• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Em không có đẩy cô ta! "

Nhìn thấy hạ thân chảy máu không ngừng của Đỗ Như Ninh mà cô cảm thấy sợ hãi

Doãn Thiên Phong ngay lúc này đã đưa cô ta đến bệnh viện

Tịch Mộ Thần: " Anh tin mà. Đi, chúng ta về nhà, mọi chuyện sẽ không sao khi anh có ở đây "

" …em muốn đến bệnh viện xem tình hình của Đỗ Như Ninh! "

" Ngoan nghe lời, bây giờ em có tới đó cũng không thể giải quyết được gì. Mọi chuyện sẽ rối ren lên, nghe lời về nhà! "

Do dự xen lẫn lo lắng một chút cô cũng đồng ý ngoan ngoãn trở về nhà cùng anh...

Tại bệnh viện tư nhân có tiếng nhất trong thành phố S này

Đỗ Như Ninh được Doãn Thiên Phong đưa vào cấp cứu, giờ đây tình trạng của cô ta đã không còn đáng lo ngại. Người mẹ đã qua cơn nguy kịch nhưng còn đứa bé thì không thể giữ lại được

" Như Ninh, Như Ninh. Con cảm thấy sao rồi "

Bà Đỗ lo lắng nhìn con gái nằm trên giường bệnh mà đau xót. Đỗ Như Ninh trầm lắng một chút bỗng dưng bật khóc

" Hức...mẹ, con của con...con của con không còn nữa rồi, là do Tiêu Tiểu Tịch cô ta đẩy con! "

Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn Đỗ Như Ninh đang nằm trên giường bệnh khóc lóc

" Cô nói là cô ấy đẩy cô? "

Đỗ Như Ninh gật đầu

" Cô ấy vì sao lại đẩy cô? Hơn nữa cô tại sao lại ở bãi đậu xe của khu trung tâm? "

Doãn Thiên Phong dò xét hỏi, anh không tin rằng một cô gái như cô lại có thể đẩy cô ta

Đỗ Như Ninh bị hỏi như thế nhất thời trong lòng trở nên hoảng loạn

" Em...em tới mua đồ, lẽ nào anh lại không tin em ư? "

Bà Đỗ khẽ nhìu mày tỏ ra vẻ khó chịu nhìn Doãn Thiên Phong

" Thiên Phong, ta biết rằng con và Như Ninh đã ly hôn rồi nhưng dù gì thì hai đứa cũng từng là vợ chồng ba năm. Chẳng lẽ con lại tin người ngoài còn hơn là Như Ninh ư? "

Doãn Thiên Phong cười lạnh. Bà ta có biết rằng chính bản thân mình là đang nói cái gì hay không? Tin tưởng cô ta? Cái gọi là tin tưởng đó là giả dối

" Cái gọi là tin tưởng chính là thứ mà cô ta đã lừa gạt Doãn gia sau ba năm. Đứa con hoang trong bụng cô ta, lẽ nào bà Đỗ đây vẫn còn nghĩ nó là do chính tay tôi làm ra? "

" … "

Bà Đỗ nhất thời cứng miệng. Đỗ gia cũng đã xem tin tức về chuyện của Đỗ Như Ninh được tung lên mạng gần đây

" Đó chỉ là một sự hiểu lầm. Con bé thật sự không muốn lừa gạt Doãn gia, Như Ninh là bị cưỡng bức mà ra "

Ngu ngốc! Càng nói thêm lời nào chính là ngu ngốc

" Cưỡng bức? A vì lý do này nên cô ta đã lớn gan tính kế tôi, sau khi xảy ra quan hệ rồi thì lại có đứa bé. Một mực bảo đứa con của tên đàn ông khác là của Doãn Thiên Phong tôi! *

Doãn Thiên Phong lạnh nhạt nói, hai mẹ con Đỗ Như Ninh có thể thấy rằng Doãn Thiên Phong trên người đang tỏa ra một cỗ đáng sợ

Nhếch mép, anh giễu cợt nói: " Bà có biết rằng lừa gạt Doãn gia như thế, lừa gạt tôi như thế thì sẽ có hậu quả gì hay không? "

" … "

" Chuyện cô ta vì sao phát sinh cùng người đàn ông khác ngay cả bà cũng biết. Vốn nghĩ rằng Đỗ gia đã không biết chuyện này nên tôi nương tay chỉ xử phạt mỗi Đỗ Như Ninh còn Đỗ gia thì không. Nhưng có vẻ như tôi đã sai lầm rồi "

Cậu...cậu ta nói vậy là có ý gì kia chứ? Lẽ nào cậu ta định làm gì Đỗ gia ư?

