Tả Hạc nhìn đồng hô, rất có kinh nghiệm mà cho ra một kết luận: “Chắc là kẹt xe rồi.”
Thanh Thụ thoáng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi Trang Châu: “Không tới kịp cũng không sao, dù sao hai tháng nữa tôi sẽ quay lại.” Có Tả Hạc hỗ trợ, anh có tên trong danh sách đặc huấn là chuyện không thành vấn đề.
Trong lòng Trang Châu u ám thở dài, ai sốt ruột a. Thật là, lão tử còn ước gì Đông Chí đừng chạy tới nữa kìa.
Từ sau khi gặp người anh họ không biết thật hay giả này, Trang Châu cảm thấy lực chú ý của Đông Chí đặt rất nhiều lên người anh ta, hắn đã sắp tới giới hạn chịu đựng rồi. Hơn nữa cái gã không đứng đắn này còn muốn giựt dây Đông Chí cùng nữ nhân sinh con, quả thực khiến hắn không thể nào nhẫn nổi nữa.
May mắn Đông Chí không đồng ý.
Hơn nữa cũng do mình sốt ruột vô cớ một hồi, Trang Châu nghĩ tới đây, cảm thấy trong lòng nghẹn khuất vô cùng, loại cảm giác bị anh họ vội vã chụp cái mũ này lên đầu rốt cuộc là thế nào?! Hắn cũng không tin lời Thanh Thụ nói, một cái hùng hài tử là có thể thỏa mãn được giấc mộng khôi phục bộ tộc đã suy tàn của hắn? Có đứa thứ nhất, chẳng lẽ hắn sẽ không giựt dây khiến bọn họ sinh đứa thứ hai, thậm chí đứa thứ ba?
Cho nên chuyện này càng phân tích càng không thể tha thứ!
Tả Hạc ra ngoài nghe điện thoại, Thanh Thụ rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Trang Châu, vì thế kéo hắn ra một góc tương đối yên tĩnh chủ động mở miệng nói lời xin lỗi: “Hôm đó trong điện thoại tôi nói còn chưa được rõ ràng lắm, hôm nay tôi bổ sung thêm hai câu. Tóm lại chuyện này tôi không nên đề nghị như vậy nhưng xin cậu hãy tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không hề có ý miễn cưỡng Đông Chí làm chuyện đó.”
Thực không dễ trả lời, Trang Châu lại không muốn nói mấy câu nói trái lương tâm như “không sao cả” gì gì đó, vì thế gương mặt đờ ra nhìn Thanh Thụ, tâm nói anh muốn miễn cưỡng liền miễn cưỡng à? Đông Chí nhà tôi dễ dàng miễn cưỡng như vậy sao?
Thanh Thụ thấy hắn không lên tiếng, hơi có chút phiền muộn mà gãi gãi đầu. Trong lòng anh kỳ thật nhìn Trang Châu có chút không vừa mắt, khó khăn lắm mới tìm lại được đứa em trai cưng, còn chưa kịp ôm nóng tay đã phát hiện cư nhiên nó là ‘cong’, thật sự chuyện này chênh lệch quá lớn so với dựa đoán của anh, trong lòng khó tránh khỏi có chút choáng váng. Hắn lại không thể trút hỏa khí xuống đầu em trai, cho nên có oán khí đối với Trang Châu thật sự là rất bình thường. Nhưng nhìn không vừa mắt là một chuyện, anh cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của tụi nó.
Không khí có chút xấu hổ, Thanh Thụ không khỏi thở dài: “Hôm đó Đông Chí đã nói với tôi, cho dù sau này có con, cũng sẽ không để con mình lớn lên có gánh nặng trên vai. Mấy ngày qua tôi đã nghĩ có lẽ thằng bé nói đúng, người trong bộ tộc chúng tôi đều sống quá mệt mỏi, bao nhiêu năm qua vẫn luôn trốn đông trốn tây, đối với thế giới bên ngoài vừa có khát khao vừa tràn ngập đề phòng. Nếu như không có huyết mạch cổ quái như vậy, có lẽ tất cả mọi người đã sống thoải mái hơn một chút.”
Nếu thuận lợi tiếp tục kéo dài sự tồn tại của một bộ tộc rốt cuộc phải cần bao nhiêu người, anh không biết nhưng anh biết chỉ dựa vào vài người hay mấy chục người là tuyệt đối không có khả năng.
Ngay từ đầu, suy nghĩ của anh chỉ là một hồi mộng tưởng hão huyền.
Trang Châu nhịn không được hỏi anh: “Vậy anh vẫn tiếp tục tìm kiếm tộc nhân của mình chứ?”
“Tìm.” Thanh Thụ trả lời chắc như đinh đóng cột: “Phải tìm, cho dù bộ tộc tôi cuối cùng vẫn sẽ biến mất nhưng trước khi nó biến mất, tôi vẫn hy vọng những người sống sót còn lại sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp nhất.”
