• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Ăn nói hàm hồ, là cô ta đột nhiên đứng trước mặt tôi và va vào người tôi trước mới đúng, tôi va vào cô ta khi nào? Con mắt nào của cậu đã nhìn thấy điều đó? "

" Vậy ông lấy cái gì chắc chắn để nói rằng cô ấy va vào ông trước? "

Tịch Mộ đột nhiên hỏi ngược lại người đàn ông mập ú

" Vậy cậu lấy cái gì chắc chắn bảo tôi va vào người cô ta trước? "

Người đàn ông không biết sống chết, cả gan lặp lại lời nói của anh hỏi ngược lại anh, mà trong những danh sách tối kỵ do Tịch Mộ Thần lặp ra, phần lặp lại lời nói của anh dùng để hỏi ngược lại anh là điều ngu ngốc nhất

" Tôi đang hỏi ông! "

Tịch Mộ Thần chậm rãi phun ra bốn chữ, cô có thể nghe thấy được trong lời nói của anh có mấy phần nặng nề, hình như, anh đang rất tức giận, nhưng là trong quá trình kìm nén

Người đàn ông kia, chẳng những thấy sai không nhận mà còn đổ tội lên đầu người bị hại, ông ta chắc hẳn chê sống đã lâu, còn lớn gan lặp lại lời nói hỏi ngược lại anh

Được, được lắm! Tên mập này, nếu như Tịch Mộ Thần anh không dạy dỗ hắn cho ra trò thì anh không phải là Tịch Mộ Thần!

" À, tôi biết rồi...đây chính là mánh khóe của các người khi nhắm vào những đối tượng có tiền, cô gái kia cố tình va vào tôi sau đó cùng một giuộc của cô ta xuất hiện chính là cậu, các người nói cho cùng là muốn làm lớn chuyện sau đó bắt tôi bồi thường tiền chứ gì? Hừ, đừng có mơ, lão tử đây sống đã mấy chục năm nên đừng nghĩ đến việc lừa tiền ông đây một cách dễ dàng như thế, các người còn non nớt nhiều lắm! "

Người đàn ông to tiếng phun ra những câu khó nghe khiến những người ngoài cuộc nghe vào liền chán ghét ngay, Tịch Mộ Thần lúc này đen mặt hơn lúc nào, trên đầu anh giống như đang xuất hiện một đám mây đen bao phủ dày không thể tan

Tính đến nay, anh đã sống ba mươi năm, đây chính là lần đầu tiên, lại có người dám nói rằng Tịch Mộ Thần anh là tên lừa gạt

Không chỉ có anh, mà cô cũng rất không vừa lòng với lời ông ta vừa nói ra, sao lại có loại người như thế chứ, bản thân mắc lỗi sai không chịu nhận thì thôi, mà ông ta còn xúc phạm danh dự của anh và cô? Ông ta có cái quyền gì để nói như thế chứ?

Với cô, có lẽ cô thấy sẽ không sao, nhưng còn anh thì sao? Người đàn ông này chẳng những là chủ nhân của tập đoàn lớn, mà anh còn là một lão đại của một băng đảng trong giới hắc đạo, cho dù là ánh sáng hay bóng tối, người đàn ông này đều là vua, luôn quen được người người kính nể vạn phần

Nhưng bây giờ thì sao? Cái tình huống gì đây? Chỉ vì một lí do lảng xẹt như thế mà người đàn ông này lại có thể hạ bệ danh dự của anh, bảo anh là kẻ lừa gạt?

" Ông không được phép nói anh ấy như thế! Là do ông vội vã đi nên va vào người tôi trước, bây giờ ông lại bảo rằng chúng tôi là kẻ lừa gạt tiền của ông chỉ vì một lí do lảng xẹt này...chúng tôi mới không cần mấy đồng lẻ đó! "

" Con ranh này, đã sai không nhận mà còn dám ăn nói như thế nữa ư? "

Ông ta bỗng quát lên khiến cô giật nẩy mình trong người anh, sắc mặt của Tịch Mộ Thần càng tệ hơn, ông ta lại cả gan dám quát tháo cô ư?