Đỗ thị chẳng là cái gì đối với anh cả, chỉ là một tập đoàn nhỏ nhoi. Khi con gái của họ được gả vào hào môn như Doãn gia thì Đỗ gia lại bắt đầu lên mặt, khoe khoang

Cũng nhờ Đỗ Như Ninh trở thành Doãn phu nhân của nhà họ Doãn như thế mà Đỗ thị cũng đang được sự giúp đỡ từ Doãn thị mà một bước đi lên

Đỗ Như Ninh không phải ở Doãn gia mà bị gây khó dễ gì. Từ sau khi biết tin cô ta có thai, Doãn gia cũng nâng niu cô ta hơn, Doãn thị cũng chiếu cố Đỗ thị không ít

Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ ra cả rồi? Vậy thì dĩ nhiên Đỗ gia sẽ không yên với Doãn Thiên Phong

" Thiên Phong, ta biết chuyện này chúng ta lừa gạt con là sai. Con hãy nể tình Như Ninh từng là con dâu ở Doãn gia mà tha cho chúng ta! "

" Tha? Vì chuyện này mà Tiểu Tịch đã phải rời xa tôi, đã phải trở thành vợ của tên đàn ông khác. Bây giờ cư nhiên cái thai trong bụng Đỗ Như Ninh lại là của tên đàn ông khác. Các người lừa dối Doãn gia đã lâu như vậy mà bây giờ bà lại mở miệng cầu xin tôi bảo tha cho các người ư? "

Đỗ Như Ninh: " Phong, em biết lỗi rồi. Cầu xin anh hãy tha cho Đỗ gia "

Doãn Thiên Phong cười lạnh:

" Cô đến ngay cả tư cách lên tiếng ở đây cũng không có mà còn dám lên tiếng cầu xin tôi? "

Đỗ Như Ninh cắn môi, bây giờ bọn họ có thể xác định rằng Đỗ thị sẽ không còn nữa. Doãn Thiên Phong lập tức sẽ cho người đi xóa sổ nó

Anh không hận cô ta lừa dối mình, anh chỉ hận bọn họ vì đã khiến anh và cô chia cắt nhau, hại anh và cô không thể đến được với nhau

...

Tịch Mộ Thần đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, đôi mắt quan sát một bên mặt cô bị đánh đến đỏ sưng. Anh khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu

" Em không sao mà! "

Cô có chút ngượng khi anh nhìn chằm chằm vào mình như thế, cô đẩy tay anh ra

" Để yên anh quan sát! "

Anh khẽ quát nhẹ cô, cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên không cựa quậy. Bĩu môi

Tịch Mộ Thần càng nhìn càng khó chịu. Cô đây cũng không phải là bị Đỗ Như Ninh đánh lần đầu, đây đã là lần thứ hai cô ta cả gan dám đánh cô rồi, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta. Cô ta chắc hẳn phải cần một bài học thích đáng mới có thể nhỡ mãi rằng đụng vào người của Tịch Mộ Thần này chắc chắn sẽ không được yên ổn

Cảm thấy hai bên mặt bị anh bóp đến đau, cô bất mãn lên tiếng

" Mộ Thần anh làm em đau!! "

Giật mình bởi tiếng nói của cô, Tịch Mộ Thần nhất thời bỏ tay ra khỏi gương mặt cô

Cô tức giận xoa xoa mặt

" Đau quá đi. Anh thật là đồ đáng ghét! "

" Anh xin lỗi, làm em đau rồi! "

Tịch Mộ Thần trở về dáng vẻ ôn nhu với cô, yêu thương hôn lên trán cô một nụ hôn

Cô đưa ngón tay chỉ chỉ trên môi mình

" Môi cơ! "

Tịch Mộ Thần cười nhẹ, anh cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn. Cô vòng tay sang ôm lấy anh

Tịch Mộ Thần dường như nhớ ra được điều gì, anh bất ngờ bế cô lên

" Bà xã, đến giờ thử đồ cho anh xem rồi! "

Thử đồ? Cô chợt nhớ đến những bộ đồ vô cùng thiếu vải anh mua về cho cô vào ban nãy, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ lên

" Anh...đồ vô sỉ, em không mặc chúng đâu! "

Anh ranh ma: " Muộn rồi cưng ạ, dù cho có không muốn đi chăng nữa em cũng không có quyền lựa chọn! "

Cô đánh thùm thụp vào cơ ngực rắn chắc của anh, giãy giụa phản kháng không ngừng

" Đừng mà, em không thử chúng đâu. Mau thả em xuống. Anh là đồ biến thái, biến thái hết sức "

" Bà xã yên tâm, anh sẽ không bắt em phải thử hết chúng đâu. Mỗi ngày mặc cho anh xem là được "

" … "

Huhu biết thái, biến thái hết sức...