Trang Châu không hiểu được loại tình cảm “tộc nhân chính là thân nhân” này, nhưng sự cố chấp mạnh mẽ này của Thanh Thụ khiến người ta có chút động lòng. Trên thế giới này, vẫn sẽ có một số người sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, đặt sự tồn tại của mình ở vị trí nhỏ nhất, đặt sự chú ý tới càng nhiều người khác. Loại ý chí này được hình thành có thể là do sự từng trải của Thanh Thụ hoặc là do chức nghiệp phó thác cho anh ta. Trang Châu tự nhận mình không phải là người như thế, mà Đông Chí của hắn cũng không phải.
Đối với người từng có ý định phá hoại hạnh phúc gia đình mình, Trang Châu lần đầu sinh ra cảm giác khâm phục anh ta.
Trang Châu vỗ vỗ vai Thanh Thụ, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu có gì tôi có thể giúp được, anh cứ nói với tôi. Người thân của Đông Chí, với tôi mà nói không phải là người ngoài.”
Thanh Thụ nhìn hắn trong chốc lát, gật gật đầu.
Tả Hạc nói chuyện điện thoại xong trở lại, lôi kéo Thanh Thụ dặn dò một số chuyện công tác, Trang Châu có chút băn khoăn nội dung nói chuyện của bọn họ, cảm thấy mình không nên nghe vẫn hơn, liền lấy cớ đi gọi điện tránh đi vài bước.
Đứng cách cả hai khá xa, Trang Châu bỗng nhiên cảm thấy dường như mình nhìn thấy rõ cái gì đó. Ánh mắt Tả Hạc khi nhìn Thanh Thụ giống hệt ánh mắt hắn ta từng nhìn Đông Chí trước đây. Trang Châu có chút nghi hoặc không biết người này có biết rõ người đang đứng trước mặt hắn là ai hay không?
Trang Châu cân nhắc trong chốc lát, lại cảm thấy mình có chút ăn no rửng mỡ suy nghĩ lung tung. Tả Hạc là một người phi thường lý trí, sẽ không phải vì có hảo cảm với ai đó mà muốn sống muốn chết, thứ tình cảm này trong lòng hắn ta chỉ sợ còn không thật bằng việc hắn ta bắt tội phạm. Hảo cảm trong lòng Tả Hạc rất có thể từ đầu tới cuối cũng chỉ có thể là hảo cảm.
Khi Đông Chí cố gắng chạy tới sân bay, Thanh Thụ đã qua cửa an ninh, hai người chỉ vội vội vàng vàng dặn dò nhau mấy câu liền vẫy tay từ biệt, may mắn hai tháng nữa Thanh Thụ lại trở lại, hơn nữa còn có thể ở Tân Hải thị nửa năm.
Đông Chí lo lắng truy vấn Tả Hạc: “Tả đội trưởng, anh tôi thật sự có thể tới đây với tư cách tham gia huấn luyện sao?”
“Tôi không thể nói chắc trăm phần trăm.” Tả Hạc nghĩ nghĩ: “Nhưng nếu không có chuyện gì đột ngột phát sinh, thì cậu ta chắc chắn có tên trong danh sách, thư mời được gửi đi từ chỗ tôi, bọn tôi hoàn toàn có thể dùng lý do từng hợp tác để trực tiếp điểm danh gọi người.”
Đông Chí vẫn không quá yên tâm: “Vậy anh sẽ lên danh sách gọi anh tôi tới đây sao?”
Tả Hạc bật cười: “Sao cậu lại lo lắng quá như vậy chứ.”
Đông Chí vội nói: “Tôi đây là lo quá hóa loạn có được không. Aiz, lúc này anh tôi không có ở đây, anh dứt khoát nói cho tôi biết biểu hiện công tác của anh tôi như thế nào đi. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lại cho anh ấy biết.”
Tả Hạc ánh mắt săm xoi quét tới quét lui trên mặt Đông Chí, tựa như muốn nhìn ra những bất đồng rất nhỏ giữa ngũ quan hai người: “Anh cậu và cậu đều có sức quan sát rất tốt, khi phá án thường có thể phát hiện ra những manh mối rất nhỏ. Đầu óc lãnh tĩnh, tính cách trầm ổn, thân thủ phi thường tốt.”
Đông Chí cao hứng: “Là thật sao?”
Tả Hạc ý ví sâu xa nhìn Đông Chí: “Tuyệt đối là thật.”
Trang Châu đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, đơn thuần nghe đoạn đối thoại của hai người dường như hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng phối hợp với ánh mắt đầy thâm ý của Tả Hạc sao cứ thấy không được tự nhiên thế nào ấy? Không phải anh ta vẫn còn để ý tới Đông Chí đấy chứ? Đông Chí nhà hắn có lúc rất khôn khéo, lại có lúc rất ngốc nghếch, thật khiến người ta lo lắng.
Đông Chí không hiểu về nghề nghiệp của bọn họ lắm, lúc đi tới bãi đỗ xe còn nhịn không được hỏi thêm một vấn đề không đứng đắn: “Việc điều động hệ thống nhân viên trong ngành các anh… có khó lắm không?”
Tả Hạc hết nói nổi nhìn Đông Chí.
Trang Châu nhìn ra được, vươn tay xoa xoa đầu người yêu: “Em xác định Thanh Thụ thực sự muốn tới Tân Hải sao?”
Đông Chí há miệng thở dốc, lại khép lại. Anh thật sự chưa hỏi ý định của Thanh Thụ, muốn anh ấy ở lại Tân Hải cũng phải được anh ấy đồng ý, Thanh Thụ rốt cuộc có đồng ý hay không thât sự khó nói. Hơn nữa Thanh Thụ đối với việc tìm kiếm hậu duệ tộc nhân sơn thần có cực đại nhiệt tình, nếu loại nhiệt tình này chưa bị dập tắt, phỏng chừng anh ấy sẽ không muốn dọn tới Tân Hải.
Tả Hạc nhìn thấu sự uể oải của Đông Chí, ý đồ khơi mào một đề tài khác thu hút sự chú ý của anh: “Aiz, các cậu có chú ý tới động tĩnh Đồ gia gần đây không?”
Lực chú ý của Đông Chí quả nhiên bị hấp dẫn, mở to hai mắt hỏi hắn: “Nhà bọn họ làm sao vậy?”
Ngữ điệu Tả Hạc mang theo vài phần tiếc nuối: “Chuyện trong nhà ăn lần trước mặc dù có người Đồ gia ra mặt áp chế nhưng vẫn nháo rất lớn. Đồ lão gia tử vốn đã có thành kiến với Đồ Thịnh Bắc, chuyện này vừa bị phanh phui liền trực tiếp đẩy gã xuống, cho sung quân tới phía nam. Căn cơ của Đồ gia đều đặt ở Tân Hải, một khi rời khỏi nơi này, gã chỉ sợ không còn cơ hội xoay chuyển.”
Đông Chí yên lặng suy nghĩ: đây xem như mình được báo thù rửa hận phải không?
Tả Hạc còn nói: “Đồ gia trừ bỏ dòng chính còn có rất nhiều chi thứ, đồng lứa với Đồ Thịnh Bắc có không ít người có biểu hiện xuất sắc. Trước kia Đồ Thịnh Bắc làm việc không lưu tình, kết oán không ít cừu gia, hơn nữa không có mối quan hệ tốt với những người khác trong dòng chính.” Tả Hạc nói tới đây liền lắc đầu, hắn còn đang muốn tìm khâu đột phá từ chỗ Đồ Thịnh Bắc, giờ Đồ Thịnh Bắc bị thải loại, kế hoạch của hắn liền ngâm nước nóng.
Đông Chí lại nghĩ tới Đồ Tiểu Bắc luôn được Đồ Thịnh Bắc bảo bọc dưới cánh tay, giờ anh trai cậu ta rời Tân Hải, cậu ta có đi cùng không? Nếu không đi cùng, cậu ta có khả năng chống đỡ cuộc sống riêng của mình được hay không?
Thôi kệ, đó là chuyện riêng của người ta, vốn không có liên quan gì tới anh, Đông Chí lắc đầu: “Đồ Thịnh Bắc sẽ nghe theo sự sắp xếp của người nhà mà tới đó sao?”
“Ai biết được.” Tả Hạc cũng có chút cảm khái: “Nếu là người thường thì dốc sức làm việc ở đâu đó trong thành phố này đều không thành vấn đề gì, nhưng những người sinh ra trong thế gia như bọn họ đều thực coi trọng sự ủng hộ của gia tộc, đối với gia tộc cũng có phẩn nể trọng. Nếu Đồ Thịnh Bắc cố ý lưu lại, thì chắc hẳn sẽ chủ động thoát ly khỏi Đồ gia, về sau muốn lập nghiệp phải dựa vào chính gã rồi. Gã có khả năng sao?”
Đông Chí nghĩ tới đến Đồ Tiểu Bắc cũng đã tự mở quán bar cho mình, gã cũng có thể làm chuyện này, Đồ Thịnh Bắc không lý nào không làm được. Nhưng loại chuyện này không dễ nói, bởi vì mỗi người đều có mục tiêu khác nhau. Có lẽ đối với Đồ Tiểu Bắc chỉ làm ăn nhỏ là đã đủ thỏa mãn nhưng với Đồ Thịnh Bắc nói không chừng như thế không đủ liếc mắt.
Nhưng đó là chuyện người khác, Đông Chí nghĩ thầm: cuộc sống của người khác liên quan gì tới mình đâu chứ?