" Câm miệng! Nếu như con của tôi xảy ra mệnh hệ gì thì ông đừng mong sống yên ổn "

Lão ta chẳng những không sợ trước lời đe dọa của anh, mà ông ta cứ như đang nghe một câu chuyện cười, lão đàn ông cười khinh miệt

" Cậu dọa tôi? "

Một người đứng ngoài cuộc nhìn thấy không vừa lòng trước thái độ của ông ta nên đã lên tiếng nói:

" Cho dù cô ấy có là người lừa gạt đi không lừa gạt thì đó cũng là phụ nữ đang mang thai, nếu như ông làm quá với người phụ nữ mang thai thì đừng trách chúng tôi kiện ông! "

Ông ta nghe một thanh niên ngoài cuộc nói thế cũng ngẫm nghĩ lại thấy cậu ta nói cũng đúng

" Dẫu sao thì chúng cũng là kẻ lừa đảo, hãy gọi bảo vệ an ninh đến và tống cổ chúng ra khỏi đây! Hừ, thật không ngờ các cô các cậu lại còn giở ra những trò này với lão tử, tôi nói cho các người biết, lão tử đây đã gặp qua không ít người lừa gạt, nhưng đây lại chính là trò đầu tiên tôi nhìn thấy ở các người! "

Trong số những người ngoài cuộc, từ ngoài lại xuất hiện thêm một người, đó chính là cô gái, cô gái ấy dường như đã tìm được manh mối gì trong chuyện này, trên người cô và anh. Cô gái nhanh miệng lên tiếng giúp cô và anh lấy lại thanh danh

" Khoan đã, nếu như nói bọn họ là người lừa gạt, vậy những bộ đồ họ mặc trên người là như thế nào? "

Một số người theo lời cô gái nói cũng bắt đầu để ý theo, cứ thế, mấy chục con mắt theo nhau dời lên người họ nhìn chăm chăm

Người A: " Ý, phải rồi nhỉ, mọi người nhìn xem, người đàn ông kia mặc bộ thường phục của nhãn hàng Armani đó, là sản phẩm mới nhất! Còn thường phục của cô gái kia nhìn là biết không phải là hàng tầm thường, nếu quan sát kỹ bộ quần áo có thể nhận thấy rằng đó là hàng may thủ công, là hơn mấy chục vạn lận đấy! "

Người B: " Còn chưa tính loại phụ kiện họ đeo trên người nữa kìa, đôi bông tai của cô gái, chiếc mắt kính của người đàn ông kia và đồng hồ cặp họ đeo nữa. Mỗi món đều là hàng hiệu không đấy! "

Người C: " Trên người họ đâu đâu cũng thấy là đồ hiệu, bọn họ lại còn rất đẹp...nhìn sao cũng không giống người lừa gạt! "

Mọi người ở đây, ai ai cũng đồng ý với lời nói này, không ai là không tin cô và anh là người lừa đảo chuyên đi lừa gạt tiền của những người giàu có vì trên thực tế mà nói, trên người hai người họ chỉ toàn là những món đồ xa xỉ

Đôi môi của Tịch Mộ Thần không tự chủ nhếch lên một cái đầy khinh miệt nhìn người đàn ông, ông ta nhất thời cứng họng, nhưng vẫn không muốn để thua, nếu chuyện mà bị vạch trần sự thật ra thì rất xấu hổ, chẳng những thế mà nó còn ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta

" Ai...ai biết biết được đó có phải là đồ họ mua hay không? Có thể là họ nhờ vào vẻ bề ngoài của mình mà đi lừa gạt nhân viên và ăn cắp chúng, hoặc là có thể họ đã lừa gạt tiền của rất nhiều người và lấy số tiền đó để đi mua những thứ này "

Một người thấy bất bình, đã lên tiếng nói giúp cho anh và cô

" Nhưng nhìn sao cũng không giống họ là người lừa gạt, những thứ họ mặc trên người chính là hơn mấy ngàn vạn lận đấy, họ có tiền mua như thế thì lí do gì phải lừa gạt mấy đồng bạc lẻ của ông? "

Có vài người theo đó đồng thanh nói theo:

" Đúng đó! "

Lời nói này nói ra, chẳng phải khinh thường ông ta sao, nói rằng ông ta không tự giác xem lại bản thân mình ra sao, với một người như ông ta mà lại có hai đại gia đi gạt tiền?

Nghe thấy thì đúng là hoang đường, có khi còn nói đó chính là một câu chuyện cười

" Mọi người đừng để vẻ bề ngoài của hai người bọn họ lừa gạt! "

" Ông thật là kỳ lạ, nhìn hai người bọn họ không ai là không giống là lừa gạt cả, trái lại là chúng tôi thấy ông mới là người lừa gạt thì đúng hơn! Bọn họ mặc trên những người đồ xa xỉ như thế, làm sao ông biết chắc được là bọn họ đã đi lừa gạt và có được chúng? "

Trong số đám đông đang đứng, có một cô gái nhìn có vẻ trạc tuổi cô bước lên lên tiếng nói

" Vậy sao cô biết được những món đồ đó là người của họ? "

Cô gái: " Chắc, chúng tôi ở đây ai cũng chắc chắn điều đó!... Có phải hay không ông chính là người va vào cô gái đó sau đó không nhận tội mà còn đổ lỗi ngược lại lên người họ? "

" Sao cô dám nói như thế, có phải cô cùng một giuộc với bọn chúng để ức hiếp lão già này hay không? "

Cô gái nghe thế liền cười khẩy: " Đồng lõa? Phải, tôi là cùng một giuộc với bọn họ đó thì sao nào, tất cả mọi người ở đây là cùng một giuộc muốn lừa tiền ông đó, sao, muốn báo cảnh sát thì ông cứ việc đi báo! "

" Cô... "

Người đàn ông tức nghẹn họng không thể phản bác lại câu nào vì cô gái đó đã nói trúng vào trái tim đen của ông ta, nhưng ông ta cũng thuộc loại cố chấp, cho đến cùng ông ta vẫn không muốn nhận lỗi là bản thân ông ta đã sai trước

Cô gái: " Hãy nhìn xem, nếu như họ muốn lừa gạt tiền của ông, việc cô ấy mang thai sẽ rất bất lợi, nếu như có sự việc xảy ra ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Còn người đàn ông kia, nhìn sao cũng không phải là người lừa gạt, có thể nói, nói đúng hơn thì anh ta chính là người có tiền, có khi lại hơn ông chẳng hay "

" Ăn nói không chứng cứ, cô chỉ muốn giúp bọn chúng thôi! Tôi nói, chúng là kẻ lừa gạt, thì chính là kẻ lừa gạt, còn cô gái kia, mang thai cũng có thể làm giả đấy các người có biết không? Chỉ cần nhét đại cái một cái bụng bằng cao su vào thì chính là mang thai rồi, còn cậu ta, khí chất cái gì, đẹp trai cái gì, bọn chúng đều là nhờ vẻ bề ngoài mà lừa gạt mọi người thôi, mọi người đừng để chúng lừa gạt nữa! "

Có lẽ ông ta sợ rằng mọi người sẽ nghe không rõ những gì mình nói, hay là muốn mọi người nghe rõ những điều này nên ông ta cố ý điều chỉnh giọng nói nói to hơn

" Nói xong rồi chứ? "

Sắc mặt của Tịch Mộ Thần trước đã âm u, bây giờ còn âm u hơn khiến người đàn ông vừa nhìn sang thoát chốc giật mình nhưng ông ta cố an tinh thần lại

Những gì ông ta từ đầu cho đến cuối nói anh và cô là người lừa gạt thì anh đã rất tức giận rồi, vậy mà ông ta còn không biết điều dám nói việc cô mang thai là giả mạo?

" Chuyện gì trông náo nhiệt thế? Ai lừa gạt ai sao? "

Bỗng phía sau lưng người đàn ông có một giọng nói cất lên, với cô và anh mà nói đây là giọng nói không xa lạ gì đối với họ

Lục Minh Hạo mặc trên người bộ thường phục của nhãn hàng Dior Homme, với chất liệu vải thoái mái và từng đường chỉ may hoàn hảo, bộ quần áo càng giúp tôn lên thân hình cao to và rắn chắc của Lục Minh Hạo, vẻ đẹp trai phong lưu, đôi mắt phong tình vẫn không thay đổi và mái tóc màu vàng khiến cho các cô gái ở đây ai nấy đều đứng ngồi không yên, đôi mắt của họ không thể ngưng rơi xuống người Lục Minh Hạo

Theo sau Lục Minh Hạo có mười người đàn ông mặc vest đen đi theo và ba tên bảo vệ an ninh đi bên cạnh, mọi người ai nấy đều đứng ra thành hai hàng hai bên, nhường đường cho Lục Minh Hạo và những người khác đi theo đi qua

Bảo vệ an ninh và mấy tên đàn ông mặc vest đen đi theo sau cũng bắt đầu làm việc của mình

Người đàn ông nhanh mắt phát hiện ra Lục Minh Hạo chính là phó tổng giám đốc của Tịch thị, có một lần khi ông ta đi dự một bữa tiệc của một vị thương nhân, Tịch thị có được mời đến tham dự, nhưng do chủ tịch của họ vì có việc bận không đi được, Tịch thị dù có vắng mặt cũng không thỏa đáng lắm nên thiệp mời được giao lại cho phó tổng giám đốc và tổng giám đốc đi, đó là Lục Minh Hạo và Phong Hàn, họ chính là đại diện cho Tịch thị đến bữa tiệc tham dự

" Phó giám đốc Lục, thật là trùng hợp! "

Lão ta bắt đầu giở thói nịnh bợ Lục Minh Hạo

Lục Minh Hạo nhàn nhạt nhìn ông ta, nói chuyện thờ ơ như có lệ muốn cho qua nhanh

" Chúng ta quen nhau sao? "

" Phó giám đốc Lục, tôi là giám đốc của Phúc Lợi, năm đó ở bữa tiệc của Nghiên gia tôi cũng được mời đến dự, mà cậu và tổng giám đốc Phong cũng có mặt để đại diện cho Tịch thị đến bữa tiệc tối đó! "

" À...nhưng chúng ta có quen nhau sao? "

Lục Minh Hạo một lần nữa hỏi lại câu hỏi trước, khiến ông ta cười gượng gạo

" Phó giám đốc Lục, chúng ta đã từng có dịp cùng nhau nói chuyện tại bữa tiệc tối đấy...như thế, có được tính là quen biết nhau hay không? "

Lục Minh Hạo làm ra vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó

" Giám đốc của Phúc lợi sao? "

Anh lặp lại thân phận của ông ta, ông ta nghe anh nói thế, tưởng chừng anh đã nhớ ra nên niềm nở gật đầu, sau đó Lục Minh Hạo mỉm cười đẹp trai, đáp:

" Không quen! "

Người đàn ông sau một giây lát đứng hình tại chỗ, Lục Minh Hạo cười khẩy một cái sau đó tiến lên phía trước vài bước, người đàn ông ngoài mặt khó xử luôn nịnh bợ Lục Minh Hạo, nhưng trong lòng thì tức giận vô cùng, nếu như không phải vì Tịch thị lớn mạnh như thế, nếu như không phải Lục Minh Hạo chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn đó, thì còn lâu ông ta mới cúi đầu trước những mấy thằng con nít ranh này, hừ!

" Phó giám đốc Lục đến sân bay là đón người sao? "

" Ờ! "

Lục Minh Hạo thờ ơ đáp lại lời ông ta cho có lệ

" Mạo muội hỏi, người phó giám đốc đón là ai vậy? "

" Tịch tổng! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK