam tử móc ra một viên Đan dược nuốt vào, khoé miệng của y chảy ra tiên huyết, có vẻ bị thương không nhẹ.
“Thu Tinh, ngươi phải mau chạy, chúng muốn chính là Thiên Linh Thảo trên người ta!”
Vị nữ tử kia lắc đầu cười khổ. Bọn hắn phi hành khí đã hỏng, với sức của họ thì không thể nào băng qua hải dương được. Có thể trốn đi đâu được chứ?
Đột nhiên, đằng sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói ồm ồm, một chiếc phi hành khí khác bay đến, bước ra là một cái tóc hoa râm trung niên, y cười khẩy.
“Nữ tử này phục vụ ta một đêm, giao ra Thiên Linh Thảo thì ta sẽ để các ngươi rời đi.”
“Thối lắm!”
Nữ tử vừa nãy kêu Thu Tinh buông ra một câu, tên trước mặt bọn hung danh lan xa, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn hắn.
Nam tử đang bị thương cố bám víu cọng rơm cuối cùng, trừng mắt nói.
”Hà Xà lão quỷ! Chẳng lẽ ngươi không sợ Linh An Đoàn truy sát sao?”
Lão già tóc hoa râm cười lạnh, Linh An Đoàn chỉ là một tập hợp các tán tu, không thể có truyền tin lệnh bài như tông môn được. Lão chỉ cần giết hết cả hai ở đây thì ai biết, hơn nữa hải dương rộng lớn như vậy, lão trốn thì Linh An đoàn có thể truy sát được sao?
Hà Xà lão quỷ tế xuất ra một cây trường tiên, linh lực quất lên, hoá thành một đầu to lớn cự xà. To lớn cự xà quất xuống, nam tử kia tế xuất ra một cái pháp thuẫn, trong tay ném ra một đạo phù lục. Nữ tử cũng không có ngồi yêu, rút bội kiếm chém ra mấy đạo kiếm khí.
“Huyền Thanh Tam Thập Lục Kiếm!”
Kiếm khí chém ra đủ ba mươi sáu đạo, hợp thành một cái kiếm trận, Hà Xà lão quỷ có chút ngạc nhiên. Trường tiên cuốn thành vòng xoáy chăn lại Kiếm trận.
“Bạo cho ta!”
Nam tử khi hét lên, phù văn bên trên phù lục bốc cháy, một cái to lớn hỏa cầu phá vỡ cự xà. Nữ tử nhân lúc đó thân hình nhoáng lên, kiếm trong tay vẽ lên một đường hồng sắc.
”Thanh Hồng kiếm!”
Hà Xà lão quỷ con mắt nheo lại, linh lực của lão bạo phát, trong tay trường tiên đột nhiên thẳng tắp lại dùng tốc độ cực nhanh đâm tới. Trường tiên phá hủy nam tử pháp thuẫn, đâm lên bả vai hắn.
“Lôi Nhẫn!”
Nữ tử Thu Tinh hoảng hốt, thế công liền xảy ra rối loạn, Hà Xà lão quỷ cười lạnh lãi, trường tiên cuốn chặt Thu Tinh, xé mở trên người nàng hộ thể linh lực, trường tiên dần dần xiết chặt lại. Thu Tinh từ trong nhẫn trữ vật ném ra một cái hạt châu. Hạt châu vừa đi ra đã bạo nổ, uy lực cực mạnh đánh bay trường tiên. Hà Xà lão quỷ bị phản phệ phun ra một ngụm lão huyết, kinh hãi hét lên.
”Bạo Long Châu!”
Bạo Long Châu là một kiện Bán Huyền giai pháp bảo, từ mấy tháng trước đã bị người ta phát hiện bên trong Hải Nguyên Cấm Địa. Nhưng đã bị lấy mất, không ngờ người lấy mất lại là đôi nam nữ này.
Lão cuồng hỉ, lấy được món pháp bảo này, thực lực của lão sẽ đại tăng.
”Ha ha, Bạo Long Châu!”
Bạo Long Châu không chỉ là Bán Huyền giai pháp bảo đơn giản như vậy. Nghe đồn rằng bên trong bản nguyên Bạo Long Châu ẩn chứa Hải Vương tinh huyết. Có thể xưng là Hải Vương tại mảnh hải dương này thực lực đều cực mạnh, dù chỉ là một giọt tinh huyết cũng vô cùng đáng sợ.
“Thu Tinh, đừng liều mạnh với lão, để ta tự bạo…”
Nữ tử trên Thu Tinh ngay lập tức ngắt lời Lôi Nhẫn.
”Lôi Nhẫn, ta không thể bỏ ngươi.”
Vụt!
Trường tiên cuốn quanh Hà Xà lão quỷ, lão kết thủ ấn, một đạo hủ bại thuật pháp đánh ra. Thu Tinh nhảy lên, từ bên trong Bạo Long Châu bộc phát hủy diệt lực lượng. Hà Xà lão nhân vẫn kết thủ ấn không ngừng, từ bên trong thuật pháp nắm giữ một tia hủ bại chi ý. Bạo Long Châu uy lực lập tức liền đại giảm, linh lực bị ăn mòn, Thu Tinh cắn răng, Kiếm trận tế xuất nhưng không thể nào là đối thủ của Hà Xà lão quỷ. Lão không nhịn được mà đắc ý.
“Chống lại ta Hủ Bại Ấn, nằm mơ!”
Trường tiên trên không như những lưỡi kiếm, liên tục cắt lên trên da thịt Thu Tinh, nàng hộ thể linh lực tốt cuộc không đỡ nổi nữa, phun ra một búng máu bay ra ngoài. Nam tử Lôi Nhẫn hai mắt đỏ ngầu, trong tay quyền sáo đánh ra, linh lực tựa hồ như một đầu sư tử, vô cùng hung mãnh. Nhưng y sao có thể là đối thủ của Hà Xà lão quỷ, huống chi là lúc bị thương? Lão đến cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, trường tiên chỉ dùng một quất đã đem y đánh xa mấy chục trượng.
Hà Xà lão quỷ đang định tiến lên đoạt lấy Bạo Long Châu, đột nhiên đằng sau lưng lão vang lên một giọng nói.
“Có chuyện gì vậy?”