Hắn vậy mà lấy lại giác quan cảm giác.
Dù thần trí cơ hồ sắp vỡ nát, hắn nhận thức vẫn miễn cưỡng rõ ràng.
Bằng vào nhận thức và liên tưởng, tuyệt đối không thể tạo ra cảm giác thật như thế này.
Vân Hoàng lấy lại tầm nhìn.
Đó là một con hẻm heo hút điển hình gần như thành thị nào cũng có, ăn mày, trẻ mồ côi,... hết thảy cấp thấp nhất tầng lớp đều sẽ lấy đây làm nơi trú ngụ.
Mùi rác rưởi, thối rữa xộc lên mũi hắn.
Vân Hoàng định bụng đứng dậy nhưng mặc cho hắn có cố thế nào, cỗ thân thể này vẫn một mực dựa lưng vào bờ tường. Một phân cũng không rời.
Nhưng khi hắn từ bỏ, cỗ thân thể này lại đứng lên, lê bước ra khỏi con hẻm sâu hoắm.
Vân Hoàng nhận ra mình cảm nhận được hết thảy giác quan của cỗ thân thể này, nhưng không thể tác động theo bất cứ cách nào mà chỉ có thể mượn tầm nhìn để quan sát và cảm nhận thôi.
Từ độ cao tính từ mặt đất lên tầm mắt của hắn, cỗ thân thể này còn rất nhỏ, khoảng chừng bảy, tám tuổi gì đó.
Vân Hoàng khó hiểu, hắn đây không giống với chuyển thế trọng sinh, càng giống với linh hồn phụ thể hơn. Nhưng hắn lại có thể có được cảm giác hoàn chỉnh.
Vân Hoàng muốn tiếp tục quan sát, nhưng khổ nỗi ý thức của hắn rất mỏng manh, cơ hồ lúc nào cũng có thể đứt gãy chìm vào hôn mê. Vì vậy chỉ có thể thỉnh thoảng bắt lấy một vài hình ảnh.
Đứa trẻ ăn trộm, bị phát hiện, bị đánh đập, suýt nữa bị vó ngựa đạp trúng.
Những hình ảnh này, dần dần trùng lặp với kí ức của hắn. Nhưng hắn thần trí đã mơ hồ, khó khăn lắm mới có thể giữ được ý thức đối với tình cảnh của mình tiến hành dò xét. Bây giờ trạng thái đã nửa tỉnh nửa mơ, không phân biệt nổi đâu là thực đâu là ảo nữa.
Vân Hoàng không nhận ra, hắn đã lọt vào hồi ức của chính mình.
Giống như đi ngược thời gian.
Nhân sinh của hắn hết thảy chiếu lại.
Từng hình ảnh luân chuyển qua tầm nhìn của Vân Hoàng.
Một tiểu tử toàn thân gầy rộc, trên ngực đeo một cái lệnh bài bằng đá gồ ghề, xâu bằng một mảnh vải rách được cuộn tròn lại. Đôi mắt tuy thâm quầng nhưng vẫn rực sáng như liệt nhật nhìn về phía tu sĩ trên trời đang đạp phi kiếm bay kia.
Không ngoại trừ nó, toàn bộ người trong thành đều nhất loạt nhìn lên, trong mắt kính sợ nồng đậm, đồng thời cũng cực độ lửa nóng.
Thành thị này chỉ là một cái thế tục thành thị, tu sĩ đều được coi là bậc thần tiên không thể mạo phạm. Mà hôm nay tiên nhân đến thu đệ tử, chỉ cần có người nhà mình thu đệ tử liền có thể cải biến số mệnh, tiền đồ vô hạn lượng.
Có người tính toán thế nào đưa con em mình ra mắt, có người còn muốn đem trong nhà bảo vật đút lót. Riêng chỉ có đứa trẻ kia, đôi mắt một mực như lửa nóng nhìn chằm chằm vào tu sĩ kia.
Sâu bên trong Vân Hoàng, giống như có một cái gì đó thắp lên...
...
Thời gian như thoi đưa, đứa trẻ ngày nào đã cao hơn một chút, y phục trên người cũng không còn là đống vải rách nữa. Bất quá cũng chỉ là một bộ y phục cắt ghép từ những miếng vải khô cứng.
Trong một căn tròi dựng bằng gỗ, đứa bé đau đớn khóc âm ỉ, hai tay bám chặt vào thành của chiếc giường tre nơi góc tròi. Nằm trên giường tre là một lão nhân. Lão nhân dường như muốn xoa đầu đứa bé, nhưng lão đã yếu đến mức chỉ có thể nói ra những lời cuối cùng.
“Vân Hoàng...”
“... Con là một nam nhân...”
“... Đừng lúc nào cũng khóc lóc như vậy...”
“... ta ra đi... cũng rất khổ tâm...”
Đứa trẻ hàm răng cắn chặt môi, cố đem nước mắt ép xuống. Nó còn lấy tay quệt đi quệt lại mỗi lần. Mạnh mẽ gật đầu một cái.
“Ừ... là cái dạng này...” - Lão nhân đáp lại.
“Vân Hoàng... nhớ giữ kĩ... lệnh bài... của phụ mẫu con...”
Thằng bé gật đầu.
“Tốt lắm...” - Lão nhân đáp.
“Vân Hoàng... những lời dạy... của ta... con phải... hảo hảo nhớ kĩ...”
Thằng bé gật đầu.
“Tốt lắm...” - Lão nhân đáp.
“Vân Hoàng... cái hộp... dưới gầm giường... lấy... nó...”
Thằng bé gật đầu.
“Tốt...” - Lão nhân giọng nói đã mơ hồ.
“Hảo... hảo... sống... sót...”
Thằng bé gật đầu.
Không có tiếng nói của lão nhân đáp lại.
Thằng bé lại tiếp tục gật đầu một lần một lần nữa.
Chỉ còn một sự im lặng đáp lại
Nó gật đầu.
Đứa bé còn nhớ như in, mỗi khi nó gật đầu như vậy, lão nhân sẽ lại xoa xoa nó trên đầu chỏm tóc.
Gần đây lão nhân ốm nặng, dù không có xoa nó chỏm tóc vẫn đáp lại nó.
Cả người nó run lên bần bật.
Thằng bé dường như không chấp nhận được chuyện này.
Lão nhân chết.
Cũng chỉ là sinh lão bệnh tử, cũng chỉ giống như một hạt cát trong hoang mạc bay ra chỗ khác.
Thế giới xung quanh không thay đổi. Dưới kia, thành thị vẫn tấp nập, dân chúng vẫn bình yên. Cây cỏ vẫn vậy, khu rừng sau nhà nó vẫn vậy.
Một cái chết bình lặng.
Nhưng lại giống như khoét từng lỗ, từng lỗ trên trái tim loang lổ của nó.
...
Những người dân xung quanh giúp chôn xác của lão nhân ra sau nhà, đắp thành một cái gò đất.
Nó rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa. Khóc rống lên.
Âm thanh thảm thiết như bị xé rách cổ họng. Nó khóc, cho đến lúc nước mắt khô kiệt.
Những người xung quanh não lòng, âm thầm thở dài bàn tán.
Họ mỗi người góp một ít gạo đưa cho thằng bé.
Nó lúc này đã khó xong, quệt đi trên mặt nước mắt nước mũi tèm nhem. Nó quay vào trong căn tròi nhỏ. Lấy cái hộp gỗ cho vào tay nải.
...
Phong Ngân Tông, tạp dịch khu diễn võ đài.
Rắc!
Một tiếng giống như xương gãy vang lên. Lồng ngực của thiếu niên bị thanh kiếm đập với lực đạo rất mạnh. Trấn cho lục phủ ngũ tạng của cậu đảo lộn.
Thiếu niên chống tay lên, cậu không cam lòng, không cam lòng thua như thế này. Đây là cơ hội để có thể đổi mệnh.
Nhưng mà, dù ý chí có cứng rắn đến mức nào, thân thể đã bị thương nặng cũng vô lực đứng lên. Gã đối thủ hung ác trừng mắt. Trong miệng phỉ nhổ thiếu niên.
”Ha, một cái nho nhỏ Nhất mạch, không ngoan ngoãn tu hành lại dám đến đây ước chiến. Không biết tự lượng sức!”
...
Vu Huy Hoang Mạc.
Một thanh niên thân mặc tro sắc trường bào. Đội một cái mũ rộng vành. Bên hông giắt lấy bội kiếm. Cầm một tờ phù lục trước mặt tiến hành dò đường.
Bão cát càng lúc càng mạnh, cát như kim đâm vào da. Dưới mãnh liệt như vậy bão cát, thanh niên trốn sau một tảng đá cao chừng hai thước. Thần thức xác định xung quanh không còn gì nguy hiểm thì mới an tâm. Đem phần bụng mở ra.
Đó là một đạo vết thương.
Viết thương do kiếm công kích, hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra một bọc linh tán bôi lên miệng vết thương. Sau đó lấy ra một viên linh đan nuốt vào.