Suốt đêm hôm qua cô không ngừng bị anh hàng hạ hết lần này đến lần khác, anh khiến cô kiệt sức. Cô cũng không biết rằng anh đã mua " đồ chơi " từ lúc nào. Đêm qua anh lấy cô làm " thí nghiệm " chơi đùa với thứ anh cầm trong tay

Cô ghét chúng, rất ghét chúng. Cô phải vứt chúng đi hết mới được!

" Tịch Mộ Thần đồ đáng ghét nhà anh!! Cầm thú "

" Mới sáng sớm lại mắng anh như thế em không sợ rằng anh sẽ làm gì em hay sao? "

" Anh là đồ biến thái, động vật sống bằng nửa thân dưới! "

Vừa nói hết câu cô đột nhiên bị anh đè xuống giường. Thân hình nhỏ bé bị anh nhốt trong lòng

" Gan của em cũng rất lớn khi dám nói anh như thế! "

Tịch Mộ Thần cắn vành tai cô, cô khẽ rùng mình. Đưa tat đẩy anh ra đều vô dụng, căn bản sức lực không khỏe như anh

" Tịch Mộ Thần tên đáng ghét nhà anh. Sớm biết anh biến thái như thế này thì ngay từ ban đầu em đã không đồng ý gả cho anh rồi "

Nghe cô nói như thế anh khựng lại, nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu nhìn người phụ nữ phía bên dưới

" Em dám nói như thế thêm một lần nữa hay không? "

" Em dám! Anh là đồ biến thái đáng ghét, suốt ngày chỉ biết đè em ra để phát tiết!! Em muốn ly hôn "

Tịch Mộ Thần bây giờ thật sự tức giận. Lại đòi ly hôn? Hừ, mơ đi

" Suốt đời này em cũng chỉ là vợ anh. Muốn ly hôn cũng không dễ đâu "

Nói xong, anh xuống giường. Với đại khăn tắm quần ngang hông sau đó đi vào nhà tắm

Cô ngồi trên giường, lè lưỡi với anh

...

Anh không ăn sáng, thay đồ xong liền đến công ty. Chỉ có mình cô là ăn sáng

Anh đi làm cũng không thèm hôn cô một cái hay thậm chí là không nói lời nào cả. Ngó lơ cô rồi đi khỏi nhà như thế

Cô bĩu môi: " Giận rồi sao…? "

Tịch Mộ Thần sáng sớm vác cái mặt hậm hực kia lại dọa cho mọi người trong công ty sợ một phen

Chủ tịch phu nhân lại chọc giận chủ tịch nữa ư? Sáng sớm vác theo cái mặt kia thật đáng sợ mà

Nhớ tới cảnh lần trước chủ tịch cũng như thế, cãi nhau với phu nhân. Sau hồi xảy ra chuyện nhỏ vặt gì cũng đều đem ra trút giận lên mọi người

Nhớ lại càng thêm sợ hãi, họ không dám nhàn rỗi. Lập tức đi làm việc

Lục Minh Hạo khuếch tay Phong Hàn

" Cậu thấy gì không? "

Phong Hàn đưa tay đẩy cặp kính lên: " Thấy! "

" Là vợ chồng Tiểu Tịch lại cãi nhau nữa rồi. Haiz cảm thấy cậu ta thật đáng thương, không làm gì Tiểu Tịch được liền đến công ty trút giận lên mọi người "

Tịch Mộ Thần từ bên trong vọng ra ngoài nói: " Lục Minh Hạo, số tài liệu lần trước giao cho cậu đã làm hết chưa? Đem vào đây tôi kiểm tra! "

Lục Minh Hạo khẽ run, quay sang Phong Hàn cầu giúp đỡ

" Hàn Hàn, giúp tôi! "

" Xin lỗi, tôi bận nhiều việc! "

Vừa nói xong Phong Hàn cũng bỏ đi, Lục Minh Hạo tức giận

" Chúng ta có còn là bạn không đó?! "

Đang ai oán Phong Hàn thì giọng nói của anh một lần nữa cất lên

" Cho cậu mười phút. Số tài liệu không có ở đây thì tăng việc gấp đôi! "

Mẹ kiếp!...Lục Minh Hạo chửi thề, sau đó lập tức đến phòng lấy tài liệu...đồ gia hỏa!! Tưởng làm chủ tịch rồi thì ngon lắm sao

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK