" Khụ khụ! "
Giờ đã là tan tầm, mọi người ai nấy đều xuống nhà ăn Tịch thị ăn
Cô cũng như ngày thường, vẫn trung thành với ổ bánh mì mỗi bữa trưa. Cô rất ghét bánh mì vì ăn nó rất khô khan nhưng biết làm sao bây giờ? Ngoài bánh mì ra thì cô biết ăn những gì đây?
Lẽ nào vào nhà hàng chọn đại một món sơn hào hải vị ư? Tiền trong túi đã sắp sạch! Còn muốn ăn bào ngư vi cá gì ở đây nữa chứ. Cô đã không còn là Tịch phu nhân được Tịch tổng cao cao tại thượng kia cưng chiều, không còn là nhị tiểu thư Tiêu gia được Tiêu tổng hết mực yêu thương
Giờ thì cô chỉ như những người phụ nữ bình thường bên ngoài, chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong một công ty
Tịch Mộ Thần ngay lúc này đúng lúc có việc nên đi ngang qua phòng cô. Đôi mắt vô thức nhìn vào bên trong và dừng lên một thân ảnh nhỏ bé của cô gái đang ngồi trên bàn ăn bánh mì
Anh khẽ nhíu mày. Chẳng phải trước kia cô ấy rất không thích ăn bánh mì vì nó rất khó nuốt và khô khan hay sao? Tại sao bây giờ lại ăn nó rồi!
Lẽ nào Tiêu Cảnh Thiên lại để cô ấy ăn như thế ư?
Nghĩ đến đây anh lại không muốn nghĩ nữa. Việc gì anh phải quan tâm đến cô? Có Tiêu gia lo rồi thì thêm anh vào cũng chỉ là dư thừa
Tịch Mộ Thần thân vest, bước chân mạnh mẽ tiếp tục bước đi không muốn quản cô
Vào lúc hai mươi hai giờ đúng tại Tịch thị. Bây giờ phòng làm việc chỉ còn mỗi cô
Mỗi ngày đều vào giờ này cô đều mới tan làm. Có lẽ trong công ty, cô chính là người tan làm trễ nhất ở đây
Tiêu Tiểu Tịch mệt mỏi vươn tay. Cô bắt đầu tắt máy vi tính của mình rồi rời khỏi đây
Ra về cô cũng không quên tắt đèn trong căn phòng rồi mới đi
Cô cũng đã quen với việc mỗi đêm khuya như thế này ra về một mình rồi. Mộ Thần giờ này anh ấy có lẽ đã ngủ rồi nhỉ?
Còn ca ca thì sao? Anh ấy đã ăn tối rồi đi ngủ hay chưa. Anh trai của cô tính tình hay lo cho công việc nên thường thì ngủ cũng trễ, điều này cô cũng đã nhắc nhở anh ấy rất nhiều nhưng không biết anh ấy có chịu sửa lại hay không
Cô tự cười bản thân mình. Bản thân đã rất không tốt là bao, một tháng đã gần tới mà xấp tài liệu kia cô vẫn còn làm chưa xong vậy mà cô vẫn còn tâm trạng lo cho người khác?
Một tay kéo cổ áo lại rồi giữ lấy nó. Cô vô thức đưa bàn tay lên nhìn chiếc nhẫn vàng đang được đeo trên ngón áp út của mình, nó làm cô nhớ đến anh
" Tiểu Tịch, sau này dẫu có xảy ra chuyện gì chúng ta sẽ mãi ở bên nhau "
" Em có biết điều gì quan trọng nhất giữa vợ chồng hay không? Đó là sự tin tưởng! "
" Anh yêu em..."
...
" Tiêu Tiểu Tịch! Xem ra tôi đã quá xem nhẹ cô rồi "
" Tôi không quan tâm điều đó. Danh dự của Tịch gia, không thể để cho cô bôi xấu nó được. Khách sạn của tôi đã bị các người làm cho bẩn, thật kinh tởm "
" Nếu như đã chọn bước chân ra khỏi cánh cửa đó thì từ nay về sau cô cũng đừng hòng quay trở về lại đây một lần nào nữa... "
Một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má cô. Rõ ràng...ban đầu mọi chuyện đang diễn ra rất tốt kia mà? Tại sao lại xảy ra như thế này rồi
Cô đưa bàn tay lên sờ một bên má của mình. Mộ Thần lúc ấy đã ra tay đánh cô, cho đến bây giờ mặc dù vết thương đã không còn nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau rát khi cái tát vừa hạ xuống
Ting...cửa thang đột nhiên mở ra. Tiếng động làm cô quay trở về thực tại. Vội lấy tay lau đi nước mắt trên gương mặt rồi bước vào trong
Một người đàn ông từ lúc thấy cô bước vào đã bắt đầu để ý đến
Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới cô đánh giá rồi hài lòng...ừm! Nhìn rất đẹp, dáng vóc lại vô cùng hấp dẫn
Trực giác của phụ nữ cho thấy người đàn ông đi chung thang máy cùng cô hắn là đang để ý đến cô. Ánh mắt của hắn cứ dán chặt lên người cô không rời. Điều này càng làm cô thêm khó chịu
Hắn hắng giọng một chút rồi nói
" Đồng nghiệp Tiêu, giờ này đã trễ lắm rồi mà cô mới tan làm sao? "
Đồng nghiệp Tiêu? Hắn quen biết cô ư?
" À phải! ". Cô khẽ cười gật đầu
" Tôi là Trương Phong! Làm ở bộ phận khác của phó giám đốc Lục. Đã nghe qua chuyện của cô rồi, cô chỉ mới vào vậy mà mọi người trong đó lại làm khó cô như thế! Thật quá đáng "
" Cảm ơn anh, thật ra tôi cũng không hiểu vì sao họ lại đối xử với tôi như thế nữa "
" Tôi nghĩ là một trong số họ ganh ghét cô sau đó mới dẫn đến toàn tập rồi! "
" Ganh ghét? "
Ganh ghét cái gì trong khi cô là người mới vào làm, vẫn là chưa đắc tội với ai mà!
" Nghe một đồng nghiệp gần đây nói cô là người mới vào do phó giám đốc Lục đưa vào sao? "
" Phải! "
" Cô đắc tội với Tô Lệ Lệ cũng vì chuyện này! Chắc cô không biết phó giám đốc Lục là người đàn ông mà cô ta nhắm tới đâu nhỉ? "
Tô Lệ Lệ? Cô đã vào đây gần được một tháng rồi nên những người làm trong bộ phận của cô cô cũng biết tên họ không ít!
Vậy mà Tô Lệ Lệ lại thích Lục Minh Hạo? Cô ta lẽ nào lại không biết anh ấy là người như thế nào sao?
Lục Minh Hạo bên cạnh nữ nhân nhiều vô số kể, bây giờ gặp mặt lại anh ấy đã không nhớ tên huống chi là gặp mặt bao giờ. Tô Lệ Lệ thích Lục Minh Hạo anh ấy chắc chắn là sẽ không để mắt đến rồi, đơn giản nữ nhân anh ấy không thiếu thì cần gì để mắt đến Tô Lệ Lệ?
Trương Phong liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó của cô, nói
" Đồng nghiệp Tiêu, đã gần một tháng rồi chắc cô vẫn chưa xong việc cho chủ tịch đâu nhỉ? Có cần tôi giúp cho hay không? "
Hắn nói, lại tiến tới chỗ cô như muốn khoác vai cô nhưng lại bị cô né tránh
" Không cần đâu! Cảm ơn ý tốt của anh "
" Đừng ngại! Cùng là đồng nghiệp chung bộ phận, cần gì cứ nói tôi giúp cho "
Trương Phong lợi dụng, đưa tay đặt lên eo cô. Cô nhanh chóng đẩy hắn ra, tư thế đề phòng nhìn hắn
" Đồng nghiệp Trương, ý tốt của anh tôi không dám nhận nhưng xin anh hãy tự trọng một chút với tôi "
" Sao thế? Không phải chỉ là một cái chạm eo thôi sao! Cô cần gì phải phản ứng mạnh như thế? "
" Tôi là người đã có chồng, xin hãy tự trọng và tôi muốn giữ khoảng cách nhất định với anh "
Trương Phong nhếch môi cười. Giữ khoảnh cách nhất định? Trương Phong này từ trước đến nay đã nhắm được người phụ nữ nào thì hắn nhất định phải cùng người phụ nữ ấy một lần! Có chồng rồi thì sao chứ? Hắn vẫn muốn
Huống hồ người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp. Cơ thể lại vô cùng quyến rũ. Không biết khi cô ta nằm dưới thân hắn sẽ rên rỉ như thế nào? Chắc chắn sẽ rất hấp dẫn đây
Càng nghĩ lại càng thích thú. Ngay lúc này hắn rất muốn nhào vào chỗ cô mà xé đi bộ quần áo kia. Cùng cô làm chuyện đồi bại nhưng thật tiếc lại không được! Bởi vì thang máy đã dừng lại rồi
Ting...cửa thang máy vừa mở ra cũng chính là lúc cô vụt nhanh ra ngoài
" Xin lỗi tôi có việc phải đi trước rồi! "
" Đồng nghiệp Tiêu, ngày mai chúng ta sẽ còn gặp lại! "
Ngay lúc cô chạy trốn hắn thì hắn cũng không quên nói một câu với cô
Cô cũng không quay đầu lại, cứ thế mà bỏ đi...ngày mai lại phải gặp hắn ư? Không! Người đàn ông này không tốt, cô nhất định không được tiếp xúc qua lại với hắn
Một mình cô đi trên con đường vào ban đêm. Đêm tối, những cây đèn bên kia đường cũng đã được thắp sáng lên từ khi nào
Gió mùa đông nhẹ nhàng thổi lướt qua cũng đủ người ta lạnh thấu xương
Mặc trên người chiếc áo khoác không dày lắm nhưng thà có còn đỡ hơn không! Áo khoác lạnh của cô đã để quên ở nhà rồi, cô không thể quay về lấy nó. Chỉ có thể mặc đại chiếc áo này
" Khụ! khụ! "
Cô khó chịu ho hai tiếng. Thật lạnh! Vào những mùa lạnh như thế, cô lại khao khát có được một vòng tay ấm áp từ anh ôm bao bọc
Nhưng đó chỉ là điều cô mong muốn, là điều cô ao ước chứ nó thật sự sẽ không thành hiện thực
Cô nhìn những người đi đường đi qua đi lại. Một vài người giống như cô, đi một mình trên con đường. Còn lại thì chỉ có những cặp đôi đang yêu đương, nào là nắm tay, ôm ấp nhau
Nhìn họ hạnh phúc như thế cô chợt cũng thấy có một chút ghen tị! Cô cũng muốn được như họ, có Mộ Thần ở bên cạnh
Đi được vài bước cô bỗng dưng thấy có một chút khó chịu và chóng mặt nhưng vẫn cố lê bước trên con đường trở về nhà mình
Một chiếc xe thể thao phía sau cô đi chầm chậm tới. Cánh cửa sổ hạ xuống, hiện ra gương mặt phong lưu của Lục Minh Hạo
" Tiểu Tịch! Đừng nói với anh rằng em vừa mới tan ca về nhà đấy nhé? "
Cô đưa mắt nhìn sang Lục Minh Hạo, nói
" Phải! Anh từ bi, có thể đưa em về một đoạn được không? "
" Rất hân hạnh khi được giúp đỡ Tịch phu nhân, mau lên xe! "
Cô cười cười sau đó mở cửa xe ngồi vào trong
" Nhà em ở đâu đấy? Nó như thế nào? "
" Cũng bình thường, chỉ là thuê đại một căn nhà nhỏ. Anh đi thẳng quẹo trái là tới! "
Cô lười biếng mở miệng. Đến khi đến nhà, cô mệt mỏi mở cửa xe đi vào. Cũng không quên buông lời cảm ơn " tài xế " Lục
" Em không định mời anh vào nhà uống chút nước sao? "
" Gần nửa đêm anh đến nhà em uống nước, Mộ Thần chắc sẽ không vì thế mà hiểu nhầm đâu nhỉ? "
Lục Minh Hạo cười cười
" Haha anh đùa, Tịch phu nhân đi thông thả. Ngày mai anh có vinh hạnh đến đón em chứ? "
" Nếu anh có ý tốt, vậy thì em xin nhận. Đi đường cẩn thận! "
" Được...good night! "
Cô cười gật đầu rồi quay lưng mở cửa nhà đi vào
Lục Minh Hạo nhìn thấy bóng lưng cô vào nhà cũng bắt đầu lái xe đi...
Lục Minh Hạo: - Ý ý mọi người đừng hiểu nhầm nhé! Giữa tôi và Tiểu Tịch quan hệ chỉ là bạn bè, giúp đỡ Tiểu Tịch trong lúc khó khăn biết đâu khi Tịch Mộ Thần làm hòa với Tiểu Tịch lại thì tôi không cần bị hắn suốt ngày áp bức nữa rồi!... Haha quá thông minh đi đúng